Chương 0.13: Du và cô bạn diễn giả 1 (làm gì khi bất mãn với công việc hiện tại)
Buổi tối, không khí yên tĩnh.
Trong căn phòng tối không một ánh đèn, một chàng thanh niên đang nằm trằn trọc, lăn qua lăn lại có vẻ đang rất khó ngủ.
Đúng vậy, đó không phải ai khác mà chính là Du, các bạn nghĩ đúng rồi đó.
Du đang băn khoăn về cái tương lai mờ mịt của mình, về cái công việc không hề yêu thích lúc này.
Du cảm thấy mình đúng là kì lạ.
Suốt ngày than thở, oán trách về công ty, về môi trường làm việc hiện tại của mình. Nhưng hễ bạn bè, người thân có ai khuyên Du nghỉ việc, tìm công việc mới là Du lại lảng tránh, quay ngoắt đầu sang hướng khác.
Lắm lúc cáu lên Du còn trách lại họ rằng họ không phải là Du nên mới nói ra dễ dàng như vậy.
Nhưng cuộc nói chuyện hôm nay với con bạn thân khiến Du lâm vào suy nghĩ, có lẽ mình thật sự đã sai.
- "Ô hay, sao lạ thế nhỉ. Mày đang bất mãn công việc hiện tại của mình thì đáng ra khi có người ủng hộ việc mày nghỉ việc, mày phải cảm thấy vui mừng mới phải chứ.
Đằng này, khi có người đồng cảm, muốn tiếp thêm động lực cho mày, thì mày lại sợ hãi rồi quay đầu bỏ chạy là sao.
Ừ thì mỗi người đều có nỗi khổ của riêng mình. Có lẽ, mày có những nỗi lo mà mọi người chưa được biết đến.
Nhưng cuộc đời có đáng là bao, lý do nào đáng để cho mày dành cả thanh xuân vào một công việc vô cùng chán nản, mệt mỏi như vậy.
Nếu công việc hiện tại khiến mày suốt ngày phải oán trách, than phiền thì ắt hẳn đó phải là một công việc vô cùng tồi tệ và không hề giúp ích cho mày đúng chứ.
Nếu đã bất mãn đến vậy tại sao mày còn cố gắng chịu đựng mà không tìm cách để thay đổi nó ngay đi.
Một là đổi sang bộ phận khác, hai là đổi công ty khác.
Chẳng có lí do gì chúng ta phải vừa căng mình ra làm việc lại vừa căng não chịu đựng những lý do không đâu cả.
Vất vả không g·iết c·hết được mày nhưng stress thì có đấy. Ngoài kia có bao người trầm cảm vẫn muốn t·ự t·ử hàng ngày mày có biết không?
Mày cứ thử 1 lần lấy hết dũng khí để đòi hỏi ông sếp hay quản lý của mình về những quyền lợi mà lẽ ra mày nên nhận được. Và nếu họ không đồng ý thì cứ thẳng thắn mà nộp đơn xin nghỉ việc chứ đừng ngu dốt thoả hiệp làm gì.
Ở cái xã hội này, mày càng cúi thấp mình bao nhiêu thì người khác lại càng muốn nhảy lên đầu mày bấy nhiêu.
Cứng rắn một lần cho người khác nể, chứ cứ tiếp tục hèn nhát như vậy thì mày sẽ vẫn mãi bị kẻ khác đè đầu cưỡi cổ mà thôi.
Cho nên nếu mày muốn có một cuộc sống tốt hơn, không phải sống trong môi trường bất mãn, khó chịu như bây giờ thì cách duy nhất là mày phải từ bỏ công việc cũ và tìm một công việc mới phù hợp hơn với mình.
Làm việc để giàu có thì khó chứ làm việc để đủ sống thì đâu khó gì.
Mày có sức khỏe, mày có trí tuệ, mày c·hết đói thế nào được mà sợ."
Sau khi bị nó tuyên huấn 1 trận Du cảm thấy cũng có lí.
