Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng

Chương 1: . Kẻ bê tha.




Chương 1. Kẻ bê tha.
Dưới ánh nắng ấm áp của buổi sáng chiếu qua khung cửa kính, người phụ nữ chậm rãi ngồi dậy trên chiếc giường khách sạn, tay dụi dụi mắt, cả người đều trần trụi trông cực kì gợi cảm.
Bên cạnh cô ấy, người đàn ông đã cùng cô có một buổi tối nồng nhiệt hôm qua đang ngồi ở góv giường, trên miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía cửa kính, nơi ánh sáng của mặt trời ban mai không ngừng sưởi ấm muôn loài.
Mặc kệ vẻ ngoài râu ria xuề xoà lôi thôi kia thì anh ta khá đẹp trai, cũng rất giỏi trong việc giúp phụ nữ tìm được sự thoả mãn. Duy chỉ có một điều ánh mắt của anh ta lại trống rỗng vô hồn đến quái lạ, làm cô gái đôi lúc cũng cảm thấy có hơi tụt hứng.
Tuy nhiên, chuyện đó không quá quan trọng. Sau cùng thì vừa rồi cũng chỉ là một đêm mây gió thoáng qua. Cả hai đều đã có được điều mình muốn, vì vậy kể từ bây giờ họ sẽ lại trở thành người dưng mà thôi.
Người phụ nữ ngồi dậy mặc lại quần áo một cách gọn gàng, sau đó để lại một cọc tiền cho gã đàn ông trầm mặc, cười nói: "Sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ lại tìm đến anh"
"...Nếu đã thèm khát tình yêu đến vậy thì sao không lấy chồng đi, tìm tôi làm gì?" Người đàn ông cất chất giọng trầm ấm hỏi.
Chất giọng trầm ấm đó hẳn là bẩm sinh của hắn ta, chứ thực tế thì hắn ta không thực sự quan tâm đến người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình.
"Tôi đã từng có chồng... Nên anh hiểu mà. Tôi bây giờ không cần mối quan hệ kiểu đấy nữa. Cảm ơn anh đã quan tâm"
"...Tốt thôi"
Nói đến đây, người phụ nữ liền đẩy cửa rời đi. Tuy vậy trước khi thực sự rời đi, cô ấy vẫn để lại vài lời khách sáo: "Người đáng lo ở đây ngược lại là anh đấy. Anh nên tìm kiếm một công việc cho đàng hoàng đi. Hì, thật ra tôi cũng không ngại giúp anh tìm việc làm nếu anh muốn"
Cạch~
"..."
"Phù"
Người đàn ông nhả một hơi khói thuốc mịt mù, như thể muốn mượn làn khói trắng xoá che giấu đi biểu cảm của hắn ta: "Để làm gì chứ? Rồi sớm muộn gì nơi này cũng sẽ có kết cục tương tự như vậy mà thôi"

Hút xong điếu thuốc, người đàn ông đứng dậy mặc lại quần áo, cất giữ tiền bạc rồi trả phòng, rời khỏi khách sạn để tiếp tục cuộc sống bê tha của mình.
"Ồn quá"
Cảm thấy khó chịu bởi tiếng ồn nơi đô thị, người đàn ông lê bước trên vỉa hè một cách lang thang vô định, không có bất kì điểm đến nào trong đầu. Hắn cứ thế đi mãi đi mãi, cho đến khi bị chặn lại bởi một nhóm thanh niên mặc đồ xanh.
"...Các anh có chuyện gì không?"
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt các đồng chí công an mà cất lời.
Các đồng chí công an thực hiện nghi thức chào hỏi rồi trả lời: "Có vài người dân xung quanh báo cáo rằng anh trông có vẻ như không được khoẻ lắm. Không biết anh có cần giúp đỡ gì hay không?"
Người đàn ông lắc đầu.
Mấy đồng chí công an nhìn nhau. Dĩ nhiên bọn họ đều hiểu người này thực ra không hề ổn một chút nào cả.
"Anh tên gì? Chúng tôi có thể gọi gia đình đến đón anh về"
"Trần Quân. Là một người vô gia cư nên tôi làm gì có gia đình?" Người đàn ông cười nhạt đáp lời.
Lại một lần nữa, các đồng chí công an lại không biết phải ứng phó như thế nào.
"Không cần lo cho tôi, tôi sẽ không gây hại gì cho bản thân mình đâu" Trần Quân lặng lẽ bước qua rồi thở dài: "Ngược lại, các anh nên tập trung vào nhiệm vụ của mình đi thì hơn"
Hắn cứ như thế bước đi một cách lặng lẽ, từ sáng sớm cho đến tận chiều tối không ăn không ngủ không nghỉ, kết quả chẳng biết từ lúc nào liền đã rời khỏi khu vực thành phố.
"Thật yên tĩnh..."
Hắn nhìn về phía khu rừng nhỏ bên cạnh mình, nơi yên tĩnh đến mức không xuất hiện bất kì tiếng động nào kể cả tiếng lá cây đu đưa trong gió. Một sự yên lặng vô cùng bất thường, nhưng hắn hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó.

