Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 32: Bạn bè




"Tôi không muốn bọn họ biết." Thẩm Quý Hoà không chút do dự trả lời Hạ Vân Chi.

"Tại sao?"

"Không cần thiết."

Hạ Vân Chi nhìn Thẩm Quý Hoà thật sâu, không bỏ qua bất cứ biến hoá nào trên mặt cô.

"Chị sợ."

Đồng tử của Thẩm Quý Hoà hơi co lại.

"Em luôn thích quan sát người ta kỹ vậy à?"

"Phải xem là ai đã." Hạ Vân Chi khoanh tay trước ngực, "Chị sợ gì?"

"Em không đoán ra à?"

"Chị sợ họ lo lắng à?"

"Dù sao thì chuyện này cũng đã giấu ba năm rồi, giữ bí mật thêm một thời gian nữa cũng không phải là không thể." Có gì khác nhau chứ? Tự nhiên khi không đem sự thật nói với Thẩm Kỳ và Thẩm Tú Lan, sẽ chỉ khiến họ buồn thêm thôi.

"Không thể nói như vậy." Hạ Vân Chi ngẩng cằm nhìn cô, "Mặc dù em không phải hai người họ, nhưng theo em, nếu như chị gặp nguy hiểm, so với không biết gì từ đầu tới cuối, em hy vọng ngay từ lúc chuyện xảy ra em đã có thể ở bên cạnh chị."

"Thẩm Quý Hoà, chị không cần phải cố tỏ ra mạnh mẽ, sao không thử được yếu đuối một lần và tìm kiếm sự trợ giúp đi?"

Những chuyện này, từ trước tới nay đều không phải chuyện của riêng mình cô.

Cô sợ liên luỵ đến bọn họ nên đã cắn răng âm thầm nuốt xuống. Bây giờ chân tướng sự việc lộ ra, cô lại không dám nói cho họ biết.

Thẩm Quý Hoà mím môi, trong lòng có chút dao động nhưng cô không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn 100% cho Hạ Vân Chi.

"Để chị suy nghĩ lại."

Một lần nghĩ là rất nhiều ngày.

Cô đã được minh oan vì vô tình sử dụng doping sau cuộc thi, nhưng kết quả đã bị huỷ trước đó không thể khôi phục lại được. Mặc dù biết Thẩm Quý Hoà sử dụng doping một cách vô tình, vì cô không sử dụng trong quá trình thi đấu. Nhưng để tránh phát sinh những sự việc tương tự, như kiểu 'thứ này là do người khác đưa cho tôi'. Ban tổ chức nhất trí quyết định chỉ bày tỏ quan điểm ủng hộ chứ không đưa ra chỉ thị cụ thể, còn lại một số người thì giả chết coi như không biết gì cả.

Ngay cả lệnh cấm thi của Thẩm Quý Hoà cũng không huỷ bỏ, nhưng cũng chẳng sao cả, vì năm nay là năm cuối Thẩm Quý Hoà bị cấm thi.

Danh tiếng của Thẩm Quý Hoà bỗng chốc tăng vọt, từ một tội đồ không thể tha thứ thành một đứa nhỏ đáng thương. Cũng không biết là thật lòng hay thảo mai, mọi người trên các nền tảng mạng xã hội lớn đều khuyên cô nên tái xuất quay trở lại.

Ngay cả Giang Cẩn, người từng bị liên luỵ trong vụ việc của cô khi đó, cũng đã nhận được lời xin lỗi trong làn sóng này, đồng thời cũng thu hút được rất nhiều fans, vì nhận ra rằng con bé là một người trọng tình trọng nghĩa.

Ngoài ra người bị ảnh hưởng nhiều nhất là Thẩm Kỳ và Thẩm Tú Lan.

Những ngày này, Thẩm Kỳ đi đường đều mang theo hào quang, Thẩm Tú Lan thẳng lưng đối mặt với những họ hàng trước đó đã khua môi múa mép trước mặt bà khi sự việc xảy ra.

Sau chuyện năm đó, Thẩm Tú Lan đã nhìn thấu bọn họ, gần như cắt đứt mối quan hệ với Thẩm gia, nhưng xả giận chuyện này bà cũng chẳng chê.

