"Chị!"
Thẩm Quý Hòa vừa đến dưới khu chung cư nhà mình, đã nghe thấy tiếng có người gọi mình.
Phản xạ đầu tiên là quay đầu lại nhìn nhìn, không thấy thân ảnh kỳ quái ấy liền nhẹ nhàng thở ra rồi đi về phía Thẩm Kỳ.
"Sao lại xuống đây?"
"Em lo cho chị." Thẩm Kỳ quen thuộc mà đi vòng ra phía sau, nắm lấy tay vịn xe lăn của Thẩm Quý Hòa, đẩy cô đi lên trước, "Chị xuống dưới cả một buổi, mãi cũng chưa về nhà."
"Khi nãy chị nhìn cái gì vậy? Có ai ở đằng sau hả?"
"Không phải." Thẩm Quý Hòa quyết định giấu chuyện vừa xảy ra.
"Ò." Thẩm Kỳ cũng chẳng để tâm mấy, đẩy chị gái đến cửa hàng tiện lợi, đối diện với ánh mắt hoang mang của chị gái, Thẩm Kỳ khó hiểu, "Đi mua sữa chua? Với cả coca cho chị nữa."
Khi tính tiền, đối mặt với ánh mắt hoang mang của chủ cửa hàng tiện lợi, Thẩm Quý Hòa hiếm khi cảm thấy chột dạ.
Lão bản không nói nhiều, bán thêm hàng cũng chỉ có lợi chứ chẳng có tí hại gì.
Thẩm Quý Hòa kêu Thẩm Kỳ đưa túi đồ cho cô, Thẩm Kỳ xách túi trong tay, làm lơ lời Thẩm Quý Hòa nói, đẩy cô vào thang máy.
"Không cần, cũng không nặng." Thẩm Kỳ nói.
Sau khi hai người về nhà, Thẩm Kỳ gõ gõ cửa phòng mẹ, mời bà ra ngoài uống sữa chua. Quý bà Thẩm nói không cần, Thẩm Kỳ cố khuyên bà: "Mua 1 tặng 1, sắp hết hạn để cũng chẳng được mấy ngày."
Mẹ Thẩm bảo bỏ vào tủ lạnh.
Thẩm Kỳ hết cách, nhìn nhìn chị gái ra hiệu.
Thẩm Quý Hòa giơ tay gõ cửa, cách cô gõ cửa khác hẳn so với Thẩm Kỳ. Cô có thói quen gõ nhanh một lần hai cái.
"Mẹ, hôm nay phim truyền hình của Giang Cẩn chiếu, cùng nhau xem phim nha mẹ."
Thẩm Kỳ yên lặng đếm ngược.
Ba, hai, một.
"Tụi con xem trước đi, một lát nữa mẹ ra."
Thẩm Kỳ lầm bầm một tiếng, hướng phòng của mẹ Thẩm rống lên: "Mẹeee, bất công quáaaa!"
Thẩm Quý Hòa lắc đầu cười, điều khiển xe lăn đến phòng khách, mở TV, chọn phim vừa mới chiếu gần đây《Công chúa Kim An!》. Với motif cũ là công chúa điêu ngoa giấu giếm thân phận dấn thân vào giang hồ làm nữ hiệp, vô tình gặp được con của tội thần, sau thành giang hồ đệ nhất kiếm khách rồi cùng anh ta trở thành bạn lữ.
Cringe thì cringe đó, nhưng quý bà Thẩm thường ngày đều yêu xem thể loại phim ngôn tình 3 xu này.
Thẩm Kỳ đi tới, nhìn vào TV, khiếp sợ: "Chị nạp vip hồi nào vậy?"
"Đắt quãi!"
Thẩm Quý Hòa: "Giang Cẩn đưa, voucher vip do nền tảng đưa, sử dụng vip 10 năm."
Thẩm Kỳ: "Còn nhiều không chị?"
Thẩm Quý Hòa nghiêng đầu: "Em cần hả?"
Thẩm Kỳ thường ngày không phải không thích xem mấy thứ này sao? Trừ bỏ phim của Hạ nữ thần của con bé, Thẩm Kỳ liền lười liếc mắt xem.
Thẩm Kỳ cười gian xảo: "Để rỗi không, em bán lấy tiền còn hơn."
