Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 39: Chị không hiểu em gì hết




[ Vl, biết gì chưa? Nghe nói, hôm nay ở núi Triệu Dao có người cược ván đấy! ]

[ Ai với ai? Chơi lớn vữ ba? Có thù hằn gì không đấy? ]

[ Người nổi tiếng trên Douyin, có vẻ như có gần 100.000 fans, hình như tên là Tề Long —— ]

Tuyết vòng cũng chỉ lớn như thế thôi, chỉ trong vòng mười phút, tin tức đã lan truyền đến tất cả những người chơi trượt tuyết.

Thậm chí Tề Long còn livestream để thu hút thêm sự chú ý của giang cư mận.

Cũng vì vậy, sân trượt mini của núi Triệu Dao đã báo hiệu thời điểm bận rộn nhất kể từ khi sân trượt mở cửa. Khu vực xung quanh sân trượt haflpipe dần dần đông đúc hơn, tất cả đều đến để xem náo nhiệt. Một số người đi ngang qua thậm chí còn không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì, họ chỉ thấy ở đây tập trung nhiều người nhất, nên chẳng nghĩ ngợi gì mà đi theo lại đây.

Thẩm Quý Hoà đang ở bên cạnh chuẩn bị, cô có một thói quen trước khi ra sân thi đấu đó là uống một ngụm nước, ngậm trong miệng, đợi nước nóng thì nuốt xuống. Điều này sẽ giúp cô xoa dịu phần nào sự phấn khích trước khi lên sân khấu.

Hạ Vân Chi đứng ở bên cạnh cô và hỏi: "Hồi hộp hỏ?"

Thẩm Quý Hoà cười lớn: "Tôi?"

"Em biết chị giỏi, nhưng đã rất lâu rồi chị không thi đấu với người khác?" Hạ Vân Chi thúc thúc cánh tay cô, "Thẩm Quý Hoà, em đặt thêm cược vào nhé?"

"Hửm?"

"Chị thắng, em sẽ thưởng thêm." Hạ Vân Chi siết chặt lòng bàn tay Thẩm Quý Hoà, "Cố lên."

Thẩm Quý Hoà hiếm lắm mới ghẹo nàng: "Sao không nói bằng giọng điệu khi nãy?"

Cái giọng dẹo dẹo chảy nước đâu rồi?

Hạ Vân Chi hiểu ngay: "Thì ra chị thích kiểu này ha."

Giọng nói của nàng lập tức trở nên điệu chảy nước: "Chị Thẩm iu dấu, chị cố lên nhoa."

Thẩm Quý Hoà nhức nhức cái đầu đưa tay gõ gõ vào trán Hạ Vân Chi.

Thanh niên Tề Long đi tới kiếm chuyện, nói rằng vì giữ mặt mũi cho hai người nên sẽ lên sân trước. Nếu cô sợ rồi, thì có thể đầu hàng, trực tiếp nhận thua từ bây giờ luôn cũng được

Thẩm Quý Hoà nói ok thôi.

Tề Long người này coi như cũng có thực lực, ý Thẩm Quý Hoà là ít nhất cậu ta cũng là người có đam mê trượt tuyết. Sau khi cậu ta xuống bệ phóng, rồi vòng lại khu làm nóng, lại quay chung quanh sân trượt trên dưới hai vòng, rồi bắt đầu tăng tốc để chuẩn bị làm động tác xoay người.

Hoàn toàn là một cú xoay 360 độ.

Ngay khi động tác này được thực hiện, tiếng reo hò và la hét vang lên khắp nơi.

Tề Long hưng phấn, lại tiếp tục xoay 720 độ. Mặc dù gặp vấn đề khi tiếp đất làm cậu ta té ngã nhưng toàn bộ động tác đã hoàn thành.

Đám đông reo hò, những người bạn tốt của anh ta cũng reo hò: "Tề Long! Tề Long! Tề Long!"

"Anh Tề soái quá đi!"

"Amazing!"

Tề Long đắc ý ra khỏi sân trượt, lướt đến trước mặt Thẩm Quý Hoà, tháo bỏ tấm chắn mặt, để lộ ra cái mỏ ác ý.

