Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng

Chương 13: . Quỷ Phụ




Chương 13. Quỷ Phụ
Nắm trong tay túi quà siêu xịn của Lily, Quốc đã cảm thấy tự tin hơn trước rất nhiều. Tuy nhiên cậu không dám mừng vội, bởi vì ngoại trừ lọ Thần Dược kia ra thì hầu như tất cả các vật phẩm còn lại đều phải trả giá mới có thể dùng được.
Vong Linh Thư Necronomicon, một quyển sách bìa đen kì lạ. Khi đặt tay sờ lên nó, cậu bỗng chốc cảm thấy ớn lạnh, như thể vừa đưa nửa cánh tay vào vực thẳm vậy, không cẩn thận là sẽ bị nó nuốt chửng hoàn toàn.
"Một quyển sách có khả năng giam giữ và khai thác sức mạnh linh hồn sao... Chậc, có vẻ như muốn dùng thứ này thì điều kiện tiên quyết là mình phải mạnh đã... Vì chỉ có mạnh mới kiếm được linh hồn cho nó ăn"
Sách phép Necromancy. Một thứ nghe có vẻ rất gì và này nọ... Nhưng thực chất nó là một quyển sách dạy phép mang nội dung vô cùng phức tạp, cần rất nhiều thời gian mới có thể lĩnh ngộ được.
Sau cùng, thế giới này không đơn thuần chỉ là một tựa game. Các kĩ năng bá đạo không phải cứ muốn là scan thẳng vào não, trái lại còn cần phải bỏ thời gian ra học mới sử dụng được.
Chân thực đến đau lòng!
Tóm lại, cậu cũng cần chút thời gian mới có thể tận dụng được quyển sách phép này.
Còn về Thiền Trượng gì gì đó... Ôi, rõ ràng không phải thứ mà cậu có thể sử dụng ở thời điểm hiện tại rồi. Đây rõ ràng là một v·ũ k·hí hoàn toàn không có khả năng t·ấn c·ông, thuần hỗ trợ 100% tức là nó chỉ phát huy tác dụng khi cậu đã chiêu mộ được đồng đội.
Tất cả những vật phẩm được tặng này đều hướng đến giai đoạn mid và end game, thế nên cậu chỉ có thể để đó ngắm cho đẹp mắt chứ không làm gì được ở hoàn cảnh hiện tại.
"Đành vậy, không còn cách nào khác. Trước tiên cứ xong việc ở khu phố đèn đỏ này đã rồi tính tiếp"
Cầm sẵn con dao găm trong tay, Quốc tiến vào khu phố đèn đỏ với tâm thế sẵn sàng đối mặt với những điều khủng kh·iếp nhất có thể xảy ra với mình. Dẫu biết là sẽ không dễ dàng gì, nhưng lần này cậu quyết không bỏ cuộc.
Lily còn làm được thì tại sao cậu lại không làm được cơ chứ? Cậu không thể phản bội sự kì vọng của cô ấy được!
Để đảm bảo sự an toàn cho chính bản thân mình, Quốc quyết định không đi đường chính mà tiếp tục ẩn mình trong các toà nhà, di chuyển một cách lặng lẽ và im lặng nhất có thể.
Mặc dù ngoài đường xác c·hết la liệt khắp nơi kinh dị như vậy, thế nhưng bên trong các căn nhà thi thoảng vẫn xuất hiện những âm thanh khiêu gợi đến từ những buổi thác loạn tập thể, khiến Quốc chỉ nhìn qua thôi đã thấy buồn nôn đến cùng cực.
Wonderland là một thế giới "thần tiên" mang bối cảnh trung cổ, nên dĩ nhiên phong cảnh hiện ra trước mắt cậu cũng cực kì chân thực và phồn thực.