Thẩm Quý Hòa thề, cô tuyệt đối không để Thẩm Kỳ biết Hạ nữ thần của con bé vừa đưa ra deal 60 vạn 1 tháng để cô làm việc cho. Bằng không Thẩm Kỳ nhất định sẽ trói cô lại, ném đến trước mặt Hạ Vân Chi.
Ba phút sau mẹ Thẩm mới bước ra từ phòng ngủ, một chút dấu vết đã từng khóc cũng bay biến , tóc được chải lại một lần nữa, thêm vào đó thay một bộ đồ ở nhà thoải mái.
Một nhà ba người ngồi xem TV.
Thẩm Quý Hòa mở hộp sữa chua cho em gái và mẹ, cũng chẳng để ý đến bản thân mà tùy ý mở chai coca, không mở hết, chỉ vặn nhẹ, nghe tiếng bọt khí xì ra, bọt khí lăn tăn nổi lên rồi lại lắng dần xuống. Cái chai không còn động tĩnh nào nữa.
Thẩm Quý Hòa uống vài hớp, lấy điện thoại chụp lại màn hình TV.
Thẩm Kỳ mắt sắc liền hỏi: "Chị muốn gửi cho chị Giang Cẩn hả?"
"Có thể hỏi giùm em chuyện acc vip mười năm được hem?"
Thẩm Quý Hòa cười liếc nhìn con bé một cái, Thẩm Kỳ bĩu môi, không thèm nói nữa.
Thẩm Quý Hòa đúng thật là nhắn tin cùng Giang Cẩn, nhưng xem phim mới cũng chỉ là lấy cớ, nói chuyện là một chuyện khác.
[🌨️]: Em có quen Hạ Vân Chi không?
Tên Wechat tư nhân của Thẩm Quý Hòa là một emoji, là hình một đám mây.
🍪🎅: Sư phụ, chị hỏi làm gì dọ?
🍪🎅: A a a -- --
🍪🎅: Chị xem phim mới của em hỏ? Đừng có xem mà! Em quay từ hai năm trước rồi, thấy ghê, diễn đến ngũ quan đúng vặn vẹo a a a!!"
🍪🎅: Hoi đại đại đi, chị không cần để ý đến đâu, dù sao chiếu một lần rồi thôi cũng chẳng chiếu lại.
[🌨️]: / đổ mồ hôi \
[🌨️]: Hạ Vân Chi tới tìm tôi.
🍪🎅: ????
🍪🎅: Sư phụ, chị gặp lừa đảo đúng không?
[🌨️]: Chắc không phải đâu ha.
Thẩm Quý Hòa đem tên và avt của số tài khoản Wechat vừa kết bạn với trạm chuyển phát nhanh gửi đi cùng mã QR của Wechat.
[🌨️]: Em check thử xem, có phải nàng hay không?
🍪🎅: Sư phụ, chị đánh giá cao em ghê. Đó là ai chứ?! Là Hạ Vân Chi. Nữ thần ở trên thần đàn! Em... em bây giờ còn chưa là gì đâu. Chờ đến lúc em có Wechat của chỉ, chắc em hồng tới trời nam đất bắc luôn á.
🍪🎅: Từ từ, lúc trước khi hóng drama hình như em có thấy avt của chỉ, để em check thử.
[🌨️]: Hóng drama?
Giang Cẩn không trả lời.
Một lát sau, con bé trực tiếp call với cô.
Thẩm Quý Hòa nhanh tay từ chối.
🍪🎅: Etou, sư phụ, em chị với mẹ chị vẫn chưa biết chuyện này hả?
[🌨️]: Ừ.
🍪🎅: Chị ấy tìm chị làm gì? Em nói Hạ nữ thần á.
[🌨️]: Bây giờ chưa thể nói với em được.
[🌨️]: Xin lỗi, tôi còn nghĩ là do em giới thiệu tôi cho cô ấy.
🍪🎅: Em khum có!
🍪🎅: Tròi mé, chuyện gì vữ vội vại?!
🍪🎅: Sư phụ, mặc kệ Hạ nữ thần tìm chị làm gì, chị phải suy xét thật cẩn thận. Cổ... tính của cổ hơi độc lạ.
