Tấn Giang tiến vào, Lãnh Thiên Minh rút ra một tờ giấy đưa cho ông ta.
“Giúp ta tra rõ về sáu mươi tám người, nếu thực sự không có vấn đề, chuyện này coi như bỏ qua, nhưng nếu ai có vấn đề, vậy hãy khiến họ biến mất một cách yên ắng”.
“Đùa gì chứ, khanh cảm thấy ta rộng lượng vậy ư? Không trực tiếp xử chết bọn họ, đã là nhân từ lắm rồi, theo sát bọn họ, đừng để họ nắm được gì”.
Tấn Giang mỉm cười: “Vâng…”
Hoàng lăng thành Thiên Khải.
Tiểu Hoa được an táng trong hoàng lăng, Lãnh Thiên Minh bần thần ở đó cả ngày, không ai biết hắn làm gì, và cũng chẳng dám hỏi, Gấu Đại và Gấu Nhị dường như hiểu rằng mẹ của bọn chúng đã vĩnh viễn rời bỏ mình, gầm lên đau đớn không ngừng...
Lãnh Thiên Minh nhìn Tiểu Hoa đã thực sự rời đi, hồi tưởng lại từng ký ức một, hy vọng nó có thể sống lại, nhìn nó thêm một chút, Tiểu Hoa vì cứu Tiểu Lan và Thần An mới phải hi sinh mà không thể phản kháng, ân tình như vậy, đời này hắn e là trả không hết…
“Tiểu Hoa…kiếp sau, ngươi làm người, ta làm hổ Tuyết Sơn, ta bảo vệ ngươi, ta sẽ chăm sóc thật tốt Gấu Đại và Gấu Nhị, ngươi yên tâm mà đi…”