Không hề mơ mộng như những tác phẩm fantasy nhan nhản trên thị trường, đây mới thực sự là dáng vẻ của xã hội trung cổ: Một thế giới vô pháp vô thiên với đặc trưng là sinh mạng con người giống như cỏ rác, những buổi thác loạn tập thể, những hình thức t·ra t·ấn cực kì man rợ, tập tục hiến tế người sống và sự cuồng tín đầy điên loạn...
Đây thực sự là một thử thách tâm lí vô cùng to lớn đối với một người hiện đại như cậu.

Ví dụ như hiện tại, sau nhiều lần chứng kiến cuộc thác loạn của những gã Quý Ông cùng các cô Gái Điếm, Quốc bắt đầu tự hỏi liệu mình có còn hứng thú nổi với niềm vui xác thịt ấy nữa hay không.
"Thế giới này đúng là không thiếu những điều quỷ dị khiến mình phải bất ngờ. Tâm lí của Lily phải cứng đến mức nào mới phá đảo được vậy?"
Càng nghĩ cậu lại càng thấy nể Lily, và đồng thời cũng càng có thêm động lực để giải phóng khu vực này.
Liên tục phớt lờ những cảnh tượng liên hoan xác thịt để tiến vào sâu bên trong khu phố đèn đỏ, cậu cảm nhận được bầu không ít xung quanh mình đang càng lúc càng nặng nề.
Tuy đang ở trong đêm tối nhưng không mất quá lâu để cậu nhận ra rằng mình đang bị bao vây bởi một màn sương đỏ thẫm như máu, khiến cậu phải thầm giật mình mà kiểm tra lại tình trạng của bản thân.
Trên giao diện hệ thống, mọi chỉ số sức khoẻ của cậu vẫn bình thường, không xuất hiện bất kì hiệu ứng tiêu cực nào. Có vẻ như màn sương này hiện tại vẫn chưa gây hại cho cậu... Nhưng có thể chỉ là hiện tại mà thôi, sau này như thế nào thì cậu không dám khẳng định.
Tuy nhiên, với lượng kiến thức được trao dồi trên các diễn đàn, cậu có thể phỏng đoán rằng cậu đã đến rất gần vị trí của con trùm dựa theo sự thay đổi môi trường.
Đó là lúc cậu lôi Hoả Kim Ma Pháp ra thủ sẵn, chỉ cần thấy mặt con Boss là cậu sẽ nã đạn.
Bịch~
Bịch~
Mọi thứ xung quanh cậu tiếp tục thay đổi theo chiều hướng xấu. Số lượng xác c·hết ngoài đường nhiều lên đến mức khác thường, ngay cả bên trong các toà nhà cũng truyền đến mùi máu tanh nồng nặc thay vì âm thanh gợi dục quen thuộc... Để rồi khi cậu lấy hết can đảm kiểm tra lại, cậu nhìn thấy hầu hết nguyên do đều đến từ những gã Quý Ông bị xẻ thịt cùng các cô Gái Điếm bị mổ bụng, phơi hết nội tạng ra bên ngoài.
"Ư-"
Cổ họng lập tức bị bủa vây bởi cảm giác buồn nôn. Dù đang không có gì trong dạ dày nhưng não bộ vẫn ép cậu nôn bằng cả tính mạng.
Cảnh tượng lần này thực sự quá sức tưởng tượng của cậu. Một hiện trường chỉ có thể miêu tả bằng sự kinh hoàng.
Là kẻ nào đã làm ra chuyện này?
Quốc nuốt nước bọt, cố hết sức lấy lại bình tĩnh, thế nhưng những bước chân của cậu giờ đây lại trở nên trĩu nặng đến lạ thường. Cậu đã bị cảnh tượng này đả kích cực kì nghiêm trọng, dẫn đến độ tự tin ban đầu sụt giảm vô cùng thê thảm.
Dần dần, cậu bắt đầu cảm thấy khu phố đèn đỏ này không chỉ có một con trùm. Thay vào đó, mọi thứ xung quanh cậu trông giống như hiện trường của một vụ tranh c·ướp địa bàn của hai dạng tồn tại siêu việt!