Hơi? Thẩm Quý Hòa nhớ lại chuyện mới phát sinh ở khu vui chơi trẻ em. Ờ, dùng 'hơi' để hình dung có lẽ còn chưa đủ.
Thẩm Quý Hòa cầm lấy điện thoại ở bên cạnh hơi chần chờ một lát, hỏi: Sao lại nói như vậy?
Giang Cẩn gửi một đống voice lại, có lẽ do quá gấp, hoặc do cái tính nhiều chuyện thích hóng hớt, không rảnh nhắn tin, gửi cho Thẩm Quý Hòa đúng một câu 'nhớ chuyển thành tin nhắn.'
Nhấn nút, một đoạn văn dài xuất hiện trên màn hình.
Có thể nói rằng danh tiếng của Hạ Vân Chi trong vòng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Nàng diễn rất giỏi, đó là điều hiển nhiên. Nhưng đồng thời, diễn xuất tốt bao nhiêu, thì tính cách liền có bấy nhiêu kỳ quặc. Chỉ với một lời không hợp nàng liền có thể đuổi chuyên viên trang điểm của đoàn phim, hay đối với người không ưa mắt nàng cũng chẳng thèm để vào mắt, kể cả người đại diện theo nàng từ khi xuất đạo đến nay cũng đã bị sa thải vào nửa năm trước.
Giang Cẩn vừa mới nhắc đến chuyện hóng drama cũng là cái drama này.
Bạn của con bé đã từng gửi cho con bé ảnh cap màn hình, nội dung là tin nhắn của Hạ Vân Chi với người nào đó.
Người kia hỏi nàng ấy vì sao đột nhiên lại thay đổi người đại diện.
Hạ Vân Chi chỉ nói: Thấy không vui thì đổi thôi.
Sau việc này, một số người cho rằng Hạ Vân Chi không nói đạo lý, không quan tâm đến tình nghĩa nhiều năm, cũng có người hâm mộ nàng có thể tự do như vậy, trong cái giới giải trí này ai cũng phải thận trọng từ cách nói cho đến việc làm, đâu ai giống như nàng muốn nói gì thì nói làm gì thì làm.
Giang Cẩn off mấy phút là do đi lục lại ảnh cap màn hình, để kiểm chứng xem avt có giống nhau không, tuy 2 mà 1 hình avt y chang nhau.
Tự mình check xong Giang Cẩn lại quay xe, con bé nói với Thẩm Quý Hòa: Avt Wechat cũng chưa biết chắc được. Lỡ như có người cố ý để giống thì sao? Lừa đảo bây giờ tinh vi lắm cái quỷ gì cũng có thể làm được.
Thẩm Quý Hòa nói cảm ơn, cũng chẳng đưa ra ý kiến về những gì Giang Cẩn vừa nói về Hạ Vân Chi, nhưng có chuyện cô đã chắc chắn.
[🌨️]: Nàng không phải kẻ lừa đảo.
Cùng lắm là kẻ điên.
Làm gì có nữ minh tinh nào nửa đêm chạy đến dưới lầu của một người ngồi xe lăn deal một mớ tiền bắt làm huấn luyện viên? Loại người này, không phải người giỏi toán thì chính là ngốc.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quý Hòa xuống lầu mở cửa trạm.
Không lâu sau khi mở, ngôi sao đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô ngày hôm qua lại xuất hiện. Hạ Vân Chi lại mặc giống y hệt ngày hôm qua xuất hiện, nàng đang lấy hàng chuyển phát nhanh ở trên kệ.
Nết tốt bụng của Thẩm Quý Hòa cũng không còn nổi nữa.
"Hạ lão sư." Cô trầm giọng nói với Hạ Vân Chi: "Cô tới đây làm gì?"
Hạ Vân Chi cảm thấy mình rất chi là vô tội.
"Cô còn chưa cho tôi câu trả lời đâu."
Thẩm Quý Hòa: "Tôi nghĩ thái độ của tôi cũng đủ rõ ràng rồi."
"Nghĩ lại đi." Hạ Vân Chi có một loại thiên phú đó là không thể nào nghe được lời nói làm mình không hài lòng, "Điều kiện tôi đưa ra rất hào phóng."
