Chương 1: Xuyên việt, hệ thống
Đầu óc choáng váng, toàn thân đau nhức, Nghiêm Chi cố ngẩng đầu dậy, nheo mắt đánh giá cảnh vật xung quanh.
Đây là một cái có chút xa hoa phòng bệnh, căn phòng rất lớn nhưng chỉ có một giường bệnh, xung quanh thì là vô số các loại vật tư, thiết bị y tế hiện đại.
Nghiêm Chi do bị bệnh thận bẩm sinh, cách mỗi thời gian lại phải đến bệnh viện kiểm tra, lọc máu.
Nhưng đây hiển nhiên không phải phòng bệnh nơi hắn thường nằm, cảm giác đau nhức toàn thân cũng không phải dấu hiệu của một người vừa mới lọc máu.
Khó hiểu, Nghiêm Chi chỉ đành nhắm mắt lại, cố lục lại trí nhớ xem điều gì đã xảy ra.
Vô số kí ức hỗn loạn từ trong đầu hắn lúc này dần dần hiện ra.
Nghiêm Chi ngạc nhiên phát hiện, hắn vậy mà xuyên việt rồi, hơn nữa còn xuyên qua một người thiếu niên cùng tên, năm nay mới 18 tuổi, còn đang học năm cuối cấp 3.
Hồi ức một chút trí nhớ của tên thiếu niên kia, Nghiêm Chi chỉ có thể cảm thán: Trên đời sao lại có người đen đủi như vậy, so với hắn kiếp trước còn đen.
Sinh ra là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống với bà. Chưa kịp tốt nghiệp cấp ba thì bà cũng mất, không còn ai nương tựa.
Vốn định dựa vào số tiền ít ỏi mà bà để lại, cố gắng học lốt năm nay, kiếm lấy tấm bằng tốt nghiệp để ra đời kiếm cơm cho dễ thì hôm nay bất ngờ lại xảy ra chuyện.
Hắn b·ị đ·ánh dừng lại, thương thế nặng đến mức bị Nghiêm Chi xuyên qua, nhưng nhất không thể nói gì là hắn lại b·ị đ·ánh oan, vẫn là cõng nồi cái chủng loại kia.
Tình tiết tưởng chừng chỉ có trong phim thế mà lại xuất hiện trên người nguyên chủ, ngoài kêu đen ra thì Nghiêm Chi còn có thể nói thế nào.
"Thùng thùng."
Đang lúc Nghiêm Chi chậm rãi hấp thu kí ức nguyên chủ thì tiếng gõ cửa vang lên, lúc này một người phụ nữ mặc quần áo công sở, tay xách một giỏ hoa quả mở cửa phòng từ từ đi đến.
Người này chừng ba mươi tuổi, thân cao ước chừng 1m75, dung mạo tinh xảo, dáng người yểu điệu, trên tay vòng ngọc cùng trên cổ ngân liên đều toát ra vẻ quý khí, vừa nhìn đã biết mẫu người thành công.
Nhưng để Nghiêm Chi chú ý nhất chính là phía dưới váy ngắn đôi kia thon dài chân trắng, vừa dài vừa thẳng, lại còn vô cùng sung mãn. Phải nói là không thua kém gì chân của đám siêu mẫu trên truyền hình.
"Chào cháu! Cháu là Nghiêm Chi đúng không? Cô là Chân Thục Mai, mẹ của Quý Minh. Hôm nay Quý Minh muốn lên lớp, nên cô thay nó đến đây nói xin lỗi cháu."
Để giỏ hoa quả xuống bàn, mỹ phụ mỉm cười hướng giường bệnh Nghiêm Chi đi tới, tiếu dung rực rỡ như hoa, đôi môi mọng nước liên tục mấp máy không khỏi khiến cho trái tim Nghiêm Chi thổn thức.
Nghiêm Chi mặc dù là người xuyên việt, nhưng kiếp trước vốn là trạch nam, có chút nhát gái. Lần đầu cự ly gần tiếp xúc mỹ nữ, dù nàng đã là thiếu phụ nhưng thân thể hắn vẫn có chút căng cứng, mất tự nhiên.
