Chương 23. Cuộc gặp bất ngờ
Lần này, Quốc đã tỉnh dậy rất trễ.
Trễ đến mức mà đến khi cậu hoàn toàn lấy lại nhận thức, bầu trời xung quanh đã trở nên tối mịt và đồng thời cậu cũng chẳng biết mình đang ở đâu.
Ọt~ ọt~
"Đói quá"
Quốc đang muốn về nhà nhanh nhất có thể bởi vì cậu cảm nhận được hậu quả rõ ràng sau màn mây mưa với Quỷ Dục Vọng Camellya. Cơ mà hiện tại cậu cũng đang quá đói bụng nên cũng không biết phải làm sao.
Ăn trước... Hay về tắm trước? Với tình trạng bụng dạ đói meo như thế này thì có khi nào cậu ngỏm củ tỏi trước khi kịp về tới nhà hay không?
"Thôi, lòng tự trọng vẫn quan trọng hơn"
Nghĩ vậy, Quốc quyết định đứng dậy về nhà.
Tuy vậy, chỉ vừa mới lết được vài ba bước thì một bàn tay mạnh mẽ đã giữ cậu lại: "Đợi đã, cậu chưa thể về ngay bây giờ được! Kiếm cái gì đó bỏ bụng đi!"
Đó là giọng của Himiko.
"Thầy ấy lại giao tôi cho cậu à..." Quốc gãi gãi đầu, tự nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ.
Đối diện, Himiko dúi vào tay cậu một ổ bánh mì ngon lành rồi nói: "Nếu gấp về quá thì cầm lấy cái này ăn tạm đi. Thật sự xin lỗi, tôi không có đủ tiền để đãi cậu một bữa no bụng đâu"
"..."
Quốc nhìn ổ bánh mì trong tay mình, sau đó lại nhìn về phía Himiko: "Hỏi cho chắc thôi nhé, cậu vẫn còn đủ tiền mua thức ăn mà có đúng không?"
Himiko quay mặt đi.
"..."
"Nhìn thẳng vào mắt tôi đây này"
Himiko huýt sáo, vẫn không có dấu hiệu quay đầu lại nhìn cậu.
Quốc thở dài, xé đôi chiếc bánh mì rồi đưa cho Himiko: "Tạm thời cứ làm thế này đi. Chút nữa tôi cho cậu mượn thêm ít tiền. Đến cả đùi cậu cũng cho tôi mượn để nằm rồi, sao tôi nỡ nhìn cậu nhịn đói được"
Himiko rất muốn từ chối lời đề nghị của Quốc, nhưng mà đúng thật... Cô ấy hiện đang khá là túng thiếu vì rất nhiều lí do cá nhân.
"Kể cũng lạ, hôm bữa cậu mang theo cả vali tiền cơ mà, bây giờ thì túi lại hết nhẵn... Bộ cậu đi đ·ánh b·ạc hay sao mà hao của thế?"
Himiko gặm nửa ổ bánh mì, hứ một tiếng: "Chuyện của tôi, không mướn cậu lo!"
"Tốt thôi. Không cho hỏi thì tôi sẽ không hỏi"
Dứt lời, Quốc đưa cho Himiko một số tiền. Tuy không quá nhiều nhưng nó là đủ để một người bình thường tiêu xài nửa tháng: "Cầm lấy đi. Tính chung với khoản nợ trước đó luôn là được"
"..."
Himiko nhận tiền, hơi ngây ra một chút rồi thấp giọng thì thầm: "M..."
"M?"
"M... Muốn làm chuyện đó không?"
Quốc: "..."
Biết là đang đề cập tới cái gì rồi... Nhưng mà đừng có nói theo cái kiểu dễ gây hiểu lầm như vậy chứ má trẻ!
Nhưng mà...
Cute quá.
Không không không. Phải từ chối! Cậu vẫn còn việc khác quan trọng hơn nhiều! Không thể để bản thân lạc lối trong vòng tay ấm áp của cô cái này được!
"Ờ, ừm, một lời đề nghị rất hấp dẫn... Nhưng hôm nay không được. Tôi cần phải về nhà ngay lập tức, cảm ơn"
Quốc giơ ngón tay cái về phía Himiko rồi bỏ đi với nửa ổ bánh mì trong tay.
