Chương 20. Cái ôm nồng nhiệt
Theo sự chỉ dẫn của bản đồ, Quốc nhanh chóng lên đường tìm đến Bệnh Viện Tâm Thần nằm cách đây không xa.
Chắc là khoảng vài chục cây số gì đó, cậu không dám chắc.
Vào những thời khắc như thế này, cậu mới hiểu được tầm quan trọng khủng kh·iếp của tính năng Fast Travel. Tuy rằng nó có khả năng khiến cậu bỏ qua một vài chi tiết về thế giới này, nhưng đồng thời nó sẽ giúp cậu tiết kiệm rất nhiều thời gian.
"Vãi, trời sắp tối đến nơi luôn rồi. Ăn hành lâu như vậy làm mình vô thức nghĩ rằng thế giới này không có khái niệm ngày và đêm luôn chứ..."
Tuy rằng hệ thống không lên tiếng cảnh báo về những mối nguy có thể xảy ra... Nhưng có một sự thật là trong hầu hết các tựa game, khái niệm bóng đêm gần như không bao giờ mang đến cho người chơi một trải nghiệm tốt lành.
"Hi vọng là trên đường đi sẽ tìm được chỗ trú ẩn nào đó. Mình không muốn phải lang thang ngoài đường vào ban đêm trong cái thế giới quỷ dị này đâu"
Vừa cuốc bộ, Quốc vừa học quyển sách phép Necromancy. Mặc dù cậu thiếu đi rất nhiều kiến thức căn bản về phép thuật để học được cách sử dụng thứ này... Tuy vậy, cậu vẫn có một chút thu hoạch về mặt hiểu biết đối với loài quái vật tên là Undead.
"Mọi sinh vật trên thế giới này đều cần đến sự chôn cất và tẩm liệm di hài sau khi c·hết đi. Nếu quá trình này không được xử lí đúng cách hoặc bị bỏ qua hoàn toàn, những cái xác sẽ từ từ biến đổi, trở thành đám sinh vật thối rữa mang tên Ghoul"
"Tuy rằng chúng ngu ngốc, không linh động, dễ bị tiêu diệt khi đi với số ít, thế nhưng bản thân chúng lại là một ổ bệnh dịch có khả năng di chuyển. Hơn nữa, nếu như số lượng Ghoul đi theo đàn quá nhiều, chúng sẽ trở nên cực kì khó đối phó. Trong lịch sử không phải chưa từng ghi nhận trường hợp một thành phố phồn hoa nào đó bị quét sạch bởi đàn Ghoul với số lượng khổng lồ khao khát tinh hoa sinh mệnh từ người sống"
Thôi xong.
Đọc đến những dòng này, Quốc ngay lập tức nhận ra sai lầm to lớn của mình.
Đúng vậy, những cái xác ở khu phố đèn đỏ đều không được chôn cất một cách tử tế. Cậu chỉ làm thế với Quỷ Phụ và thám tử Holmes mà thôi... Chứ những kẻ địch còn lại thì không.
"Có khi nào lúc mình quay lại sẽ ngay lập tức bị cả đám Ghoul hội đồng không ta?"
Mà kể cả có không đi chăng nữa... Cậu cũng sẽ bị chúng truy đuổi ngay sau đó mà thôi... Chỉ vì cái buff mang tên "Sự Sống Tuôn Trào" này đấy!
"Thôi thì rút kinh nghiệm vậy, trước đó mình đâu biết còn có chuyện này đâu... Chỉ hi vọng sau khi hoá thành Ghoul, đám Quý Ông kia sẽ thay mình giải quyết"
Hi vọng là vậy.
Với việc thiếu đi kiến thức căn bản, Quốc đã gặp rất nhiều khó khăn khi học Necromancy. Kết quả là đến tận khi trời tối, cậu vẫn chỉ học được đâu đó một hai trang đầu một cách qua loa đại khái.
"Cứ chày cối thế này thì không ổn rồi. Mình cần thêm sách để học những kiến thức căn bản về phép thuật. Khi đó cây kĩ năng của mình ở lĩnh vực này mới chính thức được mở khoá"
"...Trời tối rồi. Xung quanh đây cũng không có nhà cửa gì cả. Trốn vào rừng thì không phải là lựa chọn sáng suốt... Có lẽ mình buộc phải thức trắng đêm nay rồi"
"Kệ đi, thường xuyên save game một chút, như thế chắc là ổn. Lỡ có c·hết thật thì còn biết đường mà xử lí"
Quyết định rằng sẽ đi cả đêm, Quốc trang bị sẵn dao và súng, chuẩn bị tâm thế sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.
Cậu không chắc liệu đây có phải một suy nghĩ sai lầm hay không... Chỉ có thời gian mới có thể trả lời câu hỏi đó.
"Súng lục còn 70 viên, súng trường thì mới loot được thêm một nửa băng đạn, dao thì muốn dùng bao nhiêu lần cũng được. Thế này chắc là tương đối an toàn rồi"
Bầu trời càng lúc càng tối dần, mà bầu không khí xung quanh Quốc cũng không ngừng trở nên lạnh lẽo hơn. Liệu đây có phải là ảo giác? Cậu thực sự cảm thấy sự âm u kéo đến một cách bất chợt này là vô cùng bất thường.