Nói thật với Du thì lương tháng 5 triệu với 50 triệu vô cùng khác nhau vì đó là ngưỡng có thể giúp cải thiện cuộc sống gia đình. Nhưng 50 triệu với 500 triệu thì có lẽ sẽ chả khác mấy vì Du thấy nó không cần thiết lắm.
Cho nên việc nghỉ công việc hiện tại của Du lúc này thật ra cũng không tồi tệ như Du vẫn nghĩ.
Khi mới ra trường, Du kì vọng về một công việc có mức lương cao, một công ty có văn hóa làm việc tốt nhưng không biết dòng đời đẩy đưa thế nào Du lại đang làm việc cho công ty hiện tại.
Và hiển nhiên là công việc hiện tại không giống như kì vọng của Du lúc ban đầu nên Du dần cảm thấy bất mãn và càng ngày càng chán ghét nó.
Nhưng đáng tiếc, sự bất mãn đấy lại chưa đủ lớn để Du dám đưa ra quyết định nghỉ việc. Chính điều này khiến Du do dự không biết phải làm thế nào.
Giá mà đó là một công việc làm Du chán ghét và không thỏa mãn được bất cứ yêu cầu nào về lương bổng hay môi trường làm việc thì có lẽ quyết định nghỉ việc của Du đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng khổ nỗi đó lại là một công việc nhiều người mơ ước với một mức lương cao hơn trung bình giúp Du trang trải cuộc sống nên dù không thoải mái nhưng Du vẫn cố phải làm.
Không phải Du chưa từng có ý nghĩ muốn nghỉ việc mà cứ mỗi lần Du cảm thấy sắp chịu hết nổi, muốn nghỉ việc là y như rằng công ty lại tăng cho Du chút lương hoặc cho Du một vài lợi ích nho nhỏ khiến cái hi vọng sắp tắt lại được nhen nhóm lên một chút mặc dù mức lương đó vẫn còn xa mới đạt ngưỡng kì vọng của Du.
Và để bào chữa cho hành vi có vẻ sai lầm của mình, Du bắt đầu tự lừa dối chính mình với những suy nghĩ kiểu công việc của Du vẫn còn tốt hơn khối người, ngoài kia vẫn có bao người đang mơ ước công việc đó mà không được.
Thế là thay vì từ bỏ công việc mình không thích, Du lại tìm cách yêu thích cái công việc mình ghét đó như một sự buông xuôi, chấp nhận số phận.
Thấy Du có vẻ đăm chiêu suy nghĩ, nó mới từ tốn uống một hớp nước rồi nói.
- Mức lương của mày bây giờ là bao nhiêu?
- gần 10 triệu
- Thế ban đầu mày muốn mức lương bao nhiêu?
- 20 triệu
- Mày kì vọng công việc với mức lương 20 triệu một tháng nhưng lại chấp nhận làm một công việc chưa bằng một nửa số đó là sao?
Tại sao ngưỡng kì vọng và ngưỡng chấp nhận của mày lại xa đến vậy.
Ngưỡng kì vọng sẽ khiến mày hạnh phúc khi đạt được nhưng điều đó hầu như không bao giờ xảy ra.
Thực tế, ngưỡng chấp nhận mới là yếu tố quan trọng ảnh hưởng lớn đến chất lượng cuộc sống của mày. Bởi vì mày sẽ hành động khi kết quả dưới ngưỡng chấp nhận còn ngưỡng kì vọng thì không.
Nếu mức lương của mày thấp hơn 10 triệu chắc chắn mày sẽ đứng lên hành động để thay đổi nó mà không phải lặng im cam chịu như bây giờ.
Cho nên ngưỡng chấp nhận của mày bây giờ đang không hợp lý, mày phải nâng nó lên phù hợp với nhu cầu thực tế của mình.
Hãy đặt ra cho mình một con số cụ thể và rõ ràng có thể khiến mày có thể sống tốt và không băn khoăn gì với nó.
Hãy viết ra những hạng mục mày không thể chấp nhận khi làm việc.
