Hôm Nay Ảnh Hậu Có Ooc Không?

Chương 49: Ooc rồi bà cố ơi!




Tiểu Tô đã biết mối quan hệ của Thẩm Quý Hoà và Hạ Vân Chi từ lâu.

Mặc dù không công khai nhưng bạn bè thân thiết và người thân của hai người đều đã biết được chuyện này. Thẩm Quý Hoà vốn lo lắng mẹ sẽ không tiếp nhận được chuyện này, nhưng không ngờ mẹ lại mời lại thoáng như vậy. Thậm chí bà còn chủ động mời Hạ Vân Chi về nhà lần nữa, hỏi nàng ba mẹ hai bên có cần gặp mặt không. Thẩm Quý Hoà vừa buồn cười vừa bất lực nói chuyện qua điện thoại với bà.

Về phần Hạ Vân Chi, nàng không bao giờ thích người khác xía vào chuyện của mình, ngay cả Hạ Cửu Hợp cũng không thể làm được gì nàng.

Nếu Hạ Cửu Hợp muốn dùng chuyện tình cảm để dạy nàng thì Hạ Vân Chi cũng có cách để đáp trả.

"Cô làm như mình là người tốt đẹp tử tế lắm á, còn có mặt mũi nói tôi nữa cơ?"

Gieo rắc đào hoa thì phải gọi là rải khắp cả nước. Chắc Hạ Vân Chi nàng sợ.

Thẩm Kỳ hận không thể mỗi ngày đều nghe chuyện tình lãng mạn của chị mình, nhưng Thẩm Quý Hoà sẽ không thoả mãn con bé đâu. Có một số chuyện chỉ có người lớn mới được biết thôi.

Chưa kể, Thẩm Kỳ còn phải thi đại học nữa.

Vì vậy, sau khi Hạ Vân Chi và Thẩm Quý Hoà yêu đương, người đại diện của nhà nội và nhà ngoại là tiểu Tô và Giang Cẩn đã trở thành 'nạn nhân' lớn nhất trong mối quan hệ của họ.

Sau khi nghe Giang Cẩn nói, Thẩm Quý Hoà liền chuẩn bị lên đường đi tìm Hạ Vân Chi nhưng không muốn để Hạ Vân Chi biết trước, nên đã nhờ người đại diện tiểu Tô cung cấp địa chỉ hiện tại của Hạ Vân Chi.

Nếu cô tự mình đi hỏi Chi Chi, Chi Chi thông minh như vậy chắc chắn sẽ đoán được một vài thứ.

Là một diễn viên, nơi ở của Hạ Vân Chi luôn là nơi gần nhất với đoàn làm phim trong quá trình quay phim.

Lần này, nàng đang quay một bộ phim về thời dân quốc ở Giang Nam, nơi trĩu những cơn mưa xuân, đoàn làm phim đóng quân ở một thị trấn nhỏ ở phía nam.

Khi máy bay của Thẩm Quý Hoà đến nơi thì đã là buổi tối.

Cô đến địa chỉ mà tiểu Tô đưa và nhìn thấy căn nhà mà Hạ Vân Chi thuê.

Đó là một căn biệt viện nhỏ xinh đẹp không xa nơi đoàn làm phim ở, mang theo vẻ đẹp lưu luyến của Tô Châu. Dưới sự bảo kê của tiểu Tô, Thẩm Quý Hoà lấy chìa khoá từ tay con bé, đi vào trong và nhìn thấy hồ nước nhỏ. Mặc dù bây giờ đã là mùa đông nhưng cây cối trong vườn vẫn xanh tươi. Cây thông xanh đứng cao và trở thành điểm nhấn bắt mắt nhất trong khoảng sân nơi biệt viện.

Bên cạnh, hoa mai nở rộ, hương thơm thoang thoảng, Thẩm Quý Hoà đi theo hương thơm vào trong nhà.

Cô nghe tiểu Tô nói Hạ Vân Chi đã trở về, thấy phòng khách không bật đèn, trong phòng tối đen, cô còn tưởng Hạ Vân Chi đã đi ngủ, vì vậy cô chậm rãi nhón chân, thu dọn hành lý, đi về phía cửa phòng nàng.

Sợ đánh thức nàng dậy.

Khi cô bước vào phòng, cửa mở, có một khe hở.

Ánh sáng ấm áp trong phòng cổ. Người con gái mà cô hằng đêm nhớ nhung đang nằm trên giường.