"Đã đến nước này rồi, mình không thể quay đầu lại được nữa... Cùng lắm thì c·hết thêm một lần thôi... Chí ít, mình cũng phải nhìn thấy khuôn mặt của tên thủ lĩnh đó mới được"
Cố gắng lê bước lẩn khuất trong bóng tối, dường như mũi của cậu càng lúc càng bị nghẽn lại bởi máu tanh và mùi h·ôi t·hối nồng nặc của nội tạng bị phân hủy.
Tiến sâu thêm chút nữa, bầu không khí yên ắng dần bị thay thế bởi tiếng than khóc ai oán cùng âm thanh v·a c·hạm loẹt xoẹt của xác thịt. Đó là lúc cậu dần nhận ra sự hiện diện của con trùm trong khu phố đèn đỏ.
[Kẻ địch mới: Quỷ Phụ]
Đó là một con quái vật dị dạng với phần thân trên mang hình hài của một người phụ nữ khoả thân, còn phần thân dưới thì lại giống như một vũng bùn được trộn lẫn giữa máu và thịt. Đồng thời, da thịt của cô ta cũng có màu đỏ tía, để lộ vô số mạch máu gân guốc nổi lên từ bên dưới lớp da.
Kinh khủng nhất có lẽ là khuôn mặt của cô ta. Nó trở nên méo mó đến mức đã chẳng thể nhìn thấy được mắt và mũi, chỉ có cái miệng rộng chứa đầy răng nhọn, thi thoảng lại rên rỉ và khóc lóc một cách ghê rợn.
Nhìn thấy hình dạng của con quái vật, Quốc như tê hết cả da đầu. Tuy nhiên thông qua kiến thức cậu học được từ các diễn đàn, cậu phán đoán dạng quái vật không có mắt mũi như thế này thường sẽ cực kì n·hạy c·ảm với âm thanh... Vậy nên cậu không được phép phản ứng một cách thái quá, chỉ cần bại lộ vị trí thì cậu sẽ toi mạng ngay lập tức.
"Mình đang có lợi thế t·ấn c·ông bất ngờ"
Đó là những gì cậu đang nghĩ lúc này.
Cậu nâng khẩu súng trường lên, chĩa nòng ngắm vào sọ não của con quái vật dị dạng... Tuy vậy lúc này tay chân cậu lại run hết cả lên, không tài nào ngắm chuẩn cho được.
Cậu đang hoảng loạn.
Cực kì hoảng loạn.
Cứ cái đà này, cậu chắc chắn sẽ bắn trượt rất nhiều. Lượng đạn quý giá sẽ bị cậu lãng phí. Vì vậy, cậu phải cẩn thận trong từng nhịp thở của chính mình.
"...Chỉ còn cách đó thôi"
Quốc mở giao diện hệ thống, lấy ống tiêm an thần mà Holmes đã tặng cho cậu trước đó rồi dứt khoát tiêm vào cổ tay mình.
Hiệu quả thần kì mà nó mang đến gần như là ngay tức thì. Cậu có thể cảm nhận được sự thay đổi từ bên trong tâm khảm của mình, khi mà cảm giác sợ hãi và hoảng loạn dần được ổn định lại... Để rồi bị thay thế hoàn toàn bởi cơn khát máu điên cuồng.
Bang~ bang~ bang~

Cậu xả đạn vào con quái vật một cách cuồng loạn, rất nhanh thôi đã tiêu hao toàn bộ số đạn mà cậu đang có. Với tay nghề thiện xạ thuộc hàng newbie của mình, xả hết cả băng ba mươi viên nhưng cậu chỉ bắn trúng có một nửa, thậm chí số lượng đạn bắn trúng vào đầu còn ít hơn... Song kể cả vậy, việc đột kích bất ngờ đã cho ra hiệu quả rõ rệt.
Ereeeeeeeeek-
Trúng một loạt đạn vào những vị trí trọng yếu, con quái vật rít lên một cách đầy đau đớn, đồng thời cũng mang đến cho Quốc một thứ khoái cảm kì lạ.