Đừng nhầm lẫn, đây chính là ngưỡng chấp nhận mà không phải ngưỡng kì vọng của mày.
Không thỏa hiệp với bất kì công việc nào có mức lương thấp hơn, hoặc có những hạng mục mà mày không muốn có.
Ví dụ bây giờ ngưỡng chấp nhận của mày là 10 triệu, không 15 triệu đi thì tất cả các công việc có mức lương dưới 15 triệu mày đều không làm. Mày không đồng ý chuyện tăng ca thì yêu cầu rõ trước khi nhận việc rằng nếu phải tăng ca thì mày không làm.
Không đồng ý bất cứ công việc nào không đạt ngưỡng chấp nhận của mày dù họ có hứa hẹn hoa mĩ thế nào.
Chỉ có như vậy mày mới không cảm thấy băn khoăn hay bất mãn khi làm việc.
- Thế nếu tao không tìm được công ty nào phù hợp ngưỡng chấp nhận thì sao?
- Tất nhiên, cái gì cũng có giá của nó. Đòi hỏi càng cao thì năng lực của mày phải càng lớn. Không ai trả lương cao cho một kẻ không biết gì cả.
Mày yêu cầu mức lương 15 triệu thì mày phải có năng lực kiếm về cho công ty 50 triệu thế họ mới chấp nhận, chứ một sinh viên mới ra trường chưa có năng lực gì yêu cầu mức lương 2, 3 chục triệu thì chủ doanh nghiệp ai người ta nghe.
Cho nên nếu cảm thấy năng lực chưa đủ thì lao vào học tập, rèn luyện thêm nhưng quyết không được thỏa hiệp. Mày thỏa hiệp một lần thì sẽ có lần 2, lần 3 và không bao giờ có được điều mình mong muốn.
- Nếu tao học tập rồi mà năng lực vẫn mãi không đủ thì cứ ở nhà thôi à?
Nó không nói gì mà mở face lướt một hồi rồi mở một tấm ảnh cho Du xem. Đó là giấy chứng nhận Du đã bơi liên tục 12 hải lý và thả trôi 24h trên biển lúc Du ở đặc công nước.
- Trước đây mày có nghĩ mày làm được không?
Tất nhiên là không, trước khi đi lính Du chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bơi được 100m chứ đừng nói 22km.
Đến giờ Du vẫn không lý giải được tại sao mình có thể bơi ròng rã 10 tiếng trên biển như vậy.
Thấy Du không nói gì nó lại tiếp tục nói.
Khi mày bị vất vào hoàn cảnh đó, bị dồn đến bước đường cùng thì chắc chắn mày sẽ làm được.
Những điều mày sợ đa số do đầu óc thêu dệt lên và gần như sẽ không xảy ra chứ thực tế khi trải qua mày sẽ thấy nó rất bình thường.
Chỉ cần kiên trì ngưỡng chấp nhận của mình, không bỏ cuộc, không buông xuôi chắc chắn mày sẽ hoàn thiện hơn và đạt được nó.
Hơn nữa, vì ngưỡng chấp nhận chỉ là nhu cầu tối thiểu nên mày thường sẽ không quá khó để đạt được.
Vậy khi đạt được rồi mày sẽ làm gì, chả lẽ mày lại cứ sống một cuộc sống bình bình không vui vẻ, không đau khổ như vậy mãi.
Thực ra đạt được ngưỡng chấp nhận chỉ mới là bắt đầu, nó chỉ đáp ứng nhu cầu cơ bản nhất về công việc của mày.
Mày đã đủ ăn rồi tất nhiên mày muốn ăn ngon hơn.
Bây giờ mày muốn gì về công việc của mình?
Đằng này do không biết mình muốn gì, mày để người khác xoay mình như cái chong chóng rồi còn bị tiêm vào đầu vô số các niềm tin lệch lạc.
Nếu không thể làm công việc bạn yêu thích thì hãy yêu thích công việc bạn đang làm.
