Đợi khi hai người rời khỏi phòng ngủ, bước vào đại sảnh thì mọi người sớm đã đợi ở đó, tướng lĩnh La Sát, đội trưởng khinh khí cầu, cả tên phiên dịch chết tiệt.
Chỉ thấy An Na gương mặt hồng hào, nét cười ẩn hiện đứng cạnh Đa Đoạt, còn Đa Đoạt cả người kiệt quệ, hai chân run run…
“Tướng quân, ngài tỉnh rồi?”
“Tướng quân…cái đó…ngài chú ý thân thể…”
Đa Đoạt quát: “Khốn kiếp, chuyện gì?”
“Đại quân Khoa Nhĩ Mạn đóng quân cách đây hai năm dặm, xem chừng vẫn chưa từ bỏ ý định tiến công”.
“Người của chúng ta thì sao? Đến đâu rồi?”
“Trưa mai sẽ tới nơi”.
“Tốt lắm, Khoa Nhĩ Mạn đã không chịu đi, vậy càng tốt, chúng ta khỏi mất công tìm, cho khinh khí cầu chuẩn bị, đại quân đến nơi thì lập tức bổ sung đạn dược, ta muốn Khoa Nhĩ Mạn có đi không có về”.
Sau đó hắn ta quay sang nói với các tướng lĩnh La Sát.