Hỗn Độn Tiên Đế

Chương 14: Hàn băng pháp tắc




Chương 14: Hàn băng pháp tắc
Trên lôi đài hai luồn khí lưu nóng lạnh không ngừng giao phong, một hồi lâu rồi trực tiếp nổ tung, đẩy hai người ra mép lôi đài.
Dương Phong nắm chặt lấy trường thương, trên môi nở ra nụ cười hưng phấn, nhìn về phía Phương Hàn Tuyết, không chút do dự phóng ra đâm tới.
Bên kia, Phương Hàn Tuyết thấy vậy, một tay nắm chặt lấy thanh kiếm, cũng lao tới.
Ở giữa hai người giao phong, kiếm cùng thương vô số lần v·a c·hạm băng tinh không ngừng bốc hơi rồi lại kết băng, khí lưu nổ tung.
Giao phong hơn trăm chiêu không phân thắng bại.
Lúc này Phương Hàn Tuyết đang đứng trên không nhìn xuống Dương Phong, kinh khủng hàn khí ầm ầm bọc phát, trên không trung băng tuyết rơi lã chã xuống, một đạo lại một đạo hàn khí không ngừng hội tụ lại trên kiếm.
Thoáng chốc ——
Nàng, chém ra một kiếm!
Hết thảy thanh âm đều tựa như biến mất, một đạo trắng như tuyết như ánh trăng giống như sáng chói sạch sẽ Kiếm Quang.
Kiếm Quang dài đến mười trượng, trăm trượng!
Bên trong Kiếm Quang hàn khí tỏa ra bức người, như muốn đóng băng hết thảy.
Phía dưới Dương Phong khắp người tỏa ra hoả diễm cuồn cuộn, đang điên cuồng mà ra, hai con ngươi rực lên ánh lửa, sắc mặt hắn cực kỳ hưng phấn, phía sau lưng bắt đầu hiển hóa ra chín đầu hoả long.
Không khí xung quanh đang không ngừng vặn vẹo, nhiệt lưu tỏ ra khắp bốn phương tám hướng!
Dương Phong hai chân đè xuống, mặt đất phía dưới liền trực tiếp sụp xuống.
Dương Phong hai tay nắm chặt trường thương đang cháy hừng hực, mũi chân điểm lạc, lấy tốc độ cực nhanh phóng lên đạo Kiếm Quang kia.
Chín đầu hoả long, được hiển hóa từ hoả diễm hướng phía trước Dương Phong mà đi, Tựa như hoả long giận dữ, lao vào đạo kiếm quang mà cắn.

Nhưng khi chín đầu hoả long v·a c·hạm với kiếm quang thì trực tiếp b·ị c·hém đôi thành hai nửa hóa thành tượng băng.
Dương Phong thấy vậy hai mắt co rụt lại.
Kiếm Quang thế đi không giảm, tiếp tục chém tới, Dương Phong nắm chặt lấy thân thương, hai hàm răng cắn chặt lại, hoả diễm cuồn cuộn quanh thương đâm tới.
Khi mũi thương v·a c·hạm với kiếm quang thì hoả diễm quanh thương cũng không thể gánh chịu được cổ hàn khí này liền lập tức đống băng, hai con ngươi Dương Phong mở to, nhìn kiếm quang chém xuống người mình, hiện tại hắn chỉ có một ý nghĩ.
Không thể ngăn cản!
Dương Phong từ trên không bị kiếm quang chém xuống mặt đất, hàn khí lan tràn ra toàn bộ Diễn Võ Trường đều đóng băng giống như biến nơi này trở thành băng hàn chi địa.
Một mảnh lặng im, lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn xem cái kia đạo kiếm quang dài hơn mười trượng chém xuống, bên trong hàn khí tỏa ra cho dù bọn hắn đứng cách xa trận chiến, cũng có thể cảm nhận luồn hàn khí kinh khủng lan tới.
Dương Hàn đứng ngẩn người ra nguyên chỗ, trên mặt thần sắc chấn kinh càng lúc càng đậm.
Hàn Băng pháp tắc!
Pháp tắc là những quy luật cơ bản chi phối sự vận hành của vũ trụ, nó là một loại sức mạnh của tự nhiên mà vạn vật đều phải tuân theo, cũng là nguồn gốc của mọi sự sống.
Khi một tu sĩ muốn lĩnh ngộ pháp tắc chỉ có hai cách.
Cách thứ nhất là sử dụng bảo vật hoặc binh khí có sở hữu lực lượng pháp tắc nhờ vào nó mà lĩnh ngộ!
Còn cách thứ hai cực kỳ khó khăn, các tu sĩ phải tự cảm nhận năng lượng của thiên địa mà tự lĩnh ngộ ra pháp tắc!
Khi tu sĩ có thể lĩnh ngộ được pháp tắc, thì sẽ có thể vận dụng một phần nhỏ sức mạnh của thiên địa, muốn bước càn xa trên con đường tiên lộ dài đằng đẵng, thì pháp tắc là thứ không thể thiếu.
Nhưng muốn lĩnh ngộ pháp tắc thật sự quá khó khăn, có vô số tu sĩ vì không lĩnh ngộ được mà phải dậm chân tại chỗ không cách nào bước tiếp.

