Hôm Nay Bạn Đã Crush Chưa

Chương 10:




Tiếng rung của chuông báo thức giải thoát cho Chu Chanh khỏi câu hỏi không hồi kết của thần sông. Cô mang theo đôi mắt thâm quầng gian nan bò dậy, sau đó đi rửa mặt trang điểm.  

Điện thoại vẫn im lìm, chẳng có lấy một tin nhắn chưa đọc.  

Trước khi ra khỏi phòng, tiểu A nằm trên giường tầng mơ màng ló đầu xuống hỏi: “Sớm thế này đi đâu thế?”  

Chu Chanh như mộng du đáp lại: “Ôm cây đợi thỏ.”  

“Ồ.” Tiểu A hé một mắt nhìn cô, ngái ngủ vẫy vẫy tay: “Chúc Cupid may mắn.”  

Nghe vậy, Chu Chanh tỉnh ngủ ngay lập tức, đôi mắt cười cong lên, nhón chân nắm lấy đầu ngón tay vươn ra của tiểu A: “Cảm ơn, đầy tháng con nhất định mời cậu!”  

“… Cút nhanh.”  

Buổi sớm cuối tuần, khuôn viên trường vẫn chìm trong giấc mộng ngọt ngào, một giấc mộng tĩnh lặng mà bình yên.  

Chu Chanh đẩy cửa ký túc xá, làn không khí trong lành hòa quyện với sương sớm mát ẩm ướt thấm vào lòng cô. Trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm mai, cô nhìn thấy một chàng trai đang đứng nghiêng người dưới bậc thang.  

Cậu lười nhác tựa lưng vào cột điện, chiếc áo bomber màu đen khoác ngoài áo sơ mi kẻ ô vuông xanh lục đậm. Quần bò, giày boot ngắn, cùng đôi mày mắt hơi khép vì buồn ngủ khiến cậu trông vừa ngầu vừa bất cần.  

Chu Chanh khựng lại, tim đập thình thịch.  

Nghe thấy tiếng động, Tống Uẩn ngước mắt nhìn qua. Sau đó cậu chậm rãi đứng thẳng dậy, khóe môi mím lại thành một đường thẳng, trông vẫn chẳng mấy vui vẻ như thường lệ.  

Chu Chanh và cậu nhìn thằng vào mắt nhau hai giây, cô kéo nhẹ dây xích túi, chậm chạp bước xuống bậc thang, cúi đầu như học sinh trung học phạm lỗi: “Cậu cố tình đến đây để nghe tôi đọc bản kiểm điểm à?”  

Tống Uẩn khóa màn hình điện thoại, tay đút túi. Cậu chỉ nhìn thấy mái tóc xoã tung sau đầu cô, giọng buồn ngủ yếu ớt: “Cậu mà cũng biết viết mấy thứ đó hả?”  

Chu Chanh lắc đầu: “Tôi đặt mua trên Taobao, chị nhân viên hỗ trợ viết hay lắm, để tôi đọc cho cậu nghe nhé?”  

“… Không cần.”  

Chu Chanh vẫn khăng khăng: “Chị ấy thức đêm viết đó, tội nghiệp mà…”  

Dưới ánh mắt lạnh lùng chết người của Tống Duẫn, giọng cô dần nhỏ đi. Chu Chanh hít sâu một hơi, thành thật khai báo: “Xin lỗi, hôm qua tôi nói dối. Thật ra tôi không nhớ mình đã thêm WeChat của cậu.”  

Tống Uẩn bình thản ừ một tiếng.  

Chu Chanh ngước mắt nhìn cậu: “Chúng ta có thể quay lại hôm qua, lúc cậu nổi giận quăng mã QR trước mặt tôi không?”  

“Không thể.” Tống Uẩn đẩy đầu cô ra, cất bước rời đi.  

Chu Chanh thở dài một hơi, ai mà ngờ được, lòng vòng mãi rồi lại quay về điểm xuất phát, rồi lúc sắp qua được màn mà lại bị xóa sạch tiến độ chứ.  

Cô vội bước theo, đưa tay che miệng ngáp dài: “Vậy giờ chúng ta đi đâu?”  

Như bị cô lây, Tống Uẩn cũng ngáp theo, sống lưng thẳng tắp của cậu hơi khom xuống, cậu liếc nhìn cô: “Ngủ bù.”  

“?”  

*

Hai tiếng sau, ánh đèn trong rạp phim sáng trở lại.  

Chu Chanh đạp chân giật mình tỉnh dậy, cô ngẩn người nhìn phụ đề đang chạy trên màn hình, mãi mới phản ứng lại: À, chiếu xong rồi.  

