Tiếc rằng chênh lệch giữa nam với nữ là vô cùng rõ ràng a.
Tô Tiểu Tiểu vùng vẫy rất nhiều lần, vẫn là vùng vẫy không ra. . . . . .
Đồng thời, Tô Tiểu Tiểu có một loại cảm giác rất quen thuộc.
Nàng luôn cảm thấy tên cướp này nàng hình như đã từng quen biết. . . . . .
Tô Tiểu Tiểu thực âm hiểm nói một câu, “Sư phụ?”
Tên cướp nhướng mày.
“Cái gì?”
Tô Tiểu Tiểu thấy thế, lại càng cảm thấy giống.
Sư phụ của Thanh cũng rất thích nhíu mày.
Nàng trừng lớn đôi mắt.
“Uy uy uy, ta vẫn biết người thích Thanh. Nhưng mà người không cần phải bắt cóc ta nha. . . . . . Ta vẫn biết trong lòng người rất bất an, nhưng là vô dụng thôi! Thanh chỉ yêu một mình ta! Người đừng nghĩ rằng người là sư phụ thì có thể tự nhiên bám trụ vương phủ không đi. Ngươi có ơn tái sinh với Thanh, ta cùng Thanh cũng là vợ chồng. Cái đó, trên thế gian thân mật nhất chính là vợ chồng nha! ! ! Người hiểu không?”
Tên cướp trừng mắt liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái.
“Ngươi không phải Tô Tiểu Tiểu.”
Tô Tiểu Tiểu trợn trắng mắt.
“Thần kinh ngươi có vấn đề rồi.”
Tên cướp tiếp tục cố chấp nói: “Ngươi không phải Tô Tiểu Tiểu.”
Đáy lòng Tô Tiểu Tiểu đã cho rằng nam nhân này là đồ bệnh thần kinh, nàng không tính hô ứng với hắn.
Tên cướp cuối cùng lại lập lại một lần nữa.
“Ngươi không phải Tô Tiểu Tiểu.”
Tô Tiểu Tiểu thực là bất đắc dĩ nha.
“Cướp đại ca nha, ta không phải Tô Tiểu Tiểu thì ai là Tô Tiểu Tiểu nha?”
Tên cướp vẫn như trước trói chặt tay của Tô Tiểu Tiểu.
“Dù sao ngươi cũng không thể là Tô Tiểu Tiểu.”
Tô Tiểu Tiểu 囧 rồi.
“Ai nha, cướp đại ca, phu quân ở nhà ta còn đang hãm ta về nhà ăn cơm a.” (hãm: hô, gọi, quát)