Điều duy nhất họ quan tâm bây giờ là chuyện gì sẽ xảy ra với Thịnh gia, kẻ chủ mưu của chuyện này.

Công ty Thịnh gia trước đây đã do Hạ Cửu Hợp quản lý, bây giờ hai vợ chồng này lại gặp rắc rối, trong đại hội cổ đông cũng rất muốn đuổi bọn họ đi. Doanh số bán hàng của các dòng sản phẩm trượt tuyết do Thịnh gia lấy làm tự hào bị giảm mạnh, vô số fans đã quay lưng. Mức độ phản ứng còn dữ dội hơn so với dự kiến.

Ngoài ra, hai thành viên của Thịnh gia cũng nhận được lệnh triệu tập của toà.

Hai người nhìn nhau và biết rằng mọi chuyện đã thành thế này thì không còn đường để quay lại nữa.

Phiên toà sắp bắt đầu, nhưng Thẩm Quý Hoà vẫn chưa biết phải nói chuyện với mẹ và em gái như thế nào.

Chỉ cần trong đầu nghĩ đến chuyện này, Thẩm Quý Hoà liền cảm thấy lo lắng và xấu hổ. Cô chưa bao giờ làm như vậy, mở miệng tâm sự nỗi lòng với bất kỳ ai. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Thẩm Quý Hoà nói với Hạ Vân Chi hãy quên chuyện này đi, lại tiếp tục giấu đi xuống.

Hạ Vân Chi không cần nghĩ cũng biết Thẩm Quý Hoà sẽ đưa ra quyết định này.

Nàng nhắc nhở Thẩm Quý Hoà.

"Nếu bây giờ chị không cho bọn họ biết, sau khi vụ án kết thúc, chị không nghĩ họ sẽ biết sao?"

"Mẹ tôi không để ý nhiều đến những chuyện này, nhưng Thẩm Kỳ có thể thấy chúng trên mạng...... không phải toà án có trách nhiệm bảo mật vụ án sao?"

"Tỉnh giùm." Hạ Vân Chi giơ tay gõ gõ trán cô, "Hiện tại với mức độ nổi tiếng của chị, vụ án này sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, thậm chí video xét xử có khả năng cao sẽ bị leak ra ngoài."

"..."

Thẩm Quý Hoà đao đớn, Thẩm Quý Hoà gục ngã.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định trì hoãn.

Lần đầu tiên trong đời, cái vị vận động viên trượt tuyết này, quyết định sử dụng chiến thuật kéo dài thời gian.

"Vậy thì đợi thêm một chút nữa......" Thời điểm Thẩm Quý Hoà nói ra lời này, cô cảm thấy có chút áy náy.

"Vậy không thể trách chuyện em tự ý hành động nha." Hạ Vân Chi nói.

Thẩm Quý Hoà cảnh giác: "Em tính làm gì?"

Hạ Vân Chi nhìn ra ý tứ trong biểu cảm của cô, không vui: "Chị lo em sẽ làm gì ngu ngốc à?"

Thẩm Quý Hoà nghĩ: Cảm thấy an tâm mới lạ á.

"Em không quan tâm. Em sẽ giải quyết chuyện này."

Thẩm Quý Hoà cũng có chút tức giận: "Hạ Vân Chi, đây là chuyện của tôi."

"Phải, tất cả đều chỉ là chuyện của chị. Bị oan cũng là chuyện của chị, bị đánh cũng là chuyện của chị, im lặng ba năm cũng là chuyện của chị. Thẩm Quý Hoà, gồng gánh tất cả những chuyện đó, bộ chị không thấy mệt sao?" Hạ Vân Chi bướng bỉnh nhìn Thẩm Quý Hoà.

"Bây giờ nói thì có ích gì? Sẽ chỉ khiến thêm hai người trên thế giới này lo lắng cho tôi, và thêm hai người nữa cũng sẽ biến thành ngu ngốc như tôi thôi. Hạ Vân Chi, nếu không có em, cái viễn cảnh tốt đẹp này sẽ không thành sự thật đâu." Thẩm Quý Hoà tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào nàng.