"Sao? Nếu sợ rồi thì đầu hàng ngay còn kịp."

Thẩm Quý Hoà cười khẽ, hỏi cậu ta: "Cậu quay 720 quá sớm, tốc độ điều khiển không đều, nên khi tiếp đất mất thăng bằng. Nếu cậu luyện tập thêm vài lần nữa, có lẽ có thể làm được."

Tề Long sửng sốt một lát, sau đó cười lớn: "Cô bé, bé tạo nét gì ở đây? Anh đây còn cần tới bé dạy à? Nói nghe như thể bé làm được vậy đó. Sao, lát nữa cũng muốn làm giống vậy à?"

"Không làm." Thẩm Quý Hoà nói.

Tề Long hừ một tiếng: "Anh đây còn tưởng bé giỏi cỡ nào, cả 720 cũng không làm được."

Nhưng thực tế, cậu ta biết rằng 720 đã là giới hạn mà những người đam mê trượt tuyết bình thường có thể đạt được. Còn 1080 gần như bắt kịp trình độ của những vận động viên chuyên nghiệp.

Đây là điều chắc chắn.

Tề Long nghĩ rằng kỹ năng của cô gái này chắc hẳn không tốt đến vậy.

Kết quả ——

Ngay khi đối phương xuống bệ phóng, chỉ thực hiện skill Frontside Wall đơn giản, nhưng cô đã khiến cậu ta phải bất ngờ thán phục trước những động tác nhanh nhẹn và dứt khoát không chút do dự.

A????

Cậu ta nhìn người kia như một chú chim nhẹ nhàng, hay đúng hơn là một con hùng ưng đang bay lượn trên bầu trời, nơi nó nên thuộc về. Bay xuống từ phía trên dốc tuyết rồi lại bay sang bờ bên kia. Cô trượt quanh sân vì respect đối thủ, tăng tốc độ và khoảng cách rồi thực hiện một cú xoay người ngay khi vừa nhảy lên không trung. Tề Long không thể nào đếm hết được số vòng, vì nó quá nhanh và quá nhiều ——

Một vòng, hai vòng, ba vòng ——

Nhanh, gọn, dứt khoát, 1080 độ, không có bất kỳ áp lực hay sai sót nào, hoàn thành mượt mà và đáp đất.

Vãi ò.

Cả người Tề Long như bị đóng đinh tại chỗ.

Những người bạn ban đầu rủ anh ta chơi cược đều sửng sốt và lẩm bẩm: "Cô gái này...... từ đâu ra đấy?"

Khán giả chung quanh không thể kìm được tiếng la hét.

Một hàng dấu chấm hỏi và chấm than hiển thị trên màn hình livestream.

Sau màn lộn 1080 độ, người trên sân đã thực hiện hai cú xoay người trên không khó khăn, rồi lại lao xuống, vì để đủ thời gian khi đang bay trên không —— thực hiện một cú lộn mèo xinh đẹp! Vượt quá sức tưởng tượng, cả về độ cao lẫn thời gian, khả năng lật người nhanh chóng, lẫn khả năng khống chế trung tâm thần sầu, và động tác nắm, thả đều vô cùng thanh thoát và đẹp mắt, không hề có bất kỳ một chuyển động dư thừa nào.

Từ thời điểm bắt đầu, toàn bộ sân trượt đều trở thành sân khấu của riêng một mình cô, mặc cô thoả sức toả sáng.

[ a a a a!!!! ]

[ Cái quần què gì vậy nèeee!!!! ]

[ Vợ iu! Vợ iu! Vợ iu!!!! ]

[ Cái vóc dáng này làm tôi nhớ đến vợ cũ của tôi quá mấy mom ơi, hiuhiu, có khi nào vợ cũ bắt đầu rục rịch muốn trở lại núi tuyết rồi không?! ]

[ Vợ cũ của mom trên là ai vậy mấy mom? Tìm ở đâu ra người lợi hại vữ vại? ]

[ khà khà, Thẩm Quý Hoà, vợ cũ của chế. ]

Toàn bộ khán giả cũng hét lên giống như những cmt trên livestream, điểm khác biệt là những gì nhấp nháy trên màn hình là dấu chấm than, còn những gì phát ra xung quanh sân trượt là những tiếng thét chói tai.