Thiếu phụ thấy khuôn mặt Nghiêm Chi có chút cứng nhắc, tưởng rằng hắn còn đang tức giận con mình, liền ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay Quý Minh ôn tồn hỏi thăm.
"Vết thương của cháu sao rồi, còn đau lắm không?"
"Dạ cháu cũng ổn rồi, chỉ là còn có chút choáng đầu, bác sĩ bảo tuần sau là có thể ra viện"
Nghiêm Chi bị quý phụ xinh đẹp cầm tay, khuôn mặt ửng hồng, có chút ấp úng nói.
Chân Thục Mai nghe vậy, khuôn mặt lập tức giãn ra không ít, có chút thở phào nhẹ nhõm nói.
" Vậy may quá, cô cứ lo cháu mà bị làm sao thì chắc gia đình cô ân hận suốt đời."
Nói xong quý phụ lại cúi gập cả người hướng Nghiêm Chi tiếp tục xin lỗi.
"Cô rất xin lỗi vì những gì Quý Minh đã làm với cháu. Quý Minh tuổi trẻ bồng bột, lại bị gia đình chiều quá nên hành động không biết suy nghĩ. Mặc dù cô biết sẽ rất khó để cháu tha thứ cho nó nhưng cô vẫn mong cháu có thể bỏ qua khúc mắc để hai đứa sau này vẫn có cơ hội làm bạn. Cô hứa sẽ làm tất cả để có thể thay con cô chuộc lỗi"
Nghiêm Chi nghe vậy lập tức sửng sốt, bảo hắn tha thứ tên kia là điều không thể, nhưng chả lẽ hắn lại nói thẳng là không được. Dù gì người ta cũng xin lỗi rất chân thành, đặc biệt là nàng lại còn xinh đẹp như vậy.
Các bạn cũng biết rồi đấy, sức phản kháng của một trạch nam đối với mỹ nữ là gần như bằng không và Nghiêm Chi cũng không phải ngoại lệ, cho nên lúc này hắn đang rất bối rối, không biết phải làm gì.
Thấy Nghiêm Chi vẫn yên lặng không nói gì, quý phụ lại lấy từ trong túi một chiếc phong bì rất dày đưa đến trước mặt hắn ôn tồn nói.
"Cô biết gia cảnh cháu có chút khó khăn, bây giờ lại không còn người thân chăm sóc, sinh hoạt có chút bất tiện. Mà gia đình cô kinh doanh bận quá cũng khó có thể đến thăm cháu thường xuyên được, nên cô đã tự chủ trương mời điều dưỡng riêng chăm sóc cho cháu. Đồng thời đây là một ít sinh hoạt phí để cháu thuận tiện hơn trong lúc nằm viện. Cháu yên tâm, cô đã dặn kĩ các chị y tá cùng điều dưỡng ở đây rồi, cháu cần mua gì cứ nhờ họ đi mua là được. Nếu cháu gặp vấn đề gì cũng có thể liên hệ cho cô."
"Túc chủ, không muốn nhận, một khi tiếp nhận lợi ích thực tế, giá trị nhân quả liền sẽ trên phạm vi lớn giảm bớt."
Đang lúc Nghiêm Chi đang định theo bản năng đưa tay ra lấy thì một thanh âm đột ngột từ trong đầu Nghiêm Chi truyền lại.
Một mảng lớn kí ức lập tức xuất hiện trong đầu hắn.
Hóa ra nguyên chủ của thân thể này cũng không đen đủi như hắn tưởng tưởng, vậy mà lại còn có bàn tay vàng. Ừm chỉ là rất tiếc, chưa dùng được mấy lần thì đ·ã c·hết, bây giờ lại là của hắn, cho nên nói thiếu niên kia vẫn là rất đen đủi, hơn nữa còn là xui tận mạng cái chủng loại kia.
Tiếp thu trí nhớ trong đầu, Nghiêm Chi rất nhanh hiểu được công năng tác dụng của bàn tay vàng của mình là gì.
Nó là một cái gọi Nhân quả hối đoái hệ thống, có thể chủ động chuyển đổi giá trị nhân quả thành lợi ích thực tế. Nói đơn giản là sau khi Nghiêm Chi giúp một người hay người khác nợ Nghiêm Chi cái gì, thay vì để họ nói xin lỗi hoặc cảm ơn thì Nghiêm Chi có thể từ hệ thống trực tiếp đoạt được từ họ một ít thực tế lợi ích dựa theo mức độ trọng yếu của sự việc.