"Không đủ thì thêm nữa cũng được."
"Tôi nghĩ ——"
Hạ Vân Chi còn muốn thể hiện kỹ năng đàm phán của mình, nhưng cổ tay đột nhiên bị nắm lấy. Thẩm Quý Hòa dùng sức đẩy xe lăn lên phía trước, chắn trước mặt Hạ Vân Chi, nói chuyện với vị khách vừa bước vào lấy hàng chuyển phát nhanh.
Đây là khách quen, như cũ cùng Thẩm Quý Hòa chào hỏi, lại tò mò về người phía sau cô.
"Tiểu Thẩm, đây là?"
Thẩm Quý Hòa lễ phép cười: "Bạn của tôi."
Ánh mắt của vị khách không nhịn được mà nhìn Hạ Vân Chi.
Hạ Vân Chi không ngẩng đầu, ánh mắt dán chặt vào nơi vừa bị nắm lấy. Hơi ấm lẫn lực đạo vẫn còn. Sau lớp khẩu trang, nàng mím môi, lặng lẽ dùng lòng bàn tay còn lại bao lấy nơi đó.
Thấy càng ngày càng nhiều người ra vào ra trạm vào buổi sáng, Thẩm Quý Hòa quyết định không thể để Hạ Vân Chi ở đây thêm nữa.
Cô không muốn thân phận Hạ Vân Chi bị bại lộ, huống chi là Hạ Vân Chi đến đây tìm cô. Hiện tại Thẩm Quý Hòa rất ghét bị chú ý đến.
"Hạ lão sư, tôi xin được lặp lại lần cuối. Tôi không muốn, cũng như không có khả năng làm huấn luyện viên trượt tuyết cho cô." Thẩm Quý Hòa khó được nghiêm túc nói, "Hy vọng cô không cần tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Cô như vậy rất ảnh hưởng công việc của tôi."
Khi nói lời này Thẩm Quý Hòa đã chuẩn bị tinh thần cùng Hạ Vân Chi cãi nhau, thậm chí còn nghĩ thầm trong đầu nên làm như thế nào, gỡ block cho người đại diện của Hạ Vân Chi rồi để người đó đưa vị tổ tông này ra khỏi nơi bưu điện tồi tàn này.
Hạ Vân Chi chỉ lại hỏi một câu: "Có phải là do tôi mang thêm phiền phức cho cô không?"
Đúng rồi đó bà.
Mà thôi, tính ra cũng không hẳn là phiền toái.
Trong lúc Thẩm Quý Hòa do dự, Hạ Vân Chi lại hỏi: "Thẩm Quý Hòa, cô chán ghét tôi phải không?"
Đương nhiên là chưa tới mức chán ghét, chỉ là cảm thấy chuyện khó giải quyết thôi, với một chút phiền. — — Hmmmm, câu hỏi đầu tiên của Hạ Vân Chi đã có đáp án rồi.
Trước khi Thẩm Quý Hòa có câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi thứ hai, Hạ Vân Chi đã rời đi. Nàng mang một đôi boot da màu đen bước nhanh ra khỏi trạm chuyển phát.
Thẩm Quý Hòa đáng lẽ ra phải vui mừng, nhưng nhìn bộ dáng nàng rời đi, cô lại cảm thấy có chút bất an.
Tâm phiền ý loạn đến mức muốn thốt thành lời
Cô thật sự không muốn bình phục, cũng không muốn lại trượt tuyết.
Thù lao Hạ Vân Chi trả cũng đủ giảm bớt nợ nần trong nhà, có thể giải quyết vấn đề trái tim của Thẩm Kỳ, cải thiện sinh hoạt của cả nhà cô.
Huống chi...
"Tôi chỉ cần cô." Bộ dáng Hạ Vân Chi khi nói câu này lại hiện lên trong đầu Thẩm Quý Hòa.
Thẩm Quý Hòa đập đầu đùng đùng vô bàn tận 3 cái, cố gắng làm cứng rắn trái tim đang mềm yếu của mình.
Edit: avt của Giang Cẩn là bánh quy gừng hình người mùa giáng sinh ấy mà tôi mò emoji không có ra, nên là đại đại đi hen bánh quy gừng đồ đó