Hôm Nay Bạn Đã Crush Chưa

Chương 7:




Sau khi hai người về ký túc xá muộn kia biết cuối cùng Tống Uẩn cũng bị “hạ gục” thêm lần nữa thì đồng loạt tỏ vẻ vui mừng, nhiệt tình xuống tay tẩy não: Hái rau dại tuyệt vời đẹp đẽ thế mà, hái rau dại cho cô giáo Chu thì có gì mà mất mặt đâu!

Tống Uẩn: “…” Cô ấy trả bọn mày bao nhiêu?”

Thằng Trương nghiêm mặt: “Buồn cười, bọn tao là loại người có thể bị đồng tiền mua chuộc hả? Bọn tao là hiện thân của tình yêu và chính nghĩa, là sự kết hợp giữa lý trí và cảm xúc!”

Tống Uẩn “ồ” một tiếng, vô cảm nói: “Lúc tao bị đá, sao ‘đồng đội chính nghĩa’ không nói vậy thế.”

“Đồng đội chính nghĩa đôi khi cũng bị mờ mắt mà.” Thằng Trương giơ “lưỡi hái phán xét” lên: “Chắc chắn hồi ấy mày đã làm gì có lỗi với cô giáo Chu trước!”

“Không thể nào, Tống Uẩn không phải loại người đó.” Thằng Lưu đứng ra bênh vực Tống Uẩn, nhưng giây tiếp theo lại là khen trước chê sau: “Sai lầm duy nhất của nó chính là đẹp trai nhưng không để lại ấn tượng gì cả.”

Thằng Quan đi tới quan sát kỹ mặt Tống Uẩn, rồi gật đầu.

“Phổ thông.”

“Bình thường.”

“Chẳng khác gì mấy thằng người yêu cũ đã quên từ đời tám hoánh.”

Tống Uẩn: “…”

Cả đám mỗi người một câu, cuối cùng tổng kết lại: Trong vụ tai nạn tình yêu này, Tống Uẩn chịu 50% trách nhiệm!

Thậm chí thằng Quan còn phát huy trí tưởng tượng kỳ diệu của mình: Ngày đó Chu Chanh đòi chia tay có khi chỉ là cơn giận dỗi của thiếu nữ thôi, nào ngờ Tống Uẩn chẳng thèm giữ lại, cứ thế đồng ý, kết quả là chia tay thật. Đến năm nay tình cờ gặp lại, vì tự ái không dám chủ động xin quay lại nên cậu ấy mới nghĩ ra chiêu giả mất trí nhớ này…

Cả đám càng nói càng hăng, thậm chí còn giả định kết quả để tìm chứng cứ. Thế mà cuối cùng mấy người họ lôi ra được bằng chứng từ những chi tiết nhỏ đó thật!

Ví dụ như cái cớ bà ngoại xem bói gì đó. Người bình thường ai nghĩ ra được? Chẳng phải nghe là đã biết ý ngầm “Em đang giận, anh mau nghĩ cách dỗ em đi!” à?

Rồi nữa, sau khi mới chia tay, người ta còn lưu luyến nói “Sau này vẫn là bạn bè”, vậy mà Tống Uẩn – thằng đàn ông đầu gỗ, lần đầu tiên bị đá – lòng tự tôn bị tổn thương, thế lập tức block ngay người ta, cắt đường lui của người ta luôn.

Mà quan trọng nhất là lúc ở mật thất, Chu Chanh còn giả vờ không quen biết rồi xin WeChat. Kết quả mấy ngày sau tình cờ gặp ở chợ, Chu Chanh lại buột miệng gọi tên Tống Uẩn! Rõ ràng Tống Uẩn chưa từng nói tên mình cho Chu Chanh biết!

Cứ cho là yêu qua mạng không nhớ mặt đi, chẳng lẽ tên cũng quên à? Tên của Tống Uẩn đâu phải loại phổ biến đầy đường đâu đâu cũng thấy.

Sau một hồi phân tích hăng hái như hổ, thằng Quan đập tay xuống ván giường rồi gào to: “Cậu ấy cực kỳ yêu mày!”

Thằng Lưu thương xót Chu Chanh vô cùng: “Cô giáo Chu của chúng ta tội nghiệp quá mà, đi yêu cái thằng đầu gỗ như thế, muốn quay lại còn phải nghiên cứu ‘36 kế yêu đương’ nữa! Tao không ngưỡng mộ nữa đâu, toàn bộ kỹ năng của cậu ấy đều là đổi bằng đau khổ cả đấy!”