Đây chắc hẳn là một lời khuyên mà các chủ doanh nghiệp vô cùng yêu thích vì nó giúp họ bóc lột công nhân của mình một cách dễ dàng hơn.
Lời khuyên mẫu mực trên đã dập tắt biết bao hoài bão, khát khao vươn lên của các bạn trẻ.
Vì lời khuyên đó mà vô số sinh viên mới ra trường thay vì theo đuổi đam mê, hoài bão, sống một cuộc đời oanh liệt của tuổi trẻ thì lại cố dằn lòng để tìm kiếm một công việc ổn định, nuôi sống bản thân dù trái ngành, trái nghề cũng mặc kệ.
Thích là thích, không thích là không thích.
Mày mới 25 tuổi chứ có phải ông chú 4, 50 tuổi đâu mà cần ổn định.
Một là mày làm vì sở thích, đam mê.
Hai là mày làm vì có ích cho sự phát triển sau này còn không là nghỉ.
Phải biết mình đi làm vì điều gì và có mục tiêu rõ ràng. Đằng này họ nói cái gì mày cũng tin.
Dù có bất mãn 99 điều với đối phương thì bạn hãy cứ quên chúng đi và chỉ cần tập trung duy nhất vào 1 điểm tốt đẹp họ có và yêu họ. Đó là sự ch·ung t·hủy.
Vừa nói nó vừa chỉ tay lên màn hình điện thoại, đó là một bức ảnh cắt ra từ chương trình TV mà không biết Du thả like từ bao giờ. Trong ảnh một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng phát biểu với vô số người vỗ tay bên dưới trong đó có cả MC Trấn Thành đã được hơn 3 nghìn lượt like và hơn nghìn comment. (Chắc là do mấy đứa em Du nghịch chứ cả năm Du mới lên face được có vài lần làm gì có thời gian like dạo.)
Không, đó không phải là tình yêu, đó không phải sự ch·ung t·hủy. Đó là sự ngu học, đó là ngu dân!
Sau này chồng tao mà có đến 99 điều làm tao bất mãn thì tao li dị mẹ luôn chứ cố níu kéo làm gì. Con gái tụi tao có phải lũ ngu đâu mà chấp nhận sống cả đời với một người mà chỉ vừa nhìn đã thấy ghét cay ghét đắng như vậy.
Làm việc cũng vậy, chỉ có một điểm phù hợp mà mày dám dùng nó để yêu thích một công việc có 99 điều làm mày bất mãn thì môi trường làm việc sau đó có khác gì cái địa ngục không?
Thế mà còn có bao kẻ không biết từ đâu bâu vào vào tung hô, cổ xúy mới đáng sợ chứ.
Bọn nó định lao vào để c·ướp lấy danh hiệu "cam chịu" của những người phụ nữ thời xưa à.
(Có vẻ bất bình với việc Du thả tim bức ảnh nên nó nói chuyện mà như như té nước vào mặt làm Du phải vội vã giành lấy điện thoại để hủy like ngay)
Có những người cứ mở mồm ra là nói đạo đức mà không biết rằng những điều họ nói có thể nhuộm đen cả một dòng sông.
Mày mơ ước trở thành phi công thì phải đi học lái máy bay chứ đằng này cứ ở nhà vác xi măng rồi bảo yêu nghề vác xi măng vì nó tốt cho cơ bắp.
(Du rất muốn phản bác rằng tao không thích làm phi công mà không dám nói sợ nó lại nổi khùng)
Có thể mày không yêu thích công việc mình đang làm nhưng ít ra nó phải nằm trong kế hoạch tương lai của mày.
Lương cao hay thấp lúc này chưa quan trọng, nhưng ít nhất nó phải có ích cho việc theo đuổi đam mê, hướng tới mục tiêu to lớn hơn của mày sau này. Còn nếu lương cao đến mức có thể sớm tự do tài chính thì tao không nói, nhưng người bình thường như tao với mày thì không có cửa đâu nên đừng có mà ảo tưởng.
