Hôm Nay Bạn Đã Crush Chưa

Chương 1:




Tối ngày khai giảng năm ba Đại học chẳng có gì đặc biệt, Chu Chanh trốn buổi tự học tối ở ký túc xá để đi chơi trò trốn thoát khỏi mật thất với bạn thân cùng phòng. 

Loại hình giải trí này đã thịnh hành được một thời gian, nhưng Chu Chanh – người tự nhận bản thân theo kịp những xu hướng thời thượng – lại chưa thử bao giờ. Lý do rất đơn giản, đó là vì cô sợ ma mà thôi.

Anh họ của bạn cùng phòng A sở hữu một khu trò chơi nằm ở trung tâm thành phố, chiếm trọn ba tầng lầu. Nơi đó có tiếng là kịch bản được chăm chút tỉ mỉ, các cơ quan được bố trí khéo léo, nhân vật NPC có ngoại hình nổi bật, có thể nói là ngôi sao mới của ngành.

Chu Chanh bị ba người bạn cùng phòng bao vây “tẩy não”. Cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, cô tắt trò chơi trên điện thoại rồi đứng dậy hào hứng chỉ về phía trước: “Xuất phát!”

Hơn nửa tiếng sau, Chu Chanh bị các bạn kéo ra khỏi thang máy.

Anh họ của người bạn cùng phòng đứng trước cửa tiệm, nhiệt tình vẫy tay với bọn họ, tư thế và biểu cảm kỳ lạ đến nỗi trùng khớp luôn với người phụ nữ trên tấm poster phía sau.

Chu Chanh quay đầu định chạy. Nhưng hai người bạn cùng phòng lại mỗi người một bên, ôm cánh tay cô kéo lại.

Chu Chanh tuyệt vọng nhìn trần nhà đầy dây leo quấn quanh: “Tớ muốn quay lại học, thật đấy.”

Bạn cùng phòng: “Quá muộn rồi.”

Phòng tiếp khách khá rộng, trên tường treo đầy poster với những chủ đề khác nhau, nhìn sơ qua thôi cũng đủ khiến người ta cần uống ngay một viên thuốc trợ tim.

Năm sáu bộ bàn ghế tròn được đặt rải rác ở các góc, bên trong có vài người đang ngồi chờ đến lượt vào chơi.

Tính cả anh họ, thì trong tiệm có ba nhân viên. Một cô gái tóc dài ngồi trước máy tính, vừa theo dõi màn hình camera vừa cầm bộ đàm chỉ huy NPC: “Có một cô gái đi lạc, cậu bò vào từ tủ phòng 203 rồi dẫn cô ấy đi làm nhiệm vụ cá nhân đi.”

“…” Sợ chết mẹ.

Người còn lại là một chàng trai đội mũ lưỡi trai in logo của tiệm, đang nằm gục xuống quầy ngủ.

Sau vài câu chào hỏi đơn giản, anh họ lấy ra một quyển sổ nhỏ rồi bắt đầu giới thiệu các chủ đề phó bản.

“Ở bên anh có tổng ba loại. Tầng tám là kịch bản giết người hóa trang, nội dung khá phức tạp, mấy lính mới như các em khỏi cần thử.”

“Loại thứ hai là thoát hiểm thực tế nhập vai.” Anh ta chỉ vào dãy poster rùng rợn bên trái: “Các chủ đề có từ kinh dị vừa phải đến cực kỳ kinh dị, rất phù hợp với những người trẻ tuổi thích cảm giác mạnh.”

Anh ta chưa kịp giới thiệu hết thì Chu Chanh đã nhảy vào nói: “Chúng em không cần kích thích đâu, anh có cái nào phù hợp cho người già không ạ?”

“…”

Bị đuổi ra, nhưng Chu Chanh cũng chẳng ngạc nhiên gì.

Cô ngồi xuống chiếc sofa nhỏ, không dám nhìn các tấm poster kinh dị trên tường, cũng không dám nhìn ra hành lang tối tăm hẹp dài ngoài kia. Cuối cùng ánh mắt cô rơi xuống chậu sen đá bên cửa sổ.

Những chiếc lá căng dày, xanh mướt, có lẽ đây là sinh vật hiền lành nhất trong cả tầng này.

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, ánh mắt cô vô thức tập trung vào tấm kính. Cô thấy nửa khuôn mặt của một chàng trai phản chiếu trên đó.

Chiếc mũ lưỡi trai màu xanh đen bị đội lệch sang một bên, tóc lòa xòa che trán, hàng lông mi dài đổ bóng mờ xuống mí mắt, sống mũi cao khuất sau khuỷu tay gập lại.

Đúng kiểu trai đẹp đầy khí chất.

Chu Chanh chớp mắt, bước nhẹ nhàng tới bên cạnh bạn cùng phòng, chen đầu vào giữa: “Các cậu chọn xong chưa?”