Thẩm Quý Hoà còn tưởng rằng nàng đã ngủ rồi, rốt cuộc thì người nhỏ nhỏ mềm mại kia cũng không hề động đậy. Cô nhẹ nhàng mở cửa, không ai quan tâm, đến gần mới phát hiện cô mèo nhỏ không hề ngủ.

Hạ Vân Chi vẫn mặc đồ khi đi ra ngoài, bên trong áo khoác là chiếc áo sơ mi lụa bó sát thắm sắc tím nhạt của hoa lavender, toát lên vẻ tao nhã dịu dàng.

Nàng cuộn tròn lại thành một quả bóng nhỏ màu tím. Rải rác trên giường là những bộ quần áo có kiểu dáng khác hẳn với những bộ trang phục nàng thường mặc.

Cô nhớ ra đây là quần áo cô mang theo khi mới chuyển đến trang viên lúc trước, hoá ra Hạ Vân Chi đã lén mang tất cả quần áo về mà không nói với cô.

Có ích gì không?

Mấy ngày nay con mèo nhỏ của cô đều như thế này sao, quấn mình vào trong quần áo của cô rồi làm tổ trong đó?

Chỉ được mỗi cái miệng.

Gò má của Hạ Vân Chi ửng đỏ, nàng nheo mắt lại mơ mơ màng màng nghĩ rằng lần này mình uống say quá.

Nhưng ngay cả khi không tỉnh táo, nàng vẫn nỉ non tên một ai đó.

Nàng ôm chiếc áo sơ mi ngắn tay của Thẩm Quý Hoà vào lòng, rồi khoác chiếc áo hoodie lên người. Hạ Vân Chi như một con mèo nhỏ lười biếng, dụi đầu vào quần áo cô.

Nhìn thấy nàng như vậy, lòng lo lắng của Thẩm Quý Hoà cũng dần dần bình tĩnh lại, rồi rơi vào trạng thái mềm mại như mây.

Cô cúi gần hơn, giọng nói tràn ngập hân hoan.

"Chi Chi?"

Hạ Vân Chi cảm giác hình như mình đang gặp ảo giác.

Một giọng nói của một người không nên xuất hiện ở đây, vậy mà lại ở đây.

Nàng mở mắt ra, thấy một bóng người trước mặt, mặc dù say đến mất phương hướng nhưng nàng vẫn thấy rõ người kia.

"Thẩm Quý Hoà?"

Thẩm Quý Hoà gật đầu, ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng và hỏi: "Uống nhiều vậy em?"

"Không có." Khi Hạ Vân Chi nói chuyện, người nàng thoang thoảng mùi rượu, là cocktail, "Em nhớ chị lắm." Nàng nói, "Em không muốn làm phiền chị nên đã đi uống vài ly."

"Cùng đoàn làm phim." Hạ Vân Chi nói thêm.

Trước đây nàng không thích mấy hoạt động này, nhưng hôm nay thì ngoại lệ.

Một khi con người bị cảm xúc lấn át, họ luôn muốn làm những điều mà trước đây họ không muốn làm.

"Nhớ tôi thì uống nhiều vậy làm gì?" Thẩm Quý Hoà giúp nàng cởi cúc áo.

Hạ Vân Chi lập tức che ngực mình lại.

"Không được —— bây giờ không được ——"

Thẩm Quý Hoà bất lực: "Tôi là người xấu hả? Em như này rồi, tôi làm được gì em?"

"Thay quần áo đi, tôi đưa em đi rửa mặt." Thẩm Quý Hoà gỡ tay Hạ Vân Chi đang ngăn cản cô ra, "Còn chưa tẩy trang nữa, chịu bà nhỏ luôn á, ngốc quá trời."

Nếu cô không đến thì Hạ Vân Chi như nào bây giờ?

Hạ Vân Chi giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Em không ngốc."

"Em uống...... uống là vì......" Hạ Vân Chi chớp mắt, nhìn sang bên cạnh, không nhìn Thẩm Quý Hoà, nói, "Điều em muốn nói với chị là em nhớ chị, nhưng nếu em không uống, dường như không thể nói ra thành lời được."

Nàng không quen việc thể hiện cảm xúc của mình và luôn bị bao quanh bởi quá nhiều lý trí và những suy nghĩ tiêu cực. Nàng không biết phải làm gì nên quyết định đi uống rượu với mọi người.