"Có thể mình đã rơi vào tầm ngắm của thứ gì đó"
Đi bộ thêm khoảng nửa tiếng đồng hồ, Quốc nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy lạch cạch ở phía trước, tốc độ vô cùng chậm chạp, so ra còn thua cả tốc độ đi bộ của cậu.
"Thương nhân sao? Chắc là mình có thể hoá giang được đó"
Quốc cả mừng, chạy vội đến chỗ người đánh xe ngựa chỉ để nhận ra người đánh xe lúc này đã trở thành một cái xác, còn con ngựa thì gầy trơ xương, tuy vẫn còn dấu hiệu của sự sống nhưng coi bộ nó sẽ không cầm cự được lâu.
"...Thời gian t·ử v·ong của người đánh xe hình như chưa quá lâu. Có lẽ mình nên thử điều tra nguyên nhân một chút"
Để sinh tồn, việc có thêm thật nhiều thông tin về kẻ địch có thể xuất hiện là điều vô cùng cần thiết. Chính vì vậy, kể cả khi có phải xúc phạm xác c·hết của người đánh xe, đây vẫn gần như là điều mà cậu bắt buộc phải làm.
Quốc giật tay lái, bắt con ngựa dừng lại nghỉ chân, sau đó lôi xác của người đánh xe vào bên trong khoang chứa để từ từ kiểm tra.
"Thật may quá, ở đang có sẵn đèn sáp"
Dưới ánh đèn bập bùng, Quốc tự tay lột từng mảng đồ của người đánh xe để kiểm tra.
"Không có dấu hiệu bị quái vật t·ấn c·ông, cơ thể gần như hoàn toàn nguyên vẹn, da thịt thậm chí còn chưa tái màu lại, chỉ mới xuất hiện dấu hiệu cứng cơ... Rốt cục thì người này đ·ã c·hết vì lí do gì?"
Quốc bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không lẽ người này bị quỷ ám? Hoặc là bị thứ gì đó g·iết c·hết mà không cần phải tổn thương vật lí con mồi của mình?
Nếu thực sự là như thế thì phiền phức to rồi.
"..."
"Dù thế nào đi chăng nữa, việc chôn cất vẫn là cần thiết. Lỡ tự nhiên ông này vồ dậy t·ấn c·ông mình thì hỏng chuyện"
Nghĩ vậy, Quốc liền khiêng người đánh xe ra bên ngoài, đào mộ huyệt đơn giản rồi chôn ông ta xuống bên dưới.
"...Có thể việc này là không đủ để ngăn ông ta biến thành Ghoul, nhưng mình không còn cách nào khác để xử lí cái xác này cả. Phải chi có chút gỗ khô hoặc dầu hoả thì tốt biết mấy..."
Quốc thở dài một cách đầy bất lực, cúi đầu trước ngôi mộ rồi quay trở về xe ngựa.
"Phì~"
Con ngựa phát lên tiếng kêu yếu ớt, dường như tình trạng của nó cũng đã đến giới hạn.
"Không được, ngựa mà c·hết thì cái xe này triệt để vứt đi, mà mình thì lại đang cần phương tiện di chuyển nữa chứ... Nói cách khác, mình buộc phải nghĩ cách cứu nó nếu không muốn đi bộ cả đêm hôm nay"
Quốc tiến tới chỗ con ngựa, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Hệ thống có thể cho tôi biết tình trạng của con ngựa này hay không?"
Hệ thống nhanh chóng xuất hiện, mang đến cho Quốc toàn bộ thông tin mà cậu cần biết.
Quả nhiên, tình trạng sức khoẻ của nó đang vô cùng nguy kịch.
Có vẻ nó cũng bị thứ sinh vật đã g·iết hại chủ nhân nó t·ấn c·ông nhưng may mắn là vẫn chạy kịp với bốn chân của mình, thế là nó chỉ bị hệ thống gán vài nhãn đỏ chót kiểu như: [Kiệt quệ] [Đói Khát] [Bệnh tật] blah blah... Nói chung là sắp c·hết đến nơi rồi.
Quốc: "..."
Giờ phải giải quyết từng vấn đề cho nó.
Quốc lục túi đồ, mang hết các loại thảo dược mình có ra ngoài cho ngựa ăn. May thay nó đang đói nên không kén chọn gì mấy, chỉ cần đưa vào miệng là nó sẽ ăn ngay lập tức.
Tiếp đó, cậu nhảy lên xe lấy một cái gáo gỗ đi múc nước. May thay ở gần đó có một vũng nước mưa nhỏ, đủ để cậu múc đầy gáo rồi mang về cho con ngựa.
Trở về, tình hình của chú ngựa khổ sở đã cải thiện đôi phần. Trạng thái [Đói Khát] đã bị gỡ bỏ, còn những cái khác thì thuyên giảm đến một hai bậc, giúp nó tạm thời thoát khỏi tình t·rạng n·guy k·ịch.