Himiko: "..."
Bất chợt, cô ấy đột nhiên đỏ bừng mặt.
"Mình... Vừa nói cái quái gì vậy? Aaaaaaaaa...."
Học dốt nên cách diễn giải cũng kém theo... Sự thực là những gì cô ấy vừa phun ra khỏi miệng vừa rồi thật chẳng khác gì đang thể hiện cho đối phương rằng mình là một đứa phóng đãng cả!
Khi nhận ra được vấn đề, Himiko không cách nào chịu nổi cái cảm giác xấu hổ này.
Liệu hôm sau cô ấy còn có thể nhìn mặt cậu ta mà nói chuyện một cách bình thường hay không?
"Err..."
"Chắc là không"
...
...
Sau khi về tới tận nhà, Quốc mới dần nhận ra rằng khối lập phương cửu sắc - hình dạng vật lí của Vũ Trụ Mô Phỏng vẫn còn ở trong tay cậu.
Ông thầy kia đã không thu hồi lại nó giữa chừng, hay nói đúng hơn là ông ta đã không ngắt mạch chơi game của cậu để lấy món đồ này lại. Thật chẳng hiểu tại sao đột nhiên ông ta lại tỏ ra tốt tính đến như vậy, có lẽ là vì thấy cậu thê thảm quá nên nảy sinh sự thương hại chăng?
Không quan trọng, trước tiên vẫn phải tắm cho sạch sẽ cái đã.
Cậu phải rửa trôi mọi thứ liên quan để có thể quên đi đống kí ức đáng nguyền rủa đó.
Nửa tiếng sau, Quốc đã tắm táp xong xuôi.
Vì thời gian bây giờ không quá dư dả nên hôm nay cậu chỉ nấu một vài món ăn đơn giản ăn cho đỡ đói cũng như uống thuốc. Rồi sau cùng, cậu lại ngồi bệt ra trên ghế sofa, trong đầu tiếp tục hiện lên những hình ảnh khiến cậu không khỏi rùng mình.
"Mình tưởng quen nhìn t·hấy x·ác c·hết đã là giỏi lắm rồi... Nhưng rốt cục, Vũ Trụ Mô Phỏng vẫn không thiếu phương pháp t·ra t·ấn tâm lí của mình đến cực hạn"
Thật mỉa mai. Rõ ràng chỉ mới cách đây không lâu, cậu đã từng nghĩ rằng việc bị một con rồng nhai sống là một điều khủng kh·iếp khó có thể chấp nhận nổi... Để rồi đến thời điểm hiện tại, cậu lại cảm thấy c·ái c·hết đó còn hơi bị nhẹ nhàng so với những gì cậu đã phải gánh chịu chỉ trong ngày hôm nay.
"Ha..."
Quốc thất thần ngồi ngẩn ngơ ra đó một lúc lâu rồi mới nhìn lại khối lập phương cửu sắc đang được để trên bàn: "Những lúc như thế này mình mới thấm thía được tầm quan trọng của chỗ dựa tinh thần. Mình biết rõ, hiện tại mình đang cảm thấy cô đơn và cần đến sự giúp đỡ hơn bao giờ hết"
Đáng tiếc, vì lí do sức khoẻ nên cậu không có nhiều bạn bè, còn về người thân ruột thịt thì cậu cũng chỉ có mỗi ông anh họ cuồng công việc chẳng thấy khi nào có thời gian rảnh rỗi.
Ngón tay của Quốc dừng lại trên những dòng tin nhắn chuẩn bị gửi cho người anh. Cậu chỉ do dự ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định xoá nó đi: "Đây là vấn đề của riêng mình. Mình không nên khiến anh ấy phải lo lắng"
Cậu đã luôn cô đơn, và cậu dường như đã quen với điều đó từ lâu. Chỉ là... Với tình huống đặc biệt như hiện tại, cậu thực sự không muốn phải ở một mình trong căn nhà này.
"Phải chi có bạn cùng phòng thì tốt biết mấy"
Vừa mới nói dứt câu, trong đầu cậu tự nhiên hiện lên hình bóng của Himiko.