"Không nói cũng không sao." Thẩm Quý Hoà xoa đầu nàng, "Tôi sẽ đến gặp em."

"Công chúa, rửa mặt nào."

Hạ Vân Chi ôm chặt cô, đi theo cô vào nhà tắm, vừa đi vừa nói: "Hình như em say thật rồi, vậy mà lại nhìn thấy chị nè."

Đúng là không nên nói chuyện với mấy bà nhỏ say rượu.

Thẩm Quý Hoà gật gù nói phải: "Phải, em đang mơ đó."

Hạ Vân Chi nghiêng đầu, một ý nghĩ tà răm trong đầu loé lên, nàng bắt đầu giở trò với Thẩm Quý Hoà.

Sợ nàng đứng không vững mà té ngã, Thẩm Quý Hoà đỡ lấy nàng.

Hạ Vân Chi tức giận nói: "Nếu là trong giấc mơ của em, thì em là chủ."

"Hôm nay em phải nằm trên!"

Thẩm Quý Hoà: "..."

Cô nhẹ thở dài một cái.

"Không chấp mấy bà nhỏ đang say như em."

Hạ Vân Chi: "Không chịu!"

Thẩm Quý Hoà: "..."

Ok thôi.

Hạ Vân Chi đã đòi tới cỡ đó rồi? Cô còn có thể không làm gì sao?

Khi Hạ Vân Chi thức dậy vào sáng sớm hôm sau, nàng mở mắt ra và cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ hoang dã vô cùng.

"Tỉnh?"

Người bên cạnh đưa tay ra ôm nàng vào lòng.

Hạ Vân Chi: "..."

Nàng khờ một lúc lâu, rồi nhanh chóng nhận ra rằng những gì xảy ra đêm qua không phải là mơ.

Có nghĩa là ——

Nàng thật sự ngồi trên tay Thẩm Quý Hoà làm những ba cái trò ừm hứm etou baka đó.

Tâm trí Hạ Vân Chi nổ tung lên nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Thẩm Quý Hoà đã nhìn thấu nàng.

"Hạ lão sư, vừa lòng không ạ?" Cô cố ý trêu chọc nàng, "Không phải em nói muốn nằm trên à?"

Hạ Vân Chi vội vàng à húuuu cắn cô một cái, gặm cô không cô nói tiếp.

Lại tiếp tục hôn nhau đắm đuối, thiếu chút nữa là làm thêm một tí chuyện gì đó.

Thẩm Quý Hoà cố nhịn: "Tiểu Tô nói chiều nay em có cảnh quay, sáng phải đến để trang điểm."

Hạ Vân Chi cực kỳ khổ tâm khi nhớ ra được chuyện này.

"Không quay đâu! Em không muốn quay nữa!"

Mặc dù vậy, nhưng nữ diễn viên họ Hạ nào đó buổi trưa vẫn phải lết xác đến phim trường để quay phim.

Kỳ nghỉ phép của Thẩm Quý Hoà cũng chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.

Hai người lại nhanh chóng tách ra.

Điểm khác biệt duy nhất là sau vụ say rượu, những lời Hạ Vân Chi muốn nói thay vì gửi cho Giang Cẩn, nàng gửi thẳng cho Thẩm Quý Hoà luôn. Thẩm Quý Hoà cũng không còn lo lắng cô có hơi bám dính nàng hay không nữa.

Điều này khiến Giang Cẩn cảm thấy hơi trống vắng.

Không được!

Hội chị em bạn dì!

Sao mà không share không tám chuyện với nhau mấy vụ yêu đương này được chớ!!!!

Cho bé hóng với —— hóng một xíu hoi mà —— một xíu hoi ——

.

Trong mùa tuyết năm nay, Thẩm Quý Hoà không tham gia bất kỳ cuộc thi nào trong nước. Mọi người đều tự hỏi liệu cô có từ bỏ môn trượt tuyết này hay không, cho đến khi cô tham gia cuộc thi ở châu Âu.

Cách xa hàng ngàn dặm, những người yêu thích trượt tuyết ở Trung Quốc đang vô cùng phấn khích.

[Cái gì thế kia! Cái gì thế kia!]

[A a a a, là comeback đúng không mấy mom!]

[Quãi ò, đang ngồi chực để coi livestream nè mấy cha!]