Thời điểm Thẩm Quý Hoà kết thúc, toàn thân cô nóng bừng. Sân trượt này là sân trượt mini nên cô không thể phát huy hết khả năng được. Đây cũng chỉ như cho cô làm nóng thôi, nhưng cũng đã đủ kinh diễm đối với những người có mặt tại đây.

Tề Long vừa rồi còn kiêu ngạo, cho rằng mình là thiên hạ vô địch ông đây là nhất, giờ lại muốn quỳ xuống bái cô làm thầy. Không dám nói nửa lời liền giơ ván của mình lên.

"Chị, chị là chị ruột của em, em thua rồi."

Thẩm Quý Hoà từ chối: "Khỏi."

Cô không muốn có em trai gì gì đó đâu.

"Ván này em xin đưa cho hai chị." Tề Long nói, "Chị có thiếu đồ đệ không ạ?"

Hạ Vân Chi hừ một tiếng: "Chị ấy chỉ dạy tôi thôi, không dạy người khác, cậu có thể đi rồi."

"À, phải rồi, ván ——"

Hạ Vân Chi nhướn mày, lấy ra cây bút lông không phai đã được nàng chuẩn bị từ sớm, chọn ngẫu nhiên một người đứng xem và yêu cầu người đó viết một câu lên ván của Tề Long.

[ Tôi là SB* ]

Thẩm Quý Hoà ở một bên cười thầm, nhưng bởi vì mang tấm che mặt nên không ai phát hiện ra.

Thấy nhiều người qua đây muốn tán gẫu thêm Wechat, Hạ Vân Chi không vui, nhéo cánh tay Thẩm Quý Hoà nói: "Nhanh, chúng ta chuồn thôi."

Làm sao Hạ Vân Chi trượt nhanh được? 

Nàng có lòng đó nhưng mà vô lực.

Thẩm Quý Hoà suy nghĩ một lát rồi hỏi nàng: "Tôi có một cách, em muốn thử không?"

Hạ Vân Chi nói muốn.

Sau đó ——

Nàng ngồi gi.ữa hai chân Thẩm Quý Hoà, ôm lấy chân Thẩm Quý Hoà với tư thế kỳ lạ. Thẩm Quý Hoà cầm lấy ván trượt của nàng rồi lanh lẹ trượt đi.

"..."

Thật sự rất kỳ lạ, nhưng Hạ Vân Chi lại có chút thích thú với cảm giác nhanh chóng rời đi để lên cáp treo này.

Đây là tốc độ mà nàng không thể tự mình trượt được.

Sau khi lên cáp treo, Hạ Vân Chi không nhịn được hỏi.

"Chị có nghĩ muốn mở dịch vụ kinh doanh mới không?"

Thẩm Quý Hoà: "Sao?"

"Kiểu như...... trượt tuyết không cần trượt?"

Thẩm Quý Hoà nhìn chằm chằm vào nàng: "Em mới học được có mấy ngày mà đã tìm 'lối đi riêng' rồi?"

Hạ Vân Chi bĩu môi: "Thì chị biết cũng coi như là em biết mà, có gì khác nhau đâu?"

Thẩm Quý Hoà cảm thấy giữa hai người chênh lệch thật sự rất lớn đó có được không, nhìn biểu tình của Hạ Vân Chi, dường như bà cố nhỏ này thật sự không muốn học nữa rồi.

"Mệt?" Thẩm Quý Hoà quan tâm hỏi.

Hạ Vân Chi lắc đầu: "Vẫn ổn."

"Vậy sao đột nhiên mất hứng học thế?"

"Thì còn cách nào khác đâu? Vừa thấy mấy ngọn núi tuyết thôi là em đã xác định em chỉ nhìn chứ không chơi. Dù sao cả đời em cũng có trượt được như chị đâu." Hạ Vân Chi hiểu ra, "Có lẽ em không thích hợp với việc là vận động viên trượt tuyết, mà chỉ thích hợp làm khán giả thôi."