“Vẫn chưa, đang phân vân giữa giải đố kinh dị nhẹ và NPC nhập vai.” Các bạn cùng phòng cuối cùng cũng nhớ ra cô: “Tôn trọng ý kiến của cậu, cậu chọn một cái đi.”

Chu Chanh đọc qua phần giới thiệu, sau đó chậm rãi chỉ vào bức ảnh rạp hát đang cháy, tiểu A ngạc nhiên: “Cậu thật sự muốn chơi cái có NPC à?”

“Không phải, tớ chỉ muốn hỏi xem, có phải NPC đều đẹp trai như anh ấy không thôi.” Chu Chanh ngẩng đầu, chỉ về phía chàng trai phía sau quầy.

Anh họ nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, nhìn theo ánh mắt của cô rồi nhếch miệng cười: “Nhắc nhở thân thiện nhé, cậu ấy không phải là NPC đâu. Nhóm trước cũng đã vì nhầm mà bị đưa vào ngôi trường nữ sinh ma quái rồi đấy.”

Bây giờ vẫn còn đang bị ma đuổi trong phòng tối kia kìa.

“Ồ.” Ngón tay Chu Chanh uyển chuyển chuyển hướng, lướt qua nửa trang: “Bọn em không có hứng thú với NPC, nên đương nhiên sẽ chọn trò giải đố IQ cao rồi.”

Tiểu A: “…Tốt nhất là thế nhé.”

Chọn chủ đề xong, họ tới tủ gửi đồ bên cạnh để gửi lại ba lô.

Tiểu B và tiểu C chạy ra ngoài đi vệ sinh. Không đến hai phút sau, cả hai đã vội vã chạy về như ma đuổi: “Chu Chanh, cậu đừng đi vệ sinh nhé, chắc chắn sẽ bị cái đèn kia dọa chết khiếp.”

Chu Chanh vừa mới bước một chân ra, nghe thế thì lặng lẽ rút lại: “Tớ không hề muốn đi vệ sinh.”

Cô nhét lại khăn giấy vào tủ, khóa cửa rồi quay người lại. Lúc quay lại, cô đụng trúng ngay ánh mắt của chàng trai đứng cách đó ba bước.

Chiếc mũ của cậu vẫn đội lệch sang một bên, không biết cậu đã tỉnh từ lúc nào, hiện tại đang ngẩng đầu nhìn về phía này.

Không phải kiểu trai đẹp có khí chất thôi đâu.

Anh chàng này đúng là khá điển trai, mắt một mí, sống mũi cao, làn da trắng mịn, đường nét khuôn mặt góc cạnh. Khi cậu ngồi dậy rồi tháo mũ ra, đã để lộ bờ vai rộng nhưng không quá vạm vỡ. Chắc thanh niên này là dân kỹ thuật.  

Trong lòng Chu Chanh thầm “Oa” một tiếng, sau đó nở một nụ cười ngượng ngùng: “Xin lỗi vì đã làm anh tỉnh giấc.”  

Anh chàng không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì. Sau khi nhìn cô hai giây, cậu lại cúi xuống mò mẫm tìm trên bàn một lúc, cuối cùng lôi chiếc kính nửa gọng từ dưới tờ rơi rồi đeo lên.  

Mấy vị khách ở góc phòng đang chơi kịch bản giết người giống tầng trên, nên anh họ của bạn cùng phòng với Chu Chanh phải làm người quản trò kiêm kể chuyện.

Anh ta giới thiệu chàng trai ngái ngủ với họ: “Bạn anh, lúc còn đang thử nghiệm thì cậu ấy đã chơi hết mấy chủ đề ở đây rồi. Lát nữa cậu ấy sẽ dẫn dắt các em.”  

Anh chàng chỉnh lại mũ, vén phần tóc che mắt ra phía sau, gật đầu chào họ.  

Đợi khoảng mười phút, mật thất được dọn dẹp xong, anh chàng dẫn họ đi vòng nửa tầng lầu. Cuối cùng khi đứng trước một cánh cửa nhỏ, cậu phát khăn che mắt cho họ: “… Vừa rồi là hướng dẫn sử dụng bộ đàm và các điều cần lưu ý. Các bạn đeo khăn che mắt vào, đặt tay lên vai người phía trước, tôi sẽ dẫn các bạn vào.”  

Chu Chanh hơi do dự, thầm nghĩ: Làm thế nào để không lộ liễu mà vẫn thể hiện được dáng vẻ “Tôi rất sợ nhưng chẳng hiểu sao bị đẩy lên đầu” rồi xông đến trước mặt anh chàng nàynhỉ.

Trong lòng còn đang trăm ngả suy nghĩ mộng mơ, đột nhiên cô bị ai đó ở sau đẩy mạnh. Chu Chanh ngẩng đầu lên, cô ngơ ngác đứng đối diện chàng trai, bốn mắt trừng nhau.