Nguyên chủ trước đây rất là cần kiệm, không hề động đến số tiền bà hắn để lại mà vẫn thường giúp người khác một ít việc nhỏ rồi dùng hệ thống để đổi lấy tiền sinh hoạt.
Biết mình không những xuyên việt lại còn kế thừa cả bàn tay vàng, Nghiêm Chi hưng phấn không thôi.
Lúc này hắn đâu còn đoái hoài đến Chân Thục Mai mà lập tức tra xét giá trị nhân quả mà tiền thân tích lũy.
Một bảng giao diện chi tiết lập tức hiện ra trước mắt Nghiêm Chi.
Nổi bật nhất chính là ảnh chân dung của 3 người.
Cái thứ nhất ảnh chân dung là một người có chút anh tuấn thiếu niên tên Từ Quý Minh, nhân quả giá trị tối cao, đạt đến 105 điểm. Đây chính là kẻ đã đem hắn đánh ngất xỉu, một gậy tiễn hắn đi vào bệnh viện.
Cái thứ hai ảnh chân dung là một cái dáng dấp ngọt ngào nữ hài, có 95 điểm
Đây là Ngô Ngọc Đình, hàng xóm đồng thời cũng là bạn học cùng lớp của hắn và cũng chính là người hại hắn b·ị đ·ánh thành như vậy.
Cái thứ ba ảnh chân dung thì là một người quý khí mỹ phụ, chính là Chân Ngọc Mai, chỉ có 50 điểm.
Sau đó chính là rải rác một chút người quen cùng bạn học chỉ có vài điểm nhân quả giá trị.
Dựa theo hệ thống thuyết minh thì nhân quả giá trị phụ thuộc 2 yếu tố:
Một là độ ảnh hưởng thực tế của sự kiện, nguyên chủ b·ị đ·ánh càng thảm thì điểm ân tình càng cao và ngược lại.
Thứ hai chính là thái độ của tự thân đối tượng. Ví dụ như Chân Ngọc Mai, sự kiện này nàng vốn không liên quan, nếu có chỉ là lỗi dạy dỗ con không đến nơi đến chốn.
Lẽ ra điểm nhân quả sẽ giống như bố của Từ Quý Minh sẽ chỉ có vài điểm. Nhưng do thái độ của nàng vô cùng áy náy cho nên điểm nhân quả trực tiếp vọt lên 50 điểm.
Có thể nói cái hệ thống này sẽ chuyên bắt nạt người đàng hoàng, đối phương càng có trách nhiệm tâm thì điểm nhân quả càng cao, có thể trực tiếp đổi tên thành chuyên bắt nạt người tốt hệ thống mới phải.
"Không biết điểm nhân quả này có thể làm những gì?"
Nhìn vào ảnh đại diện Chân Thục Mai, Nghiêm Chi tò mò click xem 50 điểm ân tình giá trị có thể đổi được những gì.
Một dòng chữ vô cùng bắt mắt lập tức đập lên trước mắt hắn: "Trở thành tình nhân: 1000 điểm."
"Mẹ nó! cái quỷ này hệ thống là dâm tặc hệ thống chứ cái gì nhân quả tuần hoàn hệ thống"
Nhìn giao diện hệ thống ngay trước mắt, Nghiêm Chi không khỏi sửng sốt chửi thề một câu.
Nhưng ngay lập tức sau đó khóe miệng hắn không khỏi vểnh lên, cười hắc hắc thì thầm nói: "Bất quá ta thích!"
Phấn khích qua đi, Nghiêm Chi tiếp tục nhìn xuống các lựa chọn khác:
Nhận làm con nuôi: 800 điểm.
Ly hôn chồng: 600 điểm.
...
Nhận làm trợ lý : 100 điểm.
30 triệu tiền mặt: 40 điểm.
Chăm sóc sinh hoạt (1 tuần): 35 điểm.