Quay đầu lại, Tống Uẩn vì động tác giật mình của cô mà trượt đầu xuống, cũng tỉnh giấc. Cậu nheo mắt liếc nhìn xung quanh, rồi ngửa đầu xoay cổ để thư giãn cơ bắp đã cứng đờ.  

Cảnh tượng này hơi quen.  

Chu Chanh nghĩ chắc Tống Uẩn đã lấy cảm hứng từ lần trước khi cả hai tranh thủ chợp mắt trong rạp chiếu phim. Lần này, cậu cố ý chọn một bộ phim tình cảm nghệ thuật ngày mưa, tiếng mưa rả rích hòa cùng âm thanh của piano tạo thành một bản nhạc trắng ru ngủ hoàn hảo. Cô chỉ kịp nghe loáng thoáng năm phút đầu, sau đó thì mất ý thức hoàn toàn.  

Ghế ngồi trong phòng chiếu đôi cao cấp rộng rãi mà êm ái, cô nằm gọn trong đó là vừa hay. Nếu Tống Uẩn bớt giữ kẽ và chịu để cô gối đầu lên chân cậu, có lẽ cô còn ngủ ngon hơn.  

Suất chiếu sáng sớm hầu như chẳng có ai. Cô lao công đứng dậy từ hàng ghế đầu, lúc đi ngang qua hàng ghế của họ thấy tay vịn và sàn trống không thì xách thùng rác rời đi.  

Chu Chanh nói: “May mà có cô lao công, nếu không hai chúng ta ngủ say như chết, không chừng tỉnh dậy đã bị bán sang Siberia rồi.”  

Tống Uẩn ấn sau đầu cô, đẩy ra ngoài: “Mua cậu về làm gì? Câu cá trên băng à?”  

“…”  

Trong phim, mưa vẫn rơi rả rích, ướt át mà dai dẳng. Khi bước ra khỏi rạp, bầu trời đã xanh biếc, ánh nắng ấm áp, gió nhẹ hiu hiu.  

Ăn sáng đơn giản xong, từ thể chất đến tinh thần của Chu Chanh đều được hồi phục tràn đầy, cô háo hức đứng bên đường chờ xe cùng cậu: “Đừng nói cho tôi biết điểm đến vội, để tôi đoán thử nhé…”  

Tống Uẩn khô khan trả lời: “Công viên giải trí.”  

Đáp án vừa hợp lý lại vừa như nằm ngoài dự đoán. Chu Chanh không ngờ Tống Uẩn lại chọn một địa điểm hẹn hò mang đậm tính biểu tượng như vậy. Cô hơi bất ngờ, vì cứ nghĩ điểm đến sẽ là mật thất hoặc đua xe kart cơ đấy.  

Dù hơi sợ độ cao, nhưng nghĩ đến việc Tống Uẩn đã nỗ lực như thế này, cô… 

… Cô vẫn quá ngây thơ.  

Chu Chanh trợn tròn mắt đứng trước cổng chính, sau lưng là các quầy bán bóng bay, đồ chơi, máy tạo bong bóng. Trước mắt, khắp nơi trong công viên là bọn trẻ con chạy nhảy tung tăng, so với những đứa nhỏ hồn nhiên đáng yêu ấy, sự thanh xuân phơi phới của cô chẳng đáng một xu, thậm chí còn khá lạc lõng.  

Cô không chắc chắn nhìn sang Tống Uẩn: “Có phải tài xế đi nhầm không? Đây là Cung Thiếu Nhi, không phải công viên giải trí.”  

Tống Uẩn chỉ vào bức phù điêu trên tường: “Công viên chủ đề giải trí thanh thiếu niên, được phía chính phủ công nhận.”  

“…”  

Cậu nhét quả bóng bay vừa mua vào tay Chu Chanh, hỏi: “Cậu không thích à?”  

Chu Chanh ngẩng đầu, nhìn lên quả bóng bay hoa hướng dương mỉm cười bảy sắc đang nhảy nhót trên không. Trong lúc hoảng hốt, chút ký ức xa xôi bị đánh thức. Cô mím môi, một lúc lâu sau mới thẳng thắn đáp: “Thích.”  

Mẹ Chu là người yêu cực kỳ tiêu chuẩn, nhưng lại chưa từng là một người mẹ đúng yêu cầu.  

Trong ký ức của Chu Chanh, thế giới của mẹ đầy những người đàn ông đến rồi đi, còn cô chỉ là sự bổ sung nhỏ bé trong khoảng thời gian trống vắng cảm xúc của bà.  