Đồng đội chính nghĩa – thằng Trương – gõ cây búa phán xét xuống, tuyên bố dõng dạc khí thế: “Tôi tuyên bố, Tống Uẩn phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!”

Tống Uẩn: “…”

Từ trước đến nay cậu chưa từng biết trong ký túc xá của mình lại có những ba tác giả Tấn Giang đang lẩn trốn thế này đó. Nhưng kỳ lạ hơn là, ngay cả cậu cũng bắt đầu dao động rồi.

Hình như… cũng có lý thật?

*

Chu Chanh hoàn toàn không hay biết hình tượng “lội ngược dòng” của mình.

Cô hơi bận, giáo viên hướng dẫn giúp cô tiếp xúc với một dự án dịch thuật của công ty nước ngoài, giai đoạn đầu phải thu thập rất nhiều tài liệu, rồi còn có cả một số kiến thức chuyên ngành cần tìm hiểu thêm. Cuối tuần này diễn ra kỳ thi xếp hạng máy tính Quốc gia1, địa điểm cô đăng ký thi là thành phố gần đó, vé xe và khách sạn đều phải tự mình lo liệu.

Bên kia, mẹ Chu thất tình quay về nhà bà ngoại nằm thẳng cẳng mặc kệ. Bà ngoại với mẹ cứ cách vài ngày lại cãi nhau một lần, ông ngoại chịu không nổi. Còn cô thì ngày nào cũng phải làm gián điệp hai mang, bởi vậy mà đường chân tóc vừa như lùi dần dần về phía sau vừa như không, hệt như Schrödinger vậy.

Cuộc sống của người trưởng thành quá khó khăn, điều duy nhất đáng mừng có lẽ là cuối cùng cô cũng đã kết bạn WeChat với Tống Uẩn. Mặc dù trang cá nhân của đối phương trắng bóc hệt như tài khoản bị xoá, chẳng thể cung cấp cho cô chút ý tưởng mới nào để chinh phục cả.

Sau khi gác máy cuộc gọi với bà ngoại, Chu Chanh thở dài một hơi, mở khung trò chuyện: [Bận quá đi. Một đối tượng mập mờ trưởng thành nên tự biết sắp xếp lịch hẹn hò chứ nhỉ?]

Vốn dĩ cô chỉ thuận miệng trêu một câu, dù gì Tống Uẩn cũng chỉ vừa mới đồng ý kết bạn WeChat, chuyện hẹn hò còn đang xếp hàng trong danh sách “để tôi suy nghĩ” của cậu.

Nào ngờ, sau khi Chu Chanh làm việc hơn một tiếng rồi quay lại, cô mở điện thoại thì thấy tin nhắn trả lời của Tống Uẩn: [Hẹn mấy giờ?]

Chu Chanh sững sờ, tấm vé vào cửa này đến hơi bất ngờ: [Cậu suy nghĩ xong rồi à? Đón nhật cùng tôi luôn hả? Có qua loa gấp quá không, hay đợi đến mừng thọ 50 tuổi hẵng hẹn?]

Tống Uẩn: [.]

Chu Chanh ôm đầu gối ngồi xổm trên ghế, nhìn chằm chằm dấu chấm câu đầy “phong cách” của Tống Uẩn, nụ cười bên môi không cách nào kìm lại được.

Cô ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó vươn ngón trỏ từ từ gõ trên bàn phím ảo: [Vậy để tôi trống lịch hôm đó nhé, muộn chút tôi trả lời cậu.]  

Bên kia hình như lại dùng đồng hồ bấm giờ, một phút sau, tin nhắn hiện lên: [Lên lịch xong chưa.]

Lần này Chu Chanh đáp ngay lập tức: [Xong rồi! Tôi siêu rảnh luôn!] 

*

Sáng thứ Bảy, Chu Chanh bước ra khỏi phòng thi, ngửi hương hoa quế nở rộ bên lối đi rải đá cuội, sau đó hít sâu một hơi. Cô thấy như một chuyện lớn đã được giải quyết, mệt mỏi nhiều ngày được gột rửa sạch sẽ.  

Cô lấy điện thoại ra, đi vòng quanh cây quế một vòng, tiến gần cành hoa rồi chụp một bức ảnh nhánh cây đầy ắp hoa nở rộ.  

Cô dùng hai ngón tay phóng to góc ảnh rồi kiểm tra kỹ lưỡng, đảm bảo bóng mình phản chiếu lên trên ô cửa sổ tựa như “tình cờ” lọt vào khung hình xong, sau đó mới gửi cho Tổng Uẩn: [Ngửi mùi này chưa? Hoa quế ở Đại học A nở rồi đấy!] 

