Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng

Chương 15: Song sát




Chương 15: Song sát
Lần này khi đã tỉnh táo hơn, Quốc đã biết cách chắt chiu từng viên đạn trong khẩu súng của mình, từ đó nâng cao tỉ lệ bắn trúng kẻ địch lên đáng kể.
Tuy nhiên, việc không xả đạn loạn xạ cũng đã mang đến cho cậu một hệ lụy to lớn, đó là sự phản công cực kì mãnh liệt của Quỷ Phụ.
Từ bên dưới vũng máu bùn đặc sệt, rất nhiều xúc tu dị hợm mọc lên như nấm mùa mưa, không những sở hữu số lượng áp đảo mà còn t·ấn c·ông một cách cực kì khó để phán đoán.
Đập, đâm, trói buộc,... Quốc căn bản không thể đoán định mớ xúc tu đó sẽ làm gì với mình. Cậu cố gắng né tránh chúng một cách cực kì chật vật, v·ết t·hương bắt đầu xuất hiện khắp nơi trên cơ thể, cùng với đó là lượng thể lực tương đối đã bị tiêu hao.
Tuy vậy, những nỗ lực t·ấn c·ông của cậu đã mang lại hiệu quả. Bản thân Quỷ Phụ cũng đã bị Quốc bắn trúng cả rổ đạn, máu chảy xuống thành một vũng lớn. Lại thêm việc các toà nhà xung quanh bị xúc tu phá hủy không hoàn toàn đã vô tình tạo nên rất nhiều chướng ngại vật phục vụ cho việc ẩn nấp của Quốc.
Với các loại thảo dược và thuốc linh tinh mà cậu đã nhặt được trên đường đến đây, phần nào những v·ết t·hương trên cơ thể cậu đã được cầm máu. Dẫu vậy, tình thế khó khăn thì vẫn cứ là khó khăn.
"Adrenaline đã làm giảm cảm giác đau đớn đi đáng kể rồi. Mình cần phải duy trì nhịp độ t·ấn c·ông như vừa nãy... Nếu không, khi cơn đau thực sự ập đến, khả năng vận động của mình sẽ bị suy giảm vô cùng nghiêm trọng"
Khi đã hồi phục được một chút thể lực, cậu cất cây súng trường đã hết đạn đi và quyết định s·ử d·ụng s·úng lục.
Tuy rằng khẩu súng lục này không thể xả đạn liên thanh, thế nhưng độ giật của nó lại không hề cao như súng trường, từ đó mang đến cho cậu một sự cơ động cần thiết để né tránh các đòn t·ấn c·ông của xúc tu.
Ầm~ ầm~
"A...ah...!"
Quỷ Phụ vừa gào khóc, vừa điều khiển các xúc tu t·ấn c·ông cậu một cách điên loạn. Những giọt huyết lệ của cô ta rơi xuống vũng máu bùn khiến nó trở nên sôi sùng sục, đồng thời cũng làm Quốc cảm thấy có gì đó không ổn.
"Oe..."
"Oa!"
"Oe! Oe..."
"..."
Tiếng khóc trẻ con phát ra từ vũng máu bùn làm Quốc tê cả da đầu. Điều mà cậu không mong muốn nhất đã xảy ra. Quỷ Phụ bắt đầu tạo ra quân đoàn trẻ con bằng máu thịt để t·ấn c·ông cậu, không chỉ áp đảo về mặt số lượng mà còn là cả về mặt tinh thần.
Cùng với tiếng khóc đau đớn xé lòng của cả mẹ lẫn con, những em bé bằng máu không ngừng bò trườn trên mặt đất để tiếp cận Quốc. Chỉ trong nháy mắt, số lượng kẻ địch đã vượt quá hàng chục, buộc Quốc phải quên đi chuẩn mực đạo đức để nổ súng với hi vọng làm giảm một chút áp lực.