Ngày sinh nhật năm 6 tuổi của Chu Chanh, mẹ Chu đã đồng ý một ước nguyện. Thế là Chu Chanh ước được cùng mẹ đi chơi ở Cung Thiếu Nhi.  

Song ước mơ đó còn chưa thành hiện thực, thì Chu Chanh đã lớn rồi.  

Mười sáu tuổi, lần đầu tiên cô có một buổi hẹn hò đàng hoàng. Người kia theo gợi ý của cô mà đưa cô đến một công viên giải trí lớn.  

Ngay sau đó, trên chiếc đu quay cao sáu mươi mét, Chu Chanh tuyệt vọng nhận ra: Hình như mình sợ độ cao.  

Cô ngất giữa không trung, còn đối tượng hẹn hò thì sợ đến mức gào thét cầu cứu. Thiết bị phải dừng khẩn cấp, bảy tám nhân viên xúm lại bế cô lên xe cứu thương, thế là ngọn lửa tình yêu vừa nhen nhóm đã lụi tắt trong sự bẽ bàng.  

Một góc nào đó trong lòng cô như bị đánh trúng, cảm xúc vừa cay đắng vừa dịu dàng trào dâng. Lớp mặt nạ mà cô đeo bao năm nay dường như bị người ta lột ra, cô không còn giống chính mình nữa.  

Chu Chanh nhìn Tống Uẩn, giọng nhẹ bẫng: “Tại sao cậu đưa tôi đến đây?”  

Tống Uẩn đáp: “Sinh nhật thì vé bằng nửa giá bình thường.”  

“…” À, thì ra là vậy.  

Tôi ghét cái miệng lắm lời của cậu.  

*  

Cung Thiếu Nhi cuối tuần đông nghịt người, mỗi trò chơi đều có hàng dài ngoằn ngoèo chờ đợi.  

Các bậc phụ huynh mang đủ thứ đồ đạc, túi to túi nhỏ để dỗ dành bọn trẻ đang bực bội. Thỉnh thoảng họ còn dùng điện thoại để trao đổi tiến độ xếp hàng với bố/mẹ khác đang đứng ở một hàng khác.  

Chu Chanh – tay cầm quả bóng bay – nhìn trái ngó phải, cuối cùng đối diện với một cậu bé đi xe trượt.  

Thằng bé trông khoảng bảy tám tuổi, mắt dán chặt vào quả bóng hoa hướng dương trên không, chỉ tay: “Muốn lấy.”  

Chu Chanh kéo quả bóng ra sau lưng: “Không cho.”  

Thằng bé: “Muốn lấy muốn lấy!”  

Chu Chanh: “Không cho không cho!” 

“Đồ keo kiệt!”  

“Cắn chị thử xem.”  

Tống Uẩn quay đầu nhìn cảnh cô cãi nhau với thằng nhóc trẻ trâu, khoé môi lặng lẽ nhếch lên.  

Thằng nhóc cứ nhất quyết đối đầu với Chu Chanh, từ trò máy bay xoay tròn đến trò sứa trượt nước, cuối cùng lại đụng độ nhau tại khu xe điện đụng, hệt như cái đuôi không thể dứt ra được.  

Bố của cậu nhóc thấy đôi bên chơi vui thì cũng yên tâm, vô tâm vẫy tay rồi trao đổi số điện thoại với Tống Uẩn, cuối cùng lần mò điếu thuốc cầm ra khỏi cổng công viên giải trí.  

Rất nhiều trò chơi có giới hạn chiều cao dưới 1m75 nên Tống Uẩn không thể tham gia, thế là đành để Tiểu Xán và Chu Chanh chơi chung.  

Trong khu xe điện đụng, Tiểu Xán tập hợp cả đám trẻ con cùng đội, hợp sức nhắm vào Chu Chanh, chặn đường chặn lối. Cuối cùng cả đám vây hết tám phương bốn hướng làm cô không còn đường thoát. Kết quả với chiến thuật lấy đông thắng ít, bọn nhóc đã giành chiến thắng.  

Khi ra ngoài, quả bóng bay mặt hoa hướng dương cười đã được buộc vào cổ tay mũm mím của cậu nhóc, thỉnh thoảng nhóc lại ngửa đầu kéo dây, thích thú không dứt ra được.  

Chu Chanh buồn bã bước theo sau nhóc, ngón tay khẽ chọc vào quả bóng hoa hướng dương đang lơ lửng bên đầu mình: “Này, chị đổi thứ khác với em nhé. Em có muốn đồ chơi không?”  

Tiểu Xán kiên quyết lắc đầu: “Không, em chỉ thích quả bóng này thôi.”  