Trên đường đi xe buýt về khách sạn, Chu Chanh nhận được tin nhắn hồi âm của Tống Uẩn, cũng là một bức ảnh. Dựa vào bối cảnh thì chắc là chụp ở bên ngoài toà học viện của khoa Kỹ Thuật Thông Tin. Những nhánh hoa quế nho nhỏ chen chúc xếp thành từng chùm hoa màu vàng cam rực rỡ, góc độ chụp gần giống cô.  

Chu Chanh cong môi cười, nằm nghiêng trên giường, giơ điện thoại phóng to thu nhỏ bức ảnh lên tám lần để ngắm nghía. Cô cảm thấy bức ảnh khá hẹp.  

Cô chớp mắt, nhìn từ từ dọc theo góc ảnh, trong đầu hồi tưởng lại kết cấu bố cục bên ngoài toà giảng đường của bọn họ. Đột nhiên, Chu Chanh như được khai sáng, cô phát hiện nhánh cây bên phải sát cạnh cửa sổ tòa nhà đã bị cắt bớt.  

Chu Chanh bật dậy, gõ chữ lạch cạch: [Cậu có gì giấu tôi, cậu cắt ảnh!]

Tống Uẩn: [.]

Thế này là ngầm thừa nhận rồi.

Tim Chu Chanh đập thình thịch, trời ạ, rõ ràng Tống Uẩn cũng cao tay đấy chứ! Cũng biết kiểu bày tỏ ngầm thế này đấy!

Cô bị hớp hồn rồi, mập mờ muôn năm!  

*

Nghỉ ngơi ở khách sạn đến chiều, Chu Chanh thu dọn hành lý xuất phát đến ga tàu cao tốc.  

Cuối tuần người đi lại đông đúc, Chu Chanh đeo balo du lịch gian lan len lỏi trong dòng người lên tàu.  

Ghế của Chu Chanh ở sát lối đi, cô một mạch từ đầu toa đến cuối toa. Đến nơi, cô phát hiện hành khách ngồi trên chỗ ngồi cạnh mình là một người không quá xa lạ. Cậu ta trông đoan chính nhã nhặn, trên sống mũi cao là cặp kính gọng vàng.  

Người kia đang đeo tai nghe nghe nhạc, thấy cô thì sững lại một chút, rồi ngay sau đó vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói: “Chu Chanh?”  

Chu Chanh chào lại: “Trùng hợp ghê, cậu cũng tới thành phố A chơi à?” 

“Không phải, tôi đến thi biên dịch trung cấp.” Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Chu Chanh, cậu ta mỉm cười: “Đừng xem thường đàn ông kỹ thuật nhé, tôi cũng rất thích tiếng Anh mà.”  

Nam sinh này là lớp trưởng lớp Tống Uẩn. Trước đây Chu Chanh thường xuyên chạy đến tiết chuyên ngành của lớp họ nên cũng quen mặt cậu ta.  

Có lần vì tin nhắn đến muộn, cô cứ ở trong lớp chờ mãi cho tới tận khi vào tiết mà vẫn không thấy bóng dáng Tống Uẩn đâu. Mấy người bạn cùng phòng của cậu lúc học rồi mới thong dong bước vào, sau đó lén lút cúi người chen đến hàng ghế trống cuối lớp.  

Lớp trưởng vừa hay ngồi ngay trước mặt cô, Chu Chanh chọc nhẹ cậu ta, khẽ hỏi: “Cậu có biết Tống Uẩn đi đâu không?”  

Chàng trai nhã nhặn quay đầu nhìn cô một cái, gật gật đầu. Lúc Chu Chanh định hỏi thêm, thì cậu ta xoay bút chỉ về phía giáo viên, ý bảo không tiện nói chuyện, rồi cúi đầu nghịch điện thoại, sau đó đưa cho cô một mã QR.  

Thêm bạn trên WeChat xong, Chu Chanh lại hỏi: [Hôm nay Tống Uẩn không đến à?]

Một lúc lâu sau cậu ta mới trả lời: [Chắc cậu ấy có việc thôi.]

Nói như không nói, Chu Chanh muốn tặng ngay cho cậu ta sáu dấu chấm.  

Sau khi thêm Wechat, thỉnh thoảng lớp trưởng cũng chỉ nổi lên nhắn vài câu rập khuôn kiểu “điểm danh”, Chu Chanh rất ít khi trả lời và cũng không nhắc đến Tống Uẩn. 

Hôm nay gặp trên tàu đúng là rất trùng hợp.  

Lớp trưởng rõ ràng cảm thấy sự trùng hợp nho nhỏ này rất thú vị, cậu ta cất tai nghe đi, có vẻ muốn trò chuyện với cô suốt hành trình đây.  

