Trong đầu của nàng nháy mắt liền nghĩ tới thật lâu thật lâu trước kia.
Lời nói của Vân Ế.
Nàng nói.
“. . . . . . Khi nô tì còn chưa tiến cung, đã nghe thấy trong giang hồ có một họa sĩ tên là Tô Bạch công tử, mỗi một bức họa của vị họa sĩ này đều dùng giấy lụa của chính Đường gia ở Tô Châu, hơn nữa trục cuốn tranh nhất định phải dùng màu đen làm nền tảng, ở giữa có khảm ngọc. Mà bức đông cung đồ trong tay nương nương này, cho dù không xem nội dung, vừa sờ vào chất lượng giấy, liền biết ngay là sản phẩm của Đường gia ở Tô Châu. Mà cái trục cuốn tranh cũng thực rõ ràng nha, vừa thấy liền biết ngay là phong cách của Tô Bạch công tử. . . . . .”
Phải rồi nha.
Chính là hắn!
Tô Bạch công tử.
Một công tử tên thực văn nhã a.
Một công tử vẽ đông cung đồ vô cùng đẹp nha.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu nhất thời liền sáng lên.
Vừa rồi nàng còn cảm thấy cửa hàng này rất cổ quái, nhưng mà hiện tại nàng không còn cảm thấy vậy nữa.
Bởi vì có Tô Bạch công tử, cái gì cũng đều chỉ còn là phù vân. ( mây trôi, ý nói kđáng quan tâm ) Khách điếm này thật sự thật sự “rất Tô Bạch” nha.
Ánh mắt của Tô Tiểu Tiểu sáng lên lấp lánh.
Nàng nhảy tới trước mặt cô nương đang chăm chú xem đồ kia.
Nàng cười hắc hắc.
“Cô nương, xin chào, ta muốn hỏi một chút. . . . . .”
Nói còn chưa nói xong, vị cô nương kia liền khoát tay áo lên, “Đừng làm phiền ta.”
Ách. . . . . .
Tô Tiểu Tiểu sửng sốt một lúc. . . . . .
Cô nương này thật không có chút nhẫn nại nào cả.
Đang xem cái gì chứ?
Tô Tiểu Tiểu tò mò đưa mắt …, nhìn lên.
A, vậy mà lại đang nhìn đông cung đồ nha.
Mà bức đông cung đồ này so với mấy bức treo trên tường xung quanh còn phấn khích hơn vài phần.
Tô Tiểu Tiểu mị mị mắt.
Nàng cũng sáp đến gần.
“Tô Bạch cô nương, đây là bức tranh của ngươi sao?”