"Xem ra trong phong bì kia là 30 triệu tiền mặt, nếu ta nhận lấy sẽ lập tức giảm mất 40 điểm nhân quả" Nghiêm Chi lập tức hiểu ra vấn đề, không khỏi thầm than may có hệ thống nhắc nhở.
Hắn là một kẻ xuyên việt, lại có bàn tay vàng, tiền đối với hắn mà nói không có quan trọng như vậy.
50 điểm nhân quả này, hắn dự định sẽ tích lũy lại để đổi những thứ có giá trị hơn.
Lúc này bên ngoài, Chân Ngọc Mai nhìn thấy Nghiêm Chi vẫn đang sững sờ, có chút sốt ruột, lấy tay khẽ lay người hắn gọi: "Nghiêm Chi bạn học!"
"A, đau!" Nghiêm Chi bị chạm vào v·ết t·hương, đau đớn không tự chủ thốt ra miệng.
Chân Thục Mai bị giật mình, lập tức lùi lại, vội vã nói xin lỗi, điểm ân tình lúc này cũng lóe lên biến thành 55 điểm.
Nghiêm Chi nhăn nhó xua tay nói không có gì nhưng trong lòng thì vui mừng không thôi. Chỉ như vậy là có điểm ân tình, điểm này cũng không khó kiếm lắm mà.
"Cô Mai, cô cầm phong bì này về đi, cái phong bì này cháu không thể nhận. Bạn học cùng lớp, cháu chưa hề có ý định k·iện c·áo gì hắn, cô cứ yên tâm."
"Nghiêm Chi, cháu không nên hiểu lầm. Cô chỉ muốn dùng số tiền này để giúp cháu sinh hoạt tiện hơn mà không phải bắt cháu phải nhận lấy để tha thứ Quý Minh. Nó chắc chắn sẽ phải chịu kỉ luật của nhà trường vì những sai lầm của mình.
Cô đã nghe cô giáo chủ nhiệm nói qua về hoàn cảnh gia đình của cháu, biết cháu là một chàng trai vô cùng mạnh mẽ lại còn tốt bụng thường xuyên giúp đỡ người khác. Tuy nhiên bây giờ cháu nằm viện như này lại còn không có người thân chăm sóc, chắc chắn sẽ có rất nhiều bất tiện. Nên cô muốn đưa cháu một cháu một ít sinh hoạt phí tuy không quá nhiều nhưng có thể giúp cháu sinh hoạt dễ dàng hơn.
Cô cũng đã liên hệ với nhà trường cùng bệnh viện để cháu có thể yên tâm ở đây chữa bệnh mà không phải lo lắng điều gì. Còn đây là danh th·iếp của cô, cháu có thể gọi cho cô bất cứ lúc nào"
Nói xong mỹ phụ lại lấy từ trong bao 1 tấm danh th·iếp đặt lên phong bì đưa đến trước mặt Nghiêm Chi.
Chân Thục Mai chân thành giải thích, thái độ của nàng vô cùng thành khẩn nhưng Nghiêm Chi không quan tâm. Bởi vì hắn biết, cho dù nàng nói thế nào nhưng chỉ cần hắn nhận số tiền này thì điểm ân tình vẫn sẽ trừ như thường. Vì vậy thái độ của hắn vẫn vô cùng kiên quyết.
"Cô Mai, cháu thật sự không thể nhận tiền của cô. Cô chỉ cần để Quý Minh xin lỗi và hứa từ nay sẽ không bao giờ gây sự với cháu nữa là được."
"Cháu yên tâm, Cô chắc chắn sẽ bắt nó đến đây xin lỗi và không để nó gây sự với cháu một lần nào nữa, số tiền này chỉ là một ít sinh hoạt phí trong lúc cháu nằm viện, không liên quan gì đến Quý Minh cả, xin cháu hãy nhận lấy".
Thái độ xin lỗi của nàng quả thực vô cùng thành khẩn, nếu không có hệ thống chắc chắn Nghiêm Chi đã siêu lòng mà nhận, nhưng bây giờ hắn phải tìm cách từ chối. Điều này khiến hắn cảm thấy có chút khó khăn. Trả lẽ nói số tiền này quá lớn không thể nhận. Hắn đã mở phong bì đâu mà biết bên trong có bao nhiêu.