"Bọn họ lo lắng cho chị thì sao? Hai người họ là gia đình của chị, cũng giống như chị lo lắng cho họ, chẳng phải đây là ý nghĩa của hai chữ gia đình sao?" Hạ Vân Chi nhìn chằm chằm vào Thẩm Quý Hoà, "Em không có người thân càng chẳng có gia đình, nhưng Thẩm Quý Hoà, em nghĩ gia đình không nên như thế này. Hơn nữa, ba kẻ ngốc không phải vẫn hơn một Gia Cát Lượng. Làm sao chị biết rằng trên đời này có thêm hai kẻ ngốc nữa thì không thể thay đổi được hiện thực?"

Thấy Thẩm Quý Hoà im lặng, Hạ Vân Chi vẫn bình tĩnh nói tiếp.

"Nếu chị không muốn nói cho bọn họ biết, vậy thì khi Thẩm Kỳ hay dì Thẩm xảy ra chuyện, bọn họ cũng chọn giữ bí mật giống chị. Chị nghĩ sao?"

"Ồ, nếu một ngày nào đó em bị trùm bao tải rồi bị người ta đánh ở trường quay, xong em gãy chân, em cũng chẳng cho chị hay. Thẩm Quý Hoà, chị thấy sao?"

"......Thôi." Thẩm Quý Hoà giơ tay kéo áo Hạ Vân Chi, "Hạ Vân Chi, xin em."

Hạ Vân Chi nhanh chóng mềm lòng, nhưng nàng cảm thấy Thẩm Quý Hoà cần phải thay đổi thói quen xấu là không chịu mở miệng xin giúp đỡ, mà thay vào đó là cứ cố nuốt mọi khó khăn xuống. Nàng lạnh lùng nhìn cô, vẻ mặt nghiêm nghị: "Sao? Bây giờ chị mới biết sợ à?"

"Chị nghĩ rằng chị che giấu mọi thứ chỉ vì muốn tốt cho người khác, nhưng chị đã bao giờ nghĩ đến việc người kia cũng chẳng cần cái loại tốt này không?"

Lần này Thẩm Quý Hoà thông minh, cô nhanh chân cắm một miệng vào tranh luận: "Vậy làm sao em biết tôi không giấu chuyện này là tốt? Em bảo tôi không giấu chuyện này không phải là vì tốt cho tôi sao?"

Một ngọn lửa cháy từ ngực sộc thẳng giữa mày.

"Phải." Hạ Vân Chi hất tay Thẩm Quý Hoà đang nắm lấy áo mình, "Chị nói phải."

"Vậy không cần phải nói tiếp chuyện này nữa. Từ nay về sau, chuyện của chị không liên quan gì đến em."

Hạ Vân Chi xoay người rời đi, Thẩm Quý Hoà biết mình vì không chịu thua mà nói ra lời sai rồi, trong lòng thầm mắng mình, muốn đuổi theo. Cô bước đi chậm rãi, những bước chân vụng về và phải dựa vào tường mới bước đi được.

"Hạ Vân Chi ——"

Hạ Vân Chi hừ một tiếng rồi dừng lại. Nàng biết rằng với tình trạng của Thẩm Quý Hoà, cô sẽ không theo kịp bước chân của nàng. Hạ Vân Chi quay người lại khi tiếng bước chân từ phía sau dần dần tới gần.

"Em nghĩ chị nói đúng, Thẩm Quý Hoà, em cũng chẳng phải người tốt lành gì. Em làm những chuyện này cũng chỉ lấy danh nghĩa 'vì muốn tốt cho chị' thôi." Sự tức giận của nàng cũng dịu lại, "Em không có tư cách để lên tiếng."

"Có lẽ em đã chen vào quá nhiều chuyện của chị." Hạ Vân Chi nghiêm túc suy nghĩ.

"Không phải." Thẩm Quý Hoà có chút bối rối. Cô không biết nên làm gì khi Hạ Vân Chi tức giận, và cũng không biết nên làm gì để Hạ Vân Chi hết giận. Cúi đầu nhìn thấy những ngón tay đang lẳng lặng bên nút thắt quần của Hạ Vân Chi, Thẩm Quý Hoà nhớ lại những lời trước đó nàng đã nói cô. Bước lên phía trước và vươn tay ra, Thẩm Quý Hoà thử nắm lấy tay của Hạ Vân Chi. Hạ Vân Chi theo bản năng né tránh, lòng bàn tay bị ôn nhu giữ lấy.