"Cứ thế này thì thực sự không ổn. Mình buộc phải mở đường máu để t·ấn c·ông Quỷ Phụ, nếu không, mình sẽ sớm bị đàn con của cô ta đè c·hết nếu cứ để sinh sản vô tội vạ như thế này"
Thế là quyết định liều một phen, Quốc vừa nổ súng dọn đường, vừa lăm lăm con dao găm bên tay trái, dốc hết sức lực lao thẳng về phía Quỷ Phụ hòng cho cô ta một nhát dao chí tử!

Sự quyết đoán là có, nhưng không may là cậu đã thất bại.
Ngay khi lưỡi dao sắp sửa chạm vào cổ họng, Quỷ Phụ đã kịp thời đưa tay lên đỡ lấy, thậm chí là còn há miệng cắn ngược lại cậu, làm cậu bong mất một mảng thịt bên tay trái.
Sau đòn đột kích thất bại ê chề, Quốc buộc phải lui lại, lợi dụng các chướng ngại vật xung quanh để ẩn nấp và băng bó v·ết t·hương trước khi bản thân ngã gục vì mất máu.
"Mẹ kiếp, xưa giờ chưa thấy game nào có màn tân thủ độc ác như thế này! Đau c·hết đi được"
Cũng may mắn thay, những nỗ lực vừa rồi của Quốc không hoàn toàn là vô dụng. Nhát dao của cậu đã khiến cánh tay của Quỷ Phụ gần như đứt lìa, từ đó làm giảm rất nhiều sức phòng thủ của cô ta.
Tuy nhiên, chỉ nhiêu đó hiệu quả vẫn là không đủ để cậu đánh bại được Quỷ Phụ. Số lượng thai nhi được sinh ra trong lúc cậu dưỡng thương đã vượt quá khả năng chiến đấu của cậu. Vì vậy, nói một cách đơn giản thì cậu đã thất bại.
Thế rồi để không phải tiếp nhận một cách c·hết đau đớn, cậu quyết định sẽ dùng súng t·ự s·át...
Còn khuya!
"Lấy đi một cánh tay chắc là đủ điều kiện rồi"
Quốc hít sâu một hơi, vừa bước vào tư thế sẵn sàng chiến đấu, vừa rống lên thật to: "Holmes! Bây giờ anh mà không ra mặt, anh sẽ vĩnh viễn không thể loại bỏ được cái gai đáng ghét này đâu! Khôn hồn thì mau cút ra đây hợp tác chiến đấu với tôi!"
"..."
Mọi thứ xung quanh vẫn tĩnh lặng nếu không nhắc tới tiếng kêu góc của mẹ con Quỷ Phụ. Có vẻ như Holmes đã không ra mặt, hoặc là... Cậu đã đoán sai?
Quốc cảm thấy bực bội không tả nổi. Cậu dứt khoát phớt lờ kẻ thù để xả đạn vào màn sương đỏ đang tiếp cận mình, buộc gã thợ săn lẩn khuất trong màn sương phải ra mặt: "Từ từ đã nào, sao mà nóng tính thế anh bạn? Tôi thực sự bất ngờ vì anh biết tôi đang ở đây đấy"
Holmes... Hay nói đúng hơn là Jack the Ripper đã lộ diện, chứng minh suy đoán của cậu là hoàn toàn chính xác.
Cái tên xấu xa này muốn ngư ông đắc lợi... Cậu đã mắc bẫy một lần rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu!
"Chẳng phải anh đã tranh đoạt địa bàn với con quái vật này từ rất lâu rồi hay sao? Giờ là cơ hội tốt đấy, ngoài kia không phải ai cũng đủ điên như tôi để rủ anh đối đầu với nó đâu"
"Tôi sẽ xem sự điên loạn đó là tỉnh táo. Đằng nào thì tạo vật đáng ghê tởm này cũng cần phải biến mất để thế giới trở nên trong sạch hơn" Holmes nhã nhặn nói: "Ổn thôi. Tôi sẽ hợp tác với anh cùng nhau đánh bại nó, với điều kiện là anh hãy rời khỏi đây ngay sau khi chúng ta xong việc. Trước mắt, tôi sẽ không suy nghĩ về lí do vì sao anh biết được mục đích của tôi"
Nói rồi hắn đưa tay ra sau lưng, mò mẫm một chút rồi đột nhiên rút ra hai thanh dao găm sắc bén đến kì lạ từ bên dưới chiếc áo choàng.