“Dạo này không thấy cậu đến lớp học chuyên ngành, định không đến nữa à?”  

Chu Chanh đáp: “Đúng vậy, lịch học của tôi cũng bận rộn lắm, đến đấy toàn phí thời gian.”  

Lớp trưởng tưởng cô đang nói kháy Tống Uẩn, khóe môi nhếch nhẹ, không để ý nói: “Người theo đuổi Tống Uẩn nhiều lắm, nhưng chẳng ai kiên trì được lâu. Sau cậu cũng có một người, chưa đầy hai tuần đã bỏ cuộc rồi, nghe nói hai ngày trước vừa có người yêu.”  

Chu Chanh từng gặp cô gái đó, gương mặt bầu bĩnh dễ thương: “Tốt mà, không hợp thì sớm dừng lại kịp lúc, yêu đương quan trọng nhất vẫn là vui vẻ.”  

Lớp trưởng cười khẽ: “Ở bên Tống Uẩn chắc khó mà vui được. Hồi năm nhất cậu ấy từng yêu một lần, chưa đến mấy tháng người ta đã chịu không nổi nên đành chia tay.”  

Sự trào phúng thả nhiên trong câu nói khiến Chu Chanh liếc qua, cô à một tiếng, sau đó giả vờ như lần đầu nghe chuyện này: “Thật không? Sao lại chia tay?”  

“Ai mà biết được, cậu ấy chưa bao giờ nhắc đến lý do chia tay, cứ kín như bưng, trông như thể khó nói lắm vậy.” Lớp trưởng nhún vai, thở dài nói: “Tống Uẩn nhìn thì đúng là kiểu dễ thu hút con gái thật, nhưng yêu đương mà chỉ dựa vào gương mặt thì có ích gì, còn phải có tính cách thú vị nữa chứ…”

Chu Chanh thầm nghĩ, người suốt ngày chỉ biết gửi mấy tin kiểu “Chào buổi sáng, tặng em bông hoa nhỏ” như cậu không thấy chột dạ à, so với cậu thì Tống Uẩn còn biết cách làm hơn gấp bội. 

Nghĩ vậy, cô cúi đầu nhắn tin cho Tống Uẩn: [Tôi rút quẻ cho cậu rồi, quẻ này báo có tiểu nhân bên cạnh, quẻ cực xui.]

[Nhưng tối nay sáu giờ ra ngoài có thể gặp quý nhân, tốt nhất là ở ga tàu cao tốc, phong thủy lối ra ổn nhất.]

Giờ này cậu chắc đang trong thư viện, nên tạm thời chưa trả lời ngay. 

Nhắn xong tin, thấy lớp trưởng vừa kết thúc màn luyên thuyên, biểu cảm khuôn mặt cậu ta kiểu chờ cô tán đồng: “…Cậu nghĩ sao?”  

Chu Chanh nghiêm túc nghĩ lại những gì cậu ta vừa nói, chân thành đáp: “Tôi thấy cậu nói rất đúng, nhưng tôi sẽ chọn một gương mặt đẹp phổ thông.”  

“…”  

Biểu cảm của nam sinh trông y như vừa nuốt phải ruồi, nuốt chẳng trôi mà nhổ cũng không ra. Cuối cùng cậu ta đành lên giọng kiểu “cậu còn non lắm”: “Những cô gái độc thân nên tiếp xúc với một vài chàng trai, có so sánh thì mới biết mình thực sự muốn kiểu tình cảm như thế nào, nếu không rất dễ bị vẻ bề ngoài làm mờ mắt…”

Nghe vậy, Chu Chanh lại nhướn mày nhìn cậu ta: “Nói đúng lắm! Các chàng trai cũng thế nhé.”  

Lớp trưởng: “…”  

***

Lời của tác giả:

Lớp trưởng: Những cô gái độc thân nên tiếp xúc với một vài chàng trai…

Chu Chanh: Cậu chẳng biết gì về quá khứ làm “trùm ao cá” của tôi cả. 

***

Chú thích:

  1. Kỳ thi xếp hạng máy tính quốc gia (NCRE) là kỳ thi quốc gia do Bộ Giáo dục Trung Quốc tổ chức để kiểm tra trình độ máy tính và kỹ năng lập trình của những học sinh và người hành nghề không chuyên về máy tính. Ngôn ngữ lập trình có thể do người dự thi lựa chọn, bao gồm C , C++ , Java , Visual Basic và Python 3. NCRE được các doanh nghiệp và tổ chức tại Trung Quốc công nhận rộng rãi .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.