“Các ngươi là ai? Có chứng nhận công dân hạng ba không?” Advertisement
“Chứng nhận công dân hạng ba? Không có…chúng ta là người phương tây đến đây buôn bán”.
“Từ phương tây tới sao có thể đi cổng bắc, các ngươi không phải gián điệp chứ?”
“Không không không…chúng ta không phải gián điệp mà là thương nhân, ngươi xem, chúng ta còn đem theo trẻ nhỏ”.
Binh sĩ gác cổng quan sát đứa trẻ.
“Được rồi…ra cổng thành đăng ký và soát hành lý, sau khi vào thành phải báo ngay cho nha phủ, nếu không sẽ bị coi là gián điệp và bị bắt, hiểu chưa?”
“Đã rõ, đã rõ…”
Cậu bé nhìn cổng thành cao lớn, quay sang hỏi ông lão bên cạnh: “Ông ơi...ba ba ở đây ạ?”
“Đừng đừng đừng…Đa tướng quân, hoàng thượng cho ta tấm thẻ này, ta không thể suốt ngày khoe ra, như vậy người ta sẽ đồn Tân Cửu ta vô sỉ”.
“Thế này đi, ta tặng ngài năm lượng bạc, ngài dẫn ta đi, dù sao ngài cũng không mất tiền, nên kiếm được bao nhiêu thì kiếm”.
“Ngài xem, ta quan tâm năm lượng bạc ư? Ta là cảm thấy Đa tướng quân ngài lập vô số chiến công cho triều đình, giờ đến một người vợ cũng không tìm nổi, vậy nên mới dẫn ngài đi, phải không nào? Ây…tiền đâu?”
Lúc này, trong câu lạc bộ Vạn Quốc, Đa Đoạt đang cực kỳ phong lưu khoái hoạt, có đánh chết ông ta cũng không ngờ được hôm nay mình lại rơi vào tình huống có em gái Lâm từ trên rời rớt xuống, à không… có con từ trên trời rớt xuống.
Trời sẩm tối, trong câu lạc bộ Vạn Quốc, Đa Đoạt đang cầm chung rượu trên tay, cười nói vui vẻ với Tân Cửu.
“Đa tướng quân, ông nói xem, đến bây giờ sao ông vẫn chưa có vợ hả? Trước kia ta… ta còn tưởng là… ông không được đấy!” “Ông điên à, sao Đa Đoạt ta có thể không được hả? Ngay cả nữ vương mà ông đây còn thử qua, ông dám nói ta không được?”