Hướng ánh mắt về phía Quỷ Phụ, Jack bộc phát thứ sát khí rợn người làm Quốc phải thầm run lên, tự hỏi: "Cái tên này rốt cục đã g·iết bao nhiêu người trước kia để có thể trở nên đáng sợ đến như vậy?"
Cậu nghi hoặc, nhưng lại chẳng mong cầu câu trả lời cho câu hỏi ấy. Rõ ràng trên đời này có những điều mà cậu không nên biết thì tốt hơn... Và đây chính là một trong số đó.

Gác lại câu hỏi ấy sang một bên, Quốc cũng cầm sẵn thanh dao găm trong tay, tỏ ý muốn xông lên cùng lúc t·ấn c·ông với Jack nhưng lại bị đối phương từ chối: "Theo sự quan sát của tôi thì anh không giỏi đánh tiên phong, thế nên anh cứ việc ở phía sau yểm trợ là được. Không cần lo lắng tôi sẽ trúng đạn, vì màn sương này sẽ bảo vệ tôi"
Màn sương mà Jack đang nói tới chính là thứ sương đỏ kì quái đã khiến Quốc rơi vào cơn điên loạn.
"..."
"Tốt thôi"
Quốc cất dao, sau đó toàn lực tập trung vào khẩu súng lục trên tay: "Tôi sẽ dọn bớt lũ thai nhi cho anh. Anh cứ yên tâm tiến lên là được"
"Cảm ơn"
Dứt lời, thân thể của Jack trở nên mờ ảo như màn sương, thoăn thoắt di chuyển giữa bầy thai nhi để tiếp cận Quỷ Phụ.
Với kĩ năng dùng dao tuyệt đỉnh, gã nhanh chóng áp đảo khả năng phòng thủ đã bị Quốc bào mòn đi tương đối của Quỷ Phụ. Bao nhiêu xúc tu và thai nhi mà cô ta triệu hồi lên nhằm q·uấy n·hiễu Jack đều bị Quốc đứng từ xa bắn bỏ, tạo nên khoảng trống cực lớn để Jack thoải mái t·ấn c·ông.
"Ha ha ha! Lần này thì cô hồi phục nữa đi? Tạp chủng rác rưởi! Nếu không có cô trấn giữ thì khu này đã bị ta dọn sạch từ lâu rồi!"
Jack h·ành h·ạ Quỷ Phụ một cách khoái trá, giống như hắn ta đang tận hưởng âm thanh đau đớn của Quỷ Phụ, hoàn toàn trái ngược với Quốc khi tâm trạng của cậu ta đang càng lúc càng sa sút sau mỗi mạng hạ gục của đám thai nhi bò lởm chởm trên mặt đất.
"Đây chỉ là game... Đây chỉ là trò t·ra t·ấn tâm lí mà Vũ Trụ Mô Phỏng dành cho mình..."
Quốc cắn răng, tiếp tục bắn yểm hộ cho Jack. Với sức chiến đấu hung hãn và kĩ thuật dùng dao vượt trội, chỉ không lâu sau đó, Quỷ Phụ đã chính thức bị hạ gục.
Từ bên dưới vũng máu bùn chậm rãi trồi lên cơ thể trần trụi của một người phụ nữ xinh đẹp. Cô ấy ngẩng đầu vươn tay về phía Jack, miệng khẽ cầu xin đầy tha thiết: "Ôm... Xin ngài hãy ôm lấy tôi..."
Để rồi cô ấy nhận lấy một nhát dao lạnh lùng từ Jack, đầu rơi xuống đất, máu bắn lên cao.
"..."
"Kuhehehehe!"
Jack ôm mặt, sung sướng cười nhạo người phụ nữ đáng thương rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí của Quốc, khi mà hầu hết thai nhi giờ đây đã hoà tan thành những vũng máu sau c·ái c·hết của Quỷ Phụ.
