Cổ Đức đệ nhị đọc tin hồi báo, cảm thấy toàn thân phát run, chỉ trong thời gian mấy ngày, hải quân toàn diệt, thành A Nhĩ Đơn bị chiếm, cả Ba Nhĩ Đồ bị chặt đứt.
“Sao…sao có thể, người Trung Nguyên tại sao lại lợi hại như vậy, không thể nào…”
Cổ Đức đệ nhị gầm gừ.
“Bệ hạ, hiện giờ người Trung Nguyên đã chiếm lĩnh cửa khẩu trung bộ, cứ tiếp tục thế này, đại quân nam bắc khó mà hội hợp, lực chiến đấu của chúng ta sẽ bị suy giảm, cách duy nhất bây giờ là dùng bồ câu đưa thư, Bắc Nam giáp kích, tử chiến với lũ Trung Nguyên”.
Một người bên cạnh nói: “Thiết nghĩ mọi người đã xem chiến báo, đám người Trung Nguyên đó sở hữu vũ khí ném bom trên không, còn có vô số hỏa tiễn, chúng ta căn bản không phải đối thủ của chúng, bệ hạ…chúng ta…chúng ta không thể động vào người Trung Nguyên đâu…”
“Hồ ngôn, bọn Trung Nguyên xâm nhập vào lãnh thổ đất nước ta, nếu cứ tiếp tục, cả Ba Nhĩ Đồ đều bị đô hộ, hiện nay chúng ta có gần trăm vạn đại quân, mà người Trung Nguyên chẳng qua chỉ có vài chục vạn, chỉ cần toàn quân Ba Nhĩ Đồ anh dũng chiến đấu, hoàn toàn có cơ hội chiến thắng”.
Cổ Đức đệ nhị hết cách nói: “Thù hận của người Trung Nguyên với chúng ta quá sâu đậm, trận chiến lần này không thể tránh, truyền lệnh toàn quân tập kết ở miền trung thành A Nhĩ Đơn, nhân lúc bọn chúng chưa đứng vững, nhổ cỏ tận gốc”.