Cảm thấy khu vực này khá phù hợp để ngủ lại, hắn quyết định tiến sâu vào bên trong khu rừng, dự định tìm một cái hang nào đó để tá túc, hoặc ít nhất là kiếm chút cây lá để dựng lều trại cho đỡ phải dính sương đêm.
Thật may mắn, hắn đã tìm được một cái hang đá nhỏ hình thành một cách... Khá tự nhiên? Hắn không biết nữa.
Vì lí do nào đó, trong nội tâm Trần Quân đột nhiên xuất hiện một sự thôi thúc vô cùng kì quái, như thể nó đang ép buộc hắn phải khám phá cái hang này bằng mọi giá vậy.
"Nah, ngủ quan trọng hơn"
Trần Quân lạnh lùng đè nén sự thôi thúc đó lại rồi tựa lưng vào vách đá, hai mắt nhắm nghiền chuẩn bị đi ngủ.
Tuy nhiên, hắn đã đánh giá thấp sự thôi thúc khám phá quỷ dị mà "thứ gì đó" bên trong hang tạo ra và tác động lên tâm trí hắn.
Hắn không thể ngủ được. Hoàn toàn không thể. Kể cả có sử dụng phép Ru Ngủ cũng không thể ngủ được.
Giờ có tìm chỗ khác để ngủ thì cũng lười... Thế nên hắn quyết định xuôi theo dục vọng, tìm kiếm cái thứ kia rồi phá hủy nó luôn cho đỡ bực.
Lòng thầm nghĩ thế, Trần Quân đứng dậy rồi tiến vào bên trong hang đá, nơi mà chẳng cần đến đèn đuốc cũng có thể nhìn rõ mọi thứ... Bởi vì lượng linh khí nồng đậm cực đại đến mức phát quang được ẩn giấu bên trong.
"Bảo vật à? Cũng không quan trọng với mình cho lắm, có gặp thì ném đi chỗ khác vậy"
Không lâu sau đó, thứ kì lạ ẩn mình bên trong hang động này đã dần hiện ra trước mắt hăn: Một khối băng khổng lồ đang giam giữ cơ thể một bé gái nhỏ nhắn bên trong, trông giống như phong ấn hoặc là buồng ngủ đông gì đó hắn không rõ...
Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định đây hoàn toàn không phải bảo vật! Thậm chí có thể xem là một tai hoạ!
"Là băng nhưng không hề toả ra hơi lạnh, cấu trúc trông giống như tinh thể nhưng lại cứng rắn hơn bất kì kim loại nào, thậm chí còn có khả năng bóng băng thời gian... Đây là Lục Diện Băng" Trần Quân nhíu mày: "Quái lạ, cái thế giới nhỏ hẻo lánh này làm sao có thể xuất hiện Lục Diện Băng được chứ? Chúng đã bắt đầu để mắt đến nơi này rồi sao?"

Đang lúc Trần Quân đang suy tư thì khối băng bắt đầu xuất hiện sự nứt vỡ, kể cả khi hắn không hề đả động gì đến nó.
Rắc~
Rắc~
Rầm~
"..."
Từng khối băng lớn lần lượt rơi xuống mặt đất, tan chảy thành lượng linh khí dày đặc đến mức choáng ngợp. Tất cả chúng đều hội tụ về phía bé gái nhỏ nhắn, dung hoà vào cơ thể cô bé cho đến khi xung quanh không còn sót lại một mảnh băng nào nữa thì cô bé mới bắt đầu mở mắt.
Trần Quân: "..."
Cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm đầy hiếu kỳ của sinh vật lạ, hắn đột nhiên có cảm giác lạnh sống lưng.
Thứ sinh vật này mà để lọt ra ngoài thì vô cùng nguy hiểm, lớ ngớ là thế giới bị hủy diệt như chơi! Vì vậy, hắn đã nghĩ ngay đến một biện pháp quản thúc hữu hiệu, đó là khế ước chủ-tớ.
Tất nhiên là hắn không có sở thích kì lạ với mấy bé gái nhỏ nhắn. Hắn thích phụ nữ ngực to. Tuy nhiên, để đảm bảo sự an toàn cho tất cả, hắn buộc phải làm gì đó ngay lập tức.
"Bé con, có muốn ăn kẹo không? Giúp chú một chuyện, chú thưởng cho đồ ngọt"
Bé gái nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu ý đối phương.
Trần Quân cố trưng ra một nụ cười dịu dàng hết mức có thể, sau đó vẽ hai vòng tròn phép thuật nối liền nhau trên mặt đất, một có hình cây roi, một có hình dây xích, tượng trưng cho mối quan hệ chủ-tớ.
Bé con nhìn xuống mắt đất, ngay lập tức hiểu được vấn đề. Cô bé ì ạch bò vào bên trong vòng tròn, bắt đầu rót linh lực vào để khởi động nghi thức khế ước.
Khế ước này có nguyên lí hoạt động rất đơn giản: Kẻ nhiều ma lực hơn là chủ, kẻ ít ma lực hơn là tớ. Tôi tớ phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, nếu không sẽ chịu sự trừng phạt khủng kh·iếp.
Thấy cô bé hiểu chuyện đến đau lòng, Trần Quân cũng bắt đầu cảm thấy những việc mình đã làm với cô bé thật tồi tệ... Ấy là cho đến khi hắn nhìn thấy kí hiệu dây xích xuất hiện trên mu bàn tay của hắn.
Trần Quân: "..."
"HẢ!?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.