Cho nên để khỏi phải đau đầu suy nghĩ, hắn quyết định trước dùng đi điểm của mình để thử xem hiệu quả của hệ thống như thế nào, nếu sau đó nàng vẫn tiếp tục đưa thì hắn chắc chắn sẽ nhận. Hắn không tin thời gian dài ở bên cạnh, hắn không kiếm lại được số điểm đấy.
Đợi hệ thống xác nhận thành công, số điểm ân tình từ 55 nhảy xuống còn 20, hắn mới yên tâm nhận lấy phong bì, mỉm cười hướng Chân Thục Mai nói.
"Cháu bây giờ quả thật cũng có chút cần tiền, cho nên số tiền này coi như cháu mượn của cô, khi nào có cháu nhất định sẽ trả lại."
Mặc dù nói thế nhưng cả hai người đều biết điều này là không thể nào, Nghiêm Chi nói vậy chỉ là khách sáo mà thôi.
Nhìn thấy Nghiêm Chi nhận lấy phong bì, gương mặt Chân Thục Mai không khỏi giãn ra, dịu dàng nói.
"Vậy cháu ở lại nghỉ ngơi dưỡng bệnh nhé, bây giờ muộn rồi, cô cũng phải về công ty giải quyết lốt một ít công việc sẽ không làm phiền cháu nghỉ ngơi nữa."
Nói xong nàng liền chào tạm biệt Nghiêm Chi rồi mới quay đầu rời đi.
Giao diện hệ thống lúc này cũng đột nhiên lóe lên, điểm ân tình của Chân Thục Mai lập tức từ 20 nhảy về 0 khiến Nghiêm Chi không khỏi sững sờ.
"May mà chỉ còn 20 điểm" Nghiêm Chi tự an ủi mình, "Nhưng nghĩ lại thay vì mất 40 điểm bây giờ mình chỉ cần có 20 điểm tính ra vậy mà còn lời". Nghiêm Chi vui mừng phát hiện, dường như hắn đã phát hiện ra một bug của hệ thống.
Không kịp chờ đợi, hắn lập tức hớn hở mở phong bì ra xem. Một thếp tiền giấy toàn tờ 500k mới cứng xuất hiện trước mặt hắn. Chỉ là khi hắn đếm đi đếm lại đều chỉ có 15 triệu mà không phải là 30 triệu như hắn vẫn nghĩ.
Cho nên hệ thống là không có bug cho hắn lợi dụng. Nghiêm Chi không khỏi ảo não một chút.
Cầm một số tiền lớn trong tay, Nghiêm Chi bắt đầu suy nghĩ mình phải làm gì với số tiền này.
Cộng với số tiền bà hắn để lại trước đây, bây giờ Nghiêm Chi đang có gần 30 triệu. Đối với một học sinh cấp 3 thì đây đã là một số tiền vô cùng lớn.
Nghiêm Chi chắc chắn sẽ không giống nguyên chủ trước đây cất đi để dành, cũng không định dùng số tiền này để đầu tư cái gì. Có hệ thống trong tay, kiếm tiền với hắn không quá khó khăn. Điều duy nhất hắn muốn lúc này là cải thiện chất lượng cuộc sống bản thân.
Đường đường một người xuyên việt, có hệ thống trong tay lại ở trong một ngôi nhà tồi tàn cũ kĩ, cả tháng ăn đậu rán, rau muống luộc qua ngày thì làm sao có thể chấp nhận được. Cho lên hắn nhất định phải thay đổi, quyết không thể sống khổ bức như nguyên chủ được.
Nghĩ đến đây Nghiêm Chi không khỏi ngắm nghía mọi thứ xung quanh, mặc dù chỉ là một căn phòng bệnh nhưng khắp nơi đều toát ra mùi giàu sang, không phải nơi người bình thường có thể ở được.
Lại ngó sang giỏ hoa quả trên bàn, toàn là những loại hoa quả đắt tiền tươi ngon mọng nước.
Ngắt lấy một quả nho, bóc vỏ bỏ vào mồm, nước quả ngọt lịm thấm từ chân răng chảy qua đầu lưỡi khiến Nghiêm Chi không khỏi thổn thức: "Cuộc sống là phải như vậy."