[Chờ một xíu ——]

[Mắt toi mờ hả mấy mom? Sao mà lúc máy quay lia qua toi thấy bóng dáng ai đó vừa vụt qua nơi đây thế!]

[Vcl ạ. Hôm nay cô ấy cũng có mặt ở đây đó. Thật là Hạ ảnh hậu đó.]

[Hạ Vân Chi cũng thích trượt tuyết hả mấy mom? Sao đó giờ không nghe thấy tin tức gì hết dạ ——]

Chưa nói đến việc trước đây chưa từng được nghe đến, ngay cả bản thân Hạ Vân Chi cũng chưa từng nghĩ tới.

Nếu không có Thẩm Quý Hoà, chắc chắn không bao giờ nàng xuất hiện ở chỗ này.

Trước đây, là đám đông đứng ở ngoài để ngắm nhìn nàng, nhưng bây giờ, hoà cùng với đám đông ồn ào, nàng cùng họ hướng mắt về phía cô gái đang ở trên sân.

Chính nàng là người đã chọn bộ đồ trượt tuyết cho Thẩm Quý Hoà và ký tên lên ván trượt của cô.

Nàng nhìn thấy Thẩm Quý Hoà xuất hiện trên nền tuyết trắng xoá.

Nàng biết rằng từ giây phút này, khu trượt tuyết này sẽ trở thành lãnh địa của nữ chúa tuyết mang tên Thẩm Quý Hoà.

Thẩm Quý Hoà giành được vị trí quán quân trong vòng loại và tiếp tục phá vỡ kỷ lục sau khi cô comeback. Điều này đã gây ra sự khuấy động lớn trong giới trượt tuyết và mọi người ai nấy đều nói về nó một cách say sưa. Huấn luyện viên Lưu, người đã không chọn cô vì những suy nghĩ cổ hủ của lãnh đạo nhà mình, đã tức giận đến nỗi đấm vào tường.

Không được!

Ông nhất định phải tìm cơ hội để mời cô vào đội một lần nữa!

Cộng đồng những người thích trượt tuyết vẫn còn nhỏ, nhưng vì cái tên Thẩm Quý Hoà mang lại sức nóng quá nóng nên đã lên hot search.

Lúc này, không ai biết rằng cái tên Thẩm Quý Hoà sẽ ở trên hot search tận cả ba ngày ba đêm.

Sau cuộc phỏng vấn sau trận đấu, Thẩm Quý Hoà bước đến khán đài với chiếc cúp trên tay. Dưới khán đài, thân phận của Hạ Vân Chi đã bị bại lộ, phóng viên và khán giả Trung Quốc vây quanh tò mò, một người phóng viên can đảm đang livestream tiến đến hỏi nàng: "Hạ lão sư, cô trong tuyết vòng sao?"

Hạ Vân Chi ừ một tiếng.

"Cô chơi ván đơn hay ván đôi?"

Hạ Vân Chi nghĩ đến skill lá rơi mà nàng vẫn chưa học được liền mím môi.

Nàng liếc mắt nhìn thấy Thẩm Quý Hoà bước xuống từ trên bục trao giải, nàng mỉm cười, thay đổi vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi, đi về phía người kia, chỉ để lại một câu.

"Tôi theo người nhà đến, chỉ biết chơi ván đơn."

Người nhà?!

Người đặt câu hỏi sửng sốt, những người ở bên cạnh cũng sửng sốt, ngay cả khán giả trong livestream cũng sửng sốt.

Ủa, đâu ra người nhà dạ bà?

Máy quay hướng sang và nhìn thấy Hạ Vân Chi, người luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng từ nãy đến giờ, vậy mà bây giờ lại lao vào vòng tay của một cô gái đang mặc đồ tuyết và vô cùng thoải mái hôn người ta.

[????????????]

[A a a a phải Hạ Vân Chi toi biết không vậy trời!!!!]

[Vãi lone]

[Thánh thần thiên lý ơi, Hạ ảnh hậu nhà em ooc rồi mấy mom ơi!!!!]

Hạ Vân Chi ứ thèm mấy quan tâm mấy chuyện này, nàng nắm lấy bàn tay đã tháo găng của Thẩm Quý Hoà, cùng cô đi đến sân thi hạng mục tiếp theo.

 Dưới ánh mặt trời rực rỡ, kéo dài cái bóng của họ như thể tương lai phía trước mãi mãi vẫn sẽ luôn có hai người họ. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.