Ba cô bạn cùng phòng phía sau bám sát co ro như nối tàu, đồng thanh nói: “Bọn tớ sợ lắm.”  

Chu Chanh tức giận: “Mình cũng sợ mà, được chưa!” 

Sau đó quay lại làm khẩu hình với bạn cùng phòng: “Yêu các cậu!”  

Chàng trai hoàn toàn không để ý mấy hành động nhỏ của họ, cậu đưa bộ đàm cho Chu Chanh: “Sẵn sàng chưa?”  

Chu Chanh nhanh nhẹn kéo khăn che mắt xuống, trước mắt lập tức tối đen như mực. Sự hiện diện của loa tạo hiệu ứng âm thanh trên trần nhà lập tức tăng vọt.  

“Tôi không thấy gì cả, đi thế nào đây?”  

Chàng trai đang đối chiếu chìa khóa, nghe vậy quay lại nhìn cô một cái, nói: “Bám theo tôi.”  

“Ò, được.”  

Chu Chanh ngẫm nghĩ một lát, nắm tay thì không phù hợp, kéo tay có vẻ cũng hơi quá. 

Cô đưa tay phải ra, theo cảm giác mà nắm chuẩn một góc áo của anh chàng, đầu ngón tay khẽ siết nhẹ.  

“Tôi sợ lắm, anh đi chậm chút nhé.”  

Cô ước chừng anh chàng phải cao ít nhất 1m8, dù hôm nay cô đi giày cao gót nhưng chắc chắn không quá 1m67, góc nhìn này đúng là hoàn hảo.

Làm gì có anh chàng nào có thể cưỡng lại ánh mắt đáng thương của một cô gái đang nắm nhẹ góc áo mà ngước lên nhìn chứ…

Còn chưa đắc ý xong thì tay cô đã trống rỗng, anh chàng đã rút áo khỏi tay cô: “Thôi, không đeo khăn che mắt cũng được.”  

Ba cô bạn phía sau cùng bật cười: “Phì.”  

Chu Chanh: “…” Đây có lẽ là lần thảm hại nhất trong lịch sử của cô.  

Thế là, Chu Chanh đành để khăn bịt mắt đeo trên cổ, trên vai là “ba vong hồn” bám theo. Cô oán hận nhìn chằm chằm vào sau gáy của anh chàng. Chu Chanh đi theo chàng trai qua hai ngã rẽ vào căn mật thất cuối cùng, sau đó cô nhìn chàng trai chẳng ngoái lại mà cứ thế rời đi, rồi khóa cửa luôn.  

Đúng là vô tình.  

Tiếng loa trên đầu đang phát thông tin về cốt truyện, ba cô bạn phía sau đã kéo khăn che mắt xuống từ tám hoánh, sau đó cười phá lên, tiếng cười cực kỳ ác ý.  

“Đúng là quá thảm thương, quá thảm thương, Chu Chanh của chúng ta từ khi nào phải chịu ấm ức thế này chứ hahaha.”  

“Tớ rất tò mò chuyện vừa rồi là gì, chẳng lẽ cậu định nắm tay anh ta thật sao?”  

Chu Chanh bất mãn: “Tớ là kiểu người đáng khinh đó à?”  

“Vậy quý cô Chu Chanh không hề đáng khinh, xin hỏi rốt cuộc cô đã làm gì với anh chàng đẹp trai kia thế?”  

Chu Chanh thấy xấu hổ, Chu Chanh không muốn nói.  

Bị cười nhạo cả buổi, cô bướng bỉnh nói: “Cũng được mà, anh trai kia không phải kiểu người thấy đẹp thì động lòng, khả năng nhận diện ‘thảo mai’ rất xuất sắc.”  

Bạn C: “Cậu đúng là đồ cãi cùn.”  

Chu Chanh hừ một tiếng, rồi trong ánh sáng mờ mờ gần như không tồn tại, cô quan sát xung quanh: “Nhanh chóng giải đố đi, cố gắng nửa tiếng qua ải để gỡ gạc lại chút thể diện cho mình.”  

“Được thôi.”  

Cả nhóm loay hoay khắp căn phòng nhỏ hồi lâu, sau đó chợt nhận ra một vấn đề: “Vừa rồi trong loa có manh mối gì không nhỉ? Có ai nghe được không?”  

“…” Không ai cả, tất cả đều mải cười nhạo Chu Chanh.

Ba phút sau khi vào mật thất, máy bộ đàm ở quầy lễ tân vang lên. 

Chàng trai nhìn vào màn hình giám sát, cậu thấy Chu Chanh đang ngồi xổm quay lưng lại với camera, tay cầm bộ đàm, giọng nói truyền đến hơi chậm.

“À thì… Anh có thể phát lại đoạn phát thanh vừa nãy không?”

“… Không được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.