Tuy vậy, nó vẫn còn vô cùng yếu, chắc chắn là không đủ sức để kéo xe cả đêm nay.
"C·hết tiệt, vậy là gần như công cốc. Mà bây giờ nhảy xuống đi bộ thì phí hoài hết cả công sức từ nãy giờ. Chiếc xe này xịn như vậy cơ mà, bỏ đi thì uổng lắm. Mình ngán đi bộ quá rồi"
Không còn cách nào khác, Quốc đành phải tạm hoãn chuyến đi, ở lại đây đốt lửa trại chờ đợi Ngựa-chan hồi sức.
"Những lúc như thế này mới thấy phép thuật hệ hỗ trợ hữu dụng đến nhường nào, mà trong tay mình còn có v·ũ k·hí gia tăng gấp đôi hiệu quả hỗ trợ nữa chứ, xem ra mình bắt buộc phải chăm chỉ lục lọi đi tìm mấy quyển sách phép rồi"
Không biết thế giới này có "Học Viện Phép Thuật" hay thứ gì đó đại loại vậy không nhỉ?
Chắc là có ha?
Sao mà không có được?
"Phì~"
Đối diện, ngựa-chan ăn no xong liền lăn ra ngủ.
Thấy nó đang thở một cách quá yếu ớt, Quốc động lòng trắc ẩn tháo bỏ dây cương ra khỏi người nó cho đỡ vướng.
Đằng nào thì hiện tại nó cũng không chạy nổi. Cậu không phải sợ việc sẽ lạc mất nó.
Cùng lắm thì có thịt ngựa ăn thôi!
"Ơ mà..."
Quốc khẽ vuốt vuốt đôi tay, nhíu mày: "Hình như càng lúc càng lạnh? Sao nhiệt độ môi trường xuống nhanh dữ vậy?"
Tách~
Tách~
"Vãi, kết băng luôn rồi!"
Nhận thấy cây cỏ xung quanh đang dần bị đông cứng bởi nhiệt độ âm, Quốc đứng bật dậy định xem thử chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình thì lập tức bắt gặp một hình bóng mơ hồ đang chậm rãi đến gần.
"Lạnh vãi! Lạnh kinh hồn! C·hết cóng mất!"
Lạnh đến mức độ như thế này thì... Cái thứ đang tiếp cận cậu chắc chắn là ma quỷ!
Quốc thủ sẵn khẩu súng, để rồi mau chóng nhận ra thứ này hoàn toàn vô dụng. Tiếp đó cậu lại rút dao thủ thế, cũng chỉ để nhận ra con dao này không thể gây sát thương lên những thứ không có thực thể.
Xong phim, toi mạng.
"Anh trai..."
Bóng ma mang hình dạng của một cô bé đến gần cậu, mang theo làn hơi lạnh khủng kh·iếp bao khoả mặt đất: "Anh... Có muốn mua diêm không?"
"?"
Nó không t·ấn c·ông?
Hay là nó đang cố tình chơi đùa với n·ạn n·hân?
...Có thể thứ sinh vật này thực sự không có ý muốn thù địch với cậu, bởi vì hệ thống không hề thống báo xuất hiện kẻ địch mới.
"Anh... Không mua sao?"
Bóng ma cô bé nhìn về phía đống lửa trại, vẻ mặt đượm buồn: "Xin lỗi, có vẻ như anh không cần đống diêm này. Em đi tìm người khác vậy"
"Không, anh mua"
Dù vẫn đang s·ợ c·hết kh·iếp nhưng Quốc vẫn đủ tỉnh táo để đưa ra những lựa chọn mà cậu cho là cần thiết.
Bóng ma khẽ ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: "Anh mua? Bao nhiêu bao diêm ạ?"
"Tất cả"
Quốc lấy ra toàn bộ số tiền mà mình loot được đưa cho cô bé: "Nhiêu đây có đủ không em?"
Cô bé ngây ra rất lâu, một mặt không dám tin vào mắt mình.
"Em không hiểu"
Cô bé ôm đầu, làm rơi giỏ diêm xuống đất: "Em không hiểu. Em không hiểu. Em không hiểu. Thay vì cười nhạo em, khinh thường một cô bé bẩn thỉu như em, chà đạp những bao diêm của mẹ em... Anh..."
"Anh bị ngốc ạ?"
Quốc: "..."
Bị hồn ma cô bé mắng cho một câu như thế, Quốc nhất thời không biết phải biểu lộ cảm xúc như thế nào.
Cô bé im lặng một lúc rồi đưa giỏ diêm cho Quốc: "Em sẽ không lấy tiền, thay vào đó, em muốn đưa ra cho anh một yêu cầu"
Cô bé hít sâu một hơi rồi tự tiếp lời: "Xin hãy ôm em đi"
"?"
Chưa kịp phản ứng, bóng ma đã lao tới, cho Quốc một cái ôm buốt giá đến tận linh hồn.