"Anh đúng là quý nhân của tôi đó, lữ khách"
Jack vui vẻ bước tới chỗ Quốc, một tay đưa về phía cậu nhằm bày tỏ thiện chí: "Nhờ có anh mà tôi đã thành công hạ được ả một cách dễ dàng đến mức khó có thể tưởng tượng! Chà, có lẽ có thêm một người đồng đội chia sẻ gánh nặng cũng là một lựa chọn vô cùng sáng suốt có phải không?"
"..."

Quốc mỉm cười, đưa tay về phía Jack.
Xoạch~
Xoạch~
Quốc: "..."
Jack: "!!?"
Tư tưởng lớn gặp nhau, họ vừa bắt tay tình nghĩa, vừa đâm hai m·ũi d·ao sắc nhọn về phía lồng ngực của nhau.
Tuy vậy, trong khi Quốc chỉ ôm ngực và bày tỏ sự đau đớn thì Jack lại vô thức lùi về phía sau, trên mặt không giấu nổi sự kinh ngạc và ngờ vực: "Tại... Sao?"
"Một bãi săn không thể có hai thợ săn... Ư... Tôi biết về anh nhiều hơn anh nghĩ đấy, Jack. Tôi không ngây thơ đến mức đặt trọn niềm tin vào một gã s·át n·hân hàng loạt như anh đâu"
"...?"
Bị đâm một nhát chí mạng vào tim, bất kể thân thủ phi thường tới đâu cũng không thể tránh khỏi c·ái c·hết.
Trong tâm trí hắn, một giọng nói vang lên, để hắn vốn đã tràn đầy nghi hoặc và tức giận, nay lại còn điên tiết hơn: "Câm mồm đi! Tên yếu đuối khốn kiếp! Arg-"
"Bắt được ngươi rồi, Jack đồ tể"
Gã s·át n·hân nói với một chất giọng hoàn toàn khác, nhưng lại làm Quốc cảm thấy quen thuộc đến lạ thường: "Anh thấy đấy, định mệnh của tôi và hắn chính là như thế này. Tôi còn sống thì hắn sẽ sống. Tôi c·hết, hắn cũng sẽ c·hết theo... Như một định mệnh trớ trêu đã được sắp đặt sẵn"
"...Holmes"
"Xin lỗi. Mặc dù ngay từ đầu, tôi đã khuyên anh không nên đến đây. Tôi biết rõ đây là nơi sẽ kết thúc tất cả, thế nên tôi mới cảnh báo anh để tránh bị kéo vào rắc rối... Rồi kết quả là như thế này đây, ngẫm lại thật đáng buồn"
Chất giọng của Holmes thay đổi, trở nên cuồng loạn như dã thú: "Tên yếu đuối! Rõ ràng là ta đã làm điều đúng đắn! Tám trăm ngàn ả g·ái đ·iếm! Bệnh Viện Tâm Thần và Lò Mổ là không đủ! Chúng sẽ hủy hoại đất nước này! Ta phải thanh lọc! Thanh trừng tất cả bọn chúng! Ta không muốn Alina phải chứng kiến sự xấu xí của đám đàn bà đầy dục vọng ghê tởm đó!"
"..."
"Alina đ·ã c·hết rồi. Jack. Cả chúng ta cũng vậy"
Với lượng máu khổng lồ tuôn ra khỏi lồng ngực, Holmes lê lết đến chỗ Quốc, lặng lẽ nhìn cậu ta hấp hối trong khi bản thân anh ta cũng chẳng hề khá hơn: "Nhưng hắn ta nói đúng. Thế giới này cần đến sự hi sinh để trở nên tốt đẹp hơn. Có lẽ... Vật hi sinh đó chính là chúng ta, anh bạn"
"Xin lỗi... Và cảm ơn"
Dứt lời, Holmes nắm lấy con dao găm quen thuộc đang được giắt bên hông Quốc rồi tự đâm vào cổ họng của chính mình.
[Nhiệm vụ hoàn thành]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.