"Không xong rồi, thứ thuốc kia đang chi phối bản ngã của mình. Sai lầm chí mạng..."
Chút lí trí cuối cùng của Quốc cho cậu biết điều đó và không ngừng kháng cự lại khoái cảm đến từ việc g·iết chóc. Chỉ tiếc là ngay từ khi cậu lựa chọn sử dụng thuốc an thần, mọi thứ liền đã quá muộn màng.
[Debuff - Điên Cuồng: Gia tăng khả năng chiến đấu lên mức cực đại, đổi lại sẽ đánh mất lí trí trong một khoảng thời gian không xác định. Hiệu quả tiêu cực của Điên Cuồng có thể bị đề kháng bởi một số kĩ năng và vật phẩm, đồng thời có thể bị hoá giải bởi hiệu ứng Thanh Tẩy]
Với trạng thái tác chiến không não, Quốc không thể nhớ rõ mình đã làm gì trong suốt cuộc chiến.
Với tất cả những vật phẩm mình có trong kho chứa đồ, cậu đã chiến đấu theo cách bản năng nhất. Kể cả khi Quỷ Phụ có đau đớn sinh ra những đứa con từ vũng máu thịt dưới chân mình để áp đảo cậu bằng số lượng, cậu vẫn lạnh lùng hạ sát tất cả chúng mà hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng khóc xé ruột của chúng.
Sau cùng, khi đã gần như không còn vật tư và trang bị, cậu mới hạ gục được Quỷ Phụ một cách tàn khốc nhất.
Sương máu dày đặc bao phủ xung quanh khiến cậu không cách nào thoát khỏi trạng thái điên loạn. Cậu tàn sát, xé nát tất cả những thứ trước mắt mình như một con dã thú vừa thoát khỏi xiềng xích, hung bạo và cực kì khát máu.
"Ôm tôi... Xin ngài hãy ôm lấy tôi..."
Từ bên dưới xác của Quỷ Phụ trồi lên cơ thể của một người phụ nữ, tha thiết mưu cầu một cái ôm từ kẻ đã hạ gục mình... Để rồi chỉ nhận lấy một kết cục bi thảm: Bị Quốc giật phăng cái đầu ra khỏi cổ.
"Ôi trời, thật không ngờ chúng ta lại cùng chung chí hướng đó, anh bạn"
Rẽ lối trong màn sương để xuất hiện trước mặt Quốc, anh chàng đầu chó Holmes xuất hiện, chỉ có điều khuôn mặt của anh ta giờ đây đã mất đi vẻ hiền hoà vốn có, giờ đây chỉ còn tồn tại một sự nguy hiểm tiềm tàng và ánh mắt sắc bén như dao cạo: "Tôi không phản đối cách làm của anh. Tôi cũng muốn tự tay g·iết c·hết tất cả Gái Điếm ở đây. Chỉ có điều cùng một bãi săn không nên xuất hiện hai vị thợ săn cùng một lúc, vậy nên anh cần phải biến mất"
"..."
"Chà, có vẻ như tôi đã nhiều lời không cần thiết rồi nhỉ? Anh đã đánh mất đi sự tỉnh táo của mình, chẳng khác gì một cái xác lạnh lẽo cả... Thôi thì coi như ban phước cho một kẻ lạc lối, tôi sẽ tự tay kết liễu anh, giúp anh thoát khỏi sự điên loạn và cái thế giới mục nát khốn kiếp này!"
Nói rồi Holmes rút thanh dao găm, đâm thẳng vào tim của Quốc một cách thuần thục và gọn gàng, như thể hắn đã từng làm điều này vô số lần trước đây.
"Yên nghỉ nhé, bạn của tôi ơi. Giá như chúng ta gặp nhau sớm hơn... Có lẽ chúng ta đã trở thành đồng minh của nhau đó"
[Kẻ địch mới: Jack the Ripper]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.