Cho nên dù chưa được lái máy bay thì lái tạm cái gì khác cho quen tay chứ quyết không được vác xi măng. Công việc mà không phục vụ cho mục tiêu của mình thì nghỉ luôn tìm việc mới cho lẹ.
Thời buổi kinh tế thị trường thiếu gì việc cho mày làm. Mày còn trẻ, mày có sức khỏe thì có việc gì phải sợ. (may mà nó nói lúc đấy chứ mấy năm sau covid ngập mồm thì đố nó dám nói thế).
Khi mày làm một công việc mà mình đam mê thì dù lương chỉ đủ sống mày cũng vẫn sẽ hạnh phúc. Và vì mày còn trẻ nên cơ hội phát triển sau này của mày sẽ rất lớn.
Hãy theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn. Đó mới là một lời khuyên mày nên nghe.
Mày không cần bỏ hết tất cả để theo đuổi đam mê vì điều đó quá ích kỉ và rất có thể không chỉ thành công mà chủ nợ cũng sẽ đuổi theo mày. Nhưng hãy bỏ ra phần lớn tâm sức của mình cho nó và mày sẽ không phải cảm thấy hối tiếc sau này.
Đi làm chỉ vì tiền đã là một điều thật bất hạnh nếu còn làm nô lệ cho đồng tiền nữa thì cuộc sống đó không thể sống nổi.
Tất nhiên là đa số chúng ta đều có những gánh nặng trên vai yêu cầu một công việc ổn định để nuôi sống bản thân và gia đình. Nhưng đâu nhất thiết nó phải là công việc hiện tại.
Nếu tự tin rằng mình là một người bản lĩnh, có thể sống sót trong mọi hoàn cảnh thì hãy lập tức từ bỏ cái công việc c·hết tiệt mà mày cho là không thích hợp kia đi. Theo đuổi đam mê thì càng sớm càng tốt, chắc chắn mày sẽ không phải ân hận với quyết định của mình đâu. Còn không cũng phải tìm cách để thoát khỏi công việc mày ghét sớm nhất có thể.
- Ok, cuối cùng là
tao phải bỏ công việc này và tìm một công việc phù hợp với đam mê đúng không.
- Chính xác, mày hiểu ra vấn đề rồi đấy. Muốn hết stress thì phải bỏ công việc hiện tại và tìm kiếm một công việc phù hợp với đam mê. Đừng bảo mày không thể, nãy tao giải thích với mày rồi đó, khi con người bị ép đến chân tường thì họ sẽ có một sức mạnh không tưởng.
- Nhưng quan trọng là tao không biết mình đam mê cái gì thì phải làm sao?
- Thì phải tìm ra đam mê của mày chứ còn làm sao.
Nói xong nó bắt đầu nhấp một ngụm nước, đứng lên bắt chiếc bộ dáng của một diễn giả và nói:
- Ngày nay, khi người người nói về thành công, nhà nhà nói về thành công thì những từ chúng ta thường hay nghe thấy nhiều nhất chính là đam mê, lý tưởng, ước mơ hay hoài bão.
Mọi người đều nói rằng, muốn thành công thì phải có lý tưởng, phải theo đuổi đam mê phải thế lọ, thế chai... nhưng lại chẳng ai chịu ngồi xuống giải thích cho chúng ta biết đam mê là gì, tại sao phải theo đuổi đam mê?
Đa số những người trẻ tuổi chúng ta đều cảm thấy đam mê là một thứ gì đó rất mơ hồ, và không biết bản thân đam mê cái gì?
Vậy theo mày thì đam mê là gì?
Oắt đờ hợi, tao đang hỏi mày mà mày lại hỏi lại tao là sao?
Du dùng ánh mắt khó chịu trừng nó một cái rồi nói:
- Tao mà biết c·hết liền.
- Thế thì ở nhà tự tra từ điển đi, hôm sau mình nói chuyện tiếp, muộn rồi tao còn phải ra ngoài có việc.
Nói rồi nó cất mông ra đi chỉ để lại Du một mình không biết làm gì.