"...Gặp quỷ. Ai cũng được chứ đừng nên là người khác giới. Mày bị gì vậy Quốc, mày vẫn chưa thân thiết với cô ấy đến mức đấy đâu"
Mối quan hệ của họ bây giờ chỉ đơn thuần là chủ nợ và con nợ mà thôi! Không hơn không kém!
"Không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài tìm cách giải sầu thôi"
Cứ ở trong nhà gặm nhấm nỗi ám ảnh khủng kh·iếp đó thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ mắc bệnh tâm thần.
Quốc ngồi dậy lên đồ một cách nhanh chóng rồi đẩy cửa ra ngoài dạo phố. Con phố đêm tuy vẫn ồn ào nhộn nhịp thật đấy, vậy nhưng việc hít vào một chút khí trời đã khiến cậu cảm thấy khá hơn đôi chút.
Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy không gian bên ngoài ngôi nhà của mình thoải mái đến như vậy.
"Những lúc người ta muốn quên đi cái gì đó thì họ sẽ làm gì nhỉ?"
Uống rượu?
Tốt nhất là đừng, mạng của cậu đủ ngắn rồi, đốt thêm nữa thì triệt để hết cơ hội cứu chữa luôn.
Đọc sách?
Đó là một cách hay. Có điều hiện tại thư viện đều đóng cửa hết rồi, đã quá muộn màng để nghĩ đến chuyện đó.
Chơi game?
Thôi đừng. PTSD flashback sẽ chỉ khiến cho tình trạng của cậu tồi tệ thêm mà thôi.
"Có lẽ xem phim cũng là một cách"
Anh họ đã nói cậu có thể dùng tiền thoải mái nên chắc là không sao nếu cậu tỏ ra phung phí thêm một chút. Đằng nào thì cậu cũng có lí do chính đáng để tiêu tiền.
Cơ mà riêng trường hợp của Himiko thì hơi bị khó nói... Lỡ có bị anh họ tra hỏi thì Quốc cũng không biết mình có nên trả lời hay không.
"Nếu là bình thường, mình sẽ xem phim kinh dị cho nó máu... Nhưng thôi được rồi, bây giờ thì cứ hài kịch hoặc lãng mạn thôi, mặc dù mình cũng không thích hai thể loại này cho lắm"
Có lẽ mấy bộ phim kinh dị bây giờ đã không còn khả năng tạo cảm giác kịch tính và sợ hãi cho cậu nữa... Thay vào đó, nó chỉ tổ khiến cho sự trầm cảm trong cậu trở nên trầm trọng hơn.
Cứ kiếm mấy thứ gì đó tươi sáng để chữa lành cho mình là tốt nhất.
Quốc nhắm mắt book đại một vé xem phim tình cảm lãng mạn. Mặc dù cậu chỉ đi một mình nhưng không sao cả, cậu thường không để tâm đến ánh mắt phán xét của người đời.
Dù vậy, cậu khá chắc là mình sẽ nghe thấy những âm thanh nóng bỏng khi vào rạp... Mà không đến từ phim.
Đi c·hết hết đi.
Quốc: "..."
"Không ổn, tâm lí của mình thực sự có vấn đề"
"..."
"À không, hay là điều này vốn dĩ rất bình thường nhỉ?"
Quốc không dám chắc. Thôi thì cứ xem phim cái đã, lỡ có cảm thấy khó chịu quá thì rút quân.
Vào bên trong rạp chiếu, chỉ ít phút nữa là phim sẽ bắt đầu. Cậu nhã nhặn từ chối combo bắp nước vì nó không phù hợp với tình trạng sức khoẻ của cậu, nhưng mà cô gái ngồi bên cạnh cậu thì không như vậy.
Đúng thế, trong rạp này có một cô gái, đi xem phim một mình, và lại còn ăn rất nhiều.
Không. Người đó không phải Himiko. Kịch bản không hề có plot twist dễ đoán đến vậy. Đó là một người khác trông khá là quen mắt.
Một người không lớp cá biệt nộp đơn xin nghỉ mãi không chịu đi học...
"Maquia"
"A?"
Cô gái hốt hoảng quay đầu lại nhìn Quốc, ánh mắt như thể đang nói: "Sao anh biết tên tôi?" Đại loại như vậy.
"...Đừng sợ hãi như vật, tôi là bạn học của cậu"
"...À"