Thủ quân thành A La Mộc Đồ không đến bốn mươi vạn, một nửa là quân chi viện vừa tới, mệnh lệnh mà chúng nhận được, chính là tử thủ thành trì.
Những người Trung Nguyên đã đóng trại ngoài thành nhiều ngày nhưng không hề tiến công, các tướng lĩnh trong thành còn cho rằng, do họ e ngại tường thành cao dày.
Nhưng sáng hôm nay, tình hình đã thay đổi.
Advertisement “Hỏa pháo, chuẩn bị…phóng…”
“Pằng…pằng…pằng…”
Vài trăm cỗ hỏa pháo bắn thẳng vào tường thành A La Mộc Đồ, những vụ nổ inh tai liên tiếp không ngừng, rất nhiều chỗ trên tường thành bị nứt vỡ, các binh sĩ thủ thành tử vong vô số…
“Pằng…pằng…pằng…”
Hỏa pháo Hắc Kỳ quân bắn liên tiếp một giờ đồng hồ, đợi khi ngừng lại, thành A La Mộc Đồ đã không khác gì đống đổ nát.
“Nhanh, mau lấp lỗ hổng, một khi hỏa pháo ngừng, quân địch chắc chắn sẽ tấn công ngay lập tức, binh sĩ bên dưới, mau chóng lấp chỗ trống…”
Binh sĩ Khoa Nhĩ Mạn liều mạng phòng thủ, tuy nhiên, bọn chúng kinh ngạc nhận ra, những người Trung Nguyên không hề tiến công.
“Phụt…”, một chùm pháo hoa lại được bắn lên không trung.
Cuộc ném bom có mục tiêu của khinh khí cầu đã trực tiếp làm tê liệt tất cả các hệ thống trong thành A La Mộc Đồ. Vô số người không thể bám trụ được nữa, bắt đầu chạy trốn ra ngoài thành...
“Đa tướng quân, có rất nhiều bách tình trong thành muốn chạy ra ngoài, có ngăn cản không?”
“Không cần, chiến tranh không liên quan tới họ, huống hồ những bách tính này ngày sau rất có thể sẽ trở thành công dân hạng ba của Hoa Hạ, cứ giữ lại đã”.
Sau khi đội quân khinh khí cầu hoàn tất thả bom, trong thành A La Mộc Đồ chỉ còn một mảnh tang thương, tiếng kêu ai oán vang vọng…