Thẩm Quý Hoà khẽ nhếch miệng, chưa kịp nói thành tiếng, Hạ Vân Chi đã ngắt lời: "Đừng có an ủi em, em không muốn nghe. Em không muốn uống canh gà*"

Thẩm Quý Hoà không còn cách nào khác, đành phải nuốt canh gà trở lại.

Cô thay đổi phương thức.

"Nghe em." Cô nói, "Em muốn học thì học, không muốn thì thôi."

Hạ Vân Chi không tin: "Thật? Sao hôm nay chị dễ nói chuyện thế?"

"Tôi vẫn luôn dễ nói chuyện."

"Thiệt không dọ?" Hạ Vân Chi nói, "Lúc trước em bảo chị đừng luyện quá sức như vậy mà chị đâu có nghe."

"Đối tượng là tôi, có phải em đâu." Thẩm Quý Hoà xoa xoa đầu nàng, cởi nón bảo hộ của nàng xuống, chỉnh lại tóc cho nàng, đau lòng nhìn dấu vết bị ép ở trên đầu của Hạ Vân Chi, "Không muốn học thì thôi, tự ép buộc mình làm gì."

"Nhưng chị thích mà." Hạ Vân Chi vô thức nói.

"Tôi thích cũng đâu có nghĩa là em cũng phải thích theo." Thẩm Quý Hoà không hiểu Hạ Vân Chi đang cố chấp điều gì, "Em muốn học đến trình độ của tôi thật sự rất khó."

Hạ Vân Chi trừng mắt nhìn Thẩm Quý Hoà, quay đầu lẩm bẩm điều gì đó. Thẩm Quý Hoà không nghe rõ nên ghé sát qua hỏi làm sao vậy.

Hạ Vân Chi hừ một tiếng: "Chị không hiểu em gì hết."

"Ví dụ?"

"Không nói cho chị." Hạ Vân Chi có chút tức giận. Nàng nghĩ rằng Thẩm Quý Hoà thích trượt tuyết, nên nàng mới muốn học theo. Muốn làm những chuyện cô đã làm, muốn được cô công nhận và thậm chí là cảm thấy thích nàng hơn vì điều này. Nói không chừng còn có thể nhão dính dính mà cùng nhau trượt tuyết cơ? Người ta nói rằng những người yêu nhau thường có tiếng nói chung, vì vậy nàng cũng muốn có một tiếng nói chung với Thẩm Quý Hoà. Những lời nói này cứ quanh quẩn trong bụng Hạ Vân Chi, nhưng nàng không chịu nói ra, nếu nói ra thì quá là lộ liễu, quá là mất giá luôn.

Thẩm Quý Hoà tháo xuống nón và găng tay, sờ sờ chóp mũi, cẩn thận đưa tay chạm vào tay Hạ Vân Chi. Nàng né tránh, Thẩm Quý Hoà liền giữ lấy, tháo xuống đôi găng của nàng, nắm chặt lấy tay nàng.

"Làm sao?" Thật sự là bây giờ Hạ Vân Chi lại lỡ mềm lòng mất tiêu rồi.

Thẩm Quý Hoà siết chặt lòng bàn tay nàng: "Không sao, dỗ em thôi."

"Trong nhà có một người biết trượt tuyết là được rồi, tôi sẽ dắt em đi trải nghiệm bất cứ thứ gì em muốn. Nếu Chi Chi không muốn học, cũng không cần phải tự ép mình học nhiều như vậy."

Hạ Vân Chi ò một tiếng.

"Trong nhà?" Nàng focus đúng từ trọng tâm, nhướn mày, "Thẩm Quý Hoà, khi nào mình thành người một nhà rồi?"

Thẩm Quý Hoà sửng sốt một lúc lâu mới nhận ra vấn đề.

Hạ Vân Chi cũng không vội, trở tay nắm lấy tay Thẩm Quý Hoà, đùa nghịch đầu ngón tay của cô, rồi nói: "Em vẫn muốn học, cứ từ từ thôi, yêu cầu cũng không cao, trước tiên học lá rơi đi." 

* SB có nghĩa là stupid bitch mà theo trend bây giờ sẽ là kiểu cứ cmt tôi bị ngu là được :))

* Canh gà có nghĩa là những lời an ủi, nói mát đồ đó.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.