Chu Chanh ôm quả bóng, ngồi xuống, bắt đầu phân tích: “Quả bóng này mang về nhà hai ngày là xẹp thôi.”  

“Thì em chỉ thích nó trong hai ngày đó.”  

“Em đã trai tráng bảy tuổi rồi mà, sao còn thích bóng bay trẻ con thế này?”  

Tiểu Xán đáp: “Vì có chị hai mươi tuổi rồi còn thích mà.”  

Chu Chanh buột miệng: “Chị thích bóng hồi nào, chị thích…”  

Ý chưa nói hết được bộc lộ rõ ràng trong ánh mắt thâm thuý mà cô nhìn về phía Tống Uẩn.  

Suốt cả buổi sáng, Tống Uẩn đã quen với tính trẻ con vô tư của cô, nhưng giờ đột nhiên bị cô “thả trùng” như thế, cậu bỗng dưng sặc nước, vội quay đi ho khan.  

Tiểu Xán di chuyển ánh mắt qua lại giữa hai người, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Thế… Em đổi cái khác với chị cũng được.”  

Mắt Chu Chanh sáng lên: “Được! Em muốn đổi gì?”  

Tiểu Xán kéo tay áo lên để lộ ra chiếc đồng hồ thông minh, nhóc hớn hở nói: “Chúng ta kết bạn WeChat nhé!”  

Lần đầu tiên trao đổi WeChat với “bạn cùng chơi” ở Cung Thiếu Nhi, Chu Chanh giúp Tiểu Xán lập một nhóm mới, sau đó cô suy nghĩ một hồi rồi đặt ghi chú: “Cung Thiếu Nhi – Nhóc con – Xán”.  

Tống Uẩn đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy: “…”  

Chí ít cô cũng học được cách nhớ tên người khác.  

Gần đến giờ ăn trưa, người bố vô tâm của Tiểu Xán vẫn chưa thấy bóng dáng đâu. Gọi điện thoại thì mới biết người ta đi tìm phòng chơi bài cho giết thời gian rồi, nghe giọng nói thì có vẻ như giờ chợt nhớ ra: “Tôi bảo sao cứ thấy thiếu thiếu! Đợi chút, đánh xong ván này tôi sẽ đến ngay.”  

Nhưng cái “ván này” kéo dài tận hơn nửa tiếng. Tiểu Xán và Chu Chanh ngồi bên bồn hoa đong đưa chân, ăn hết ba cây kem thì mới thấy bố của Tiểu Xán lững thững chạy xe điện đến.  

Tiểu Xán nhanh nhẹn nhảy xuống bồn hoa, quay lại vẫy tay chào tạm biệt với hai người: “Bye bye! Chúng ta liên lạc qua WeChat nhé!”  

Chu Chanh cũng vẫy tay, đột nhiên cô vươn tay túm lấy ba lô của cậu nhóc. Trong ánh mắt thắc mắc của đối phương, cô buộc quả bóng hoa hướng dương vào quai ba lô, sau đó nhẹ nhàng vỗ hai cái lên quả bóng. Quả bóng mặt cười nghiêng ngả lắc lư.  

“Nhớ nhé, phải thích nó đến khi xì hơi mới được!”  

Tiểu Xán cười toe toét, nhảy tại chỗ hai cái, lộ ra nụ cười tươi rói: “Cảm ơn chị! Đợi đến khi hai người yêu nhau, em sẽ dẫn bạn gái đi hẹn hò đôi với hai người!”  

Chu Chanh: “???”  

*  

Mặt trời dần lên cao, kết thúc hành trình ở Cung Thiếu Nhi, hai người men theo con đường rợp bóng cây đi đến nhà hàng.  

Chu Chanh vẫn còn ngạc nhiên trước sự “già dặn” của mấy đứa học sinh tiểu học bây giờ: “Tự dưng thấy đúng là sóng sau xô sóng trước, áp lực quá! Còn cậu thì sao?”  

Tống Uẩn đút hai tay vào túi đi bên cạnh cô. Hai bóng người đan xen nhau dưới những bóng cây loang lổ, khi gần khi xa. Cậu thản nhiên đáp: “Không có.”  

“Phải có chứ.” Chu Chanh nghiêm túc nói: “Ở vạch xuất phát trong chuyện tình cảm thì cậu đã thua xa rồi.”  

***

Lời của tác giả:

Chu Chanh: Ở vạch xuất phát trong chuyện tình cảm thì cậu đã thua xa rồi! Lớp dạy riêng của cô giáo Chu, một kèm một, không thoát được FA thì hoàn tiền.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.