"Không phải vậy, Chi Chi, không phải như em nói."

"Tôi biết em làm vậy là vì muốn tốt cho tôi, trước khi làm bất cứ việc gì em đều bàn bạc với tôi. Tôi cũng hiểu vì sao em lại không vui." Thẩm Quý Hoà cúi đầu, mái tóc xoã tung, lông mi hơi rung rung," Đừng giận nhé, được không? Tôi chỉ....."

Thẩm Quý Hoà phải tốn rất nhiều dũng khí mới có thể nói ra được lời này.

"Chi Chi, tôi hơi xấu hổ. Nếu tôi tự mình kể những chuyện này, thì cũng giống như phơi bày vết thương của mình và yêu cầu người khác quan tâm đến tôi. Hơn nữa, tôi đã giữ bí mật trong ba năm qua, tôi hơi sợ phản ứng của họ khi tôi đột nhiên nói điều đó ra.

Hạ Vân Chi muốn ôm cô, nhưng phải cố kìm lại. Nàng phải dạy cho Thẩm Quý Hoà một bài học.

"Sao lúc trước chị kể cho em nghe chị lại không thấy xấu hổ?" Hạ Vân Chi hỏi, "Hoá ra trong lòng chị, em thật sự không quan trọng đến thế."

"Không phải ——!"

Sau cuộc nói chuyện hôm nay, Thẩm Quý Hoà cảm thấy khả năng nói chuyện của mình còn chưa đủ dùng. Làm cho hiện tại cô bị nàng nắm trong lòng bàn tay, không thể phản kháng nổi.

"Nếu lúc đó không phải là bà chủ nhỏ Hạ Vân Chi xuất hiện trước mặt chị, mà là Chi Chi, chị sẽ nói cho cô bé ấy nghe sao?" Ánh mắt Hạ Vân Chi sâu thẳm, ẩn chứa sương mù mà Thẩm Quý Hoà không thể hiểu được ý ẩn sâu trong đó.

"Không." Thẩm Quý Hoà thậm chí còn không nghĩ đến điều đó.

Hạ Vân Chi vừa vui vừa buồn, có chút ghen tị với địa vị của Chi Chi ở trong lòng Thẩm Quý Hoà. Nàng là Chi Chi nhưng đã thay đổi rất nhiều, Thẩm Quý Hoà thích Chi Chi, nhưng không thích nhất định sẽ thích nàng.

Hạ Vân Chi rũ mắt, không nói gì.

Thẩm Quý Hoà kéo nàng lại gần hơn.

"Nhưng tôi sẽ nói cho em biết." Thẩm Quý Hoà nghiêm túc nói: "Mặc dù có thể rất khó khăn, nhưng tôi sẽ cố gắng nói cho em nghe."

"Tại sao?"

"Bởi vì....." Đầu ngón tay của Thẩm Quý Hoà lướt qua đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng chậm rãi đan xen vào nhau, "Bởi vì có em quan tâm, làm lòng tôi vui lắm."

"Hạ Vân Chi, sửa thói quen xấu của tôi thật sự rất khó. Nhưng đừng lo, em đợi tôi nhé?"

Hạ Vân Chi cúi đầu cười khẽ, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Sao chị lại nói với em những lời này? Nếu muốn thay đổi điều gì đó thì hãy vì dì Thẩm và Thẩm Kỳ kìa."

"Đương nhiên tôi phải nói cho em nghe." Thẩm Quý Hoà kiên quyết nói: "Với tôi em cũng rất quan trọng."

Tim nàng bắt đầu đập nhanh hơn.

"Có gì quan trọng à? Em có quen gì chị đâu." Hạ Vân Chi lẻmon nói.

"Vầng." Thẩm Quý Hoà dùng tay còn lại nắm lấy tay nàng, cố ý cúi xuống để Hạ Vân Chi nhìn thấy nụ cười của mình, "Chúng ta không phải bạn sao?"

Tim của Hạ Vân Chi vừa mới đập nhanh mà giờ đã ngừng đập rồi

Bạn bè.

Bạn bè cái quần què. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.