Đến rồi, Lãnh Thiên Minh lập tức ngồi dậy mặc y phục, vừa hay bắt gặp Nhan Như Ý đang dẫn hai người đi mua thức ăn và nước.
“Nhan cô nương…ta đi cùng cô nhé, có thể giúp được chút, mấy hôm nay ăn không ngồi rồi thật ngại quá…”
Nhan Như Ý mỉm cười đáp: “Được chứ…nhưng đây không phải Hoa Hạ, lát nữa ngươi phải theo sát ta, đừng chạy linh tinh…”
“Được”.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã rời bến tàu, đi tới một thành trì nhỏ cách đó không xa, nhìn từ xa, tường thành rất đơn sơ, không có chút phòng bị nào, xem ra người Phù Tang chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị xâm lược.
Nhưng nghĩ thấy cũng đúng, nước Phù Tang hải tặc hoành hành, xâm lược khắp nơi, chưa từng có đối thủ, trong mắt đám Phù Tang kiêu căng ngạo mạn, chỉ có chúng đi xâm lược nước khác, chứ không ai có thể xâm lược nước mình.
Cộng thêm việc gia tộc Đức Xuyên vừa hoàn thành thống nhất cách đây không lâu đã gặp thất bại liên tiếp, đối với một đất nước nghèo tài nguyên mà nói, chúng hoàn toàn không có khả năng phát triển quốc phòng, vì vậy chỉ có thể dồn toàn lực vào quân đội để cướp bóc từ các nước khác...
Thành trì này không hề phồn hoa, nhưng lại rất đông dân, đánh mắt quan sát một lượt, nó hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, bách tính ai nấy gầy ốm thấp bé, làn da vàng vọt, nhưng lại vô cùng có tinh thần…