Tuy Dương Phong có thể sử dụng hoả diễm để chiến đấu, nhưng chung quy đó cũng không phải là pháp tắc, hoả diễm hắn sử dụng là nhờ thể chất thuần hoả, khi hắn bọc phát linh khí ra, thể chất sẽ chuyển hóa linh khí thành hoả diễm, bọc phát uy lực mạnh hơn, nhưng vẫn còn cách pháp tắc quá xa.
Phương Hàn Tuyết đứng lặng im tại hư không, ánh mắt băng lãnh, trong tay kiếm không ngừng tỏa ra hàn khí.
Một kiếm này nàng đã lưu thủ, dù sao đây chỉ là một cuộc luận bàn, cũng không thù hận mà hạ sát thủ, với lại ở đây vẫn là địa bàn của Dương gia.
Một đám thiên kiêu, đứng ngây người ra một lúc, sau đó liền vội vàng bay xuống lôi đài hoặc hiện giờ cũng có thể nói là băng võ đài đi, khắp nơi đều mọc lên những ngọn gai băng cao hơn một trượng.
Dương Phong đang nằm chính giữa lôi đài, không thể cử động, khắp người đều kết thành những lớp băng mỏng, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào thân ảnh đang đứng trên không trung, miệng hút vào thở ra khói lạnh không ngừng.
Đám thiên kiêu đến bên cạnh Dương Phong, cho hắn ăn vào một viên đan dược trị thương.
Đan dược vào bụng, Dương Phong bắt đầu khôi phục một chút sức lực, liền chật vật đứng dậy, nhìn về phía Phương Hàn Tuyết, hai mắt càng kiên định.
“ Ta thua, nhưng lần sau ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!”
Nói xông Dương Phong liền quay người bay đi, hắn tiến về động phủ của mình khôi phục thương thế.
Để lại một đám thiên kiêu, sắc mặt còn đang sững sốt.
Phương Hàn Tuyết thu hồi kiếm, cũng quay người hướng phía Dương Hàn bay xuống.
Thấy Phương Hàn Tuyết đi đến chỗ Dương Hàn, đám thiên kiêu mới lấy lại tinh thần, giờ bọn hắn mới để ý Dương Hàn đang ở đây.
Trong đám thiên kiêu một số người khi nhìn thấy Dương Hàn thì trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, hai chân vội vàng lui lại phía sau, bọn hắn là những người trước đây từng chế giễu Dương Hàn.
Khi nghe được tin Dương Hàn khôi phục tu vi, thì bọn hắn lo sợ sẽ bị Dương Hàn trả thù.
Nhưng bọn hắn không biết, nếu Dương Hàn muốn thì đã làm từ lâu, hắn căn bản không để tâm chuyện này.
Phương Hàn Tuyết đến bên cạnh Dương Hàn, trên môi đỏ mọng lộ ra nụ cười.

“ Chúng ta có thể tiếp tục đi a.”
Dương Hàn nghe vậy, sắc mặt lộ ra vài phần kiên kị, cũng không nói gì quay người đi.
Nàng ta còn trẻ như vậy mà đã lĩnh ngộ được pháp tắc, quả là thiên tài, hiện tại hắn quả thật không phải là đối thủ!
Phương Hàn Tuyết mạnh như vậy mà chỉ đứng ở hạng ba, hắn không biết hạng một và hạng hai còn mạnh đến đâu!
Đúng là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân a!
Bất tri bất giác hai canh giờ đi qua.
Dương Hàn đã dẫn Phương Hàn Tuyết đi qua rất nhiều nơi trong Dương gia, trên đường đi Phương Hàn Tuyết thỉnh thoảng lại hỏi hắn vài câu, hắn cũng chỉ khách sáo trả lời, hiện tại hắn không biết mục đích cô ta tiếp cận mình là gì.
Nhưng khi chứng kiến được sức mạnh của cô hắn càng là thêm kiên kị.
Trở lại bên ngoài chủ điện, Dương Hàn quay người lại nhìn thẳng vào dung nhan tuyệt mỹ của Phương Hàn Tuyết, trong lòng không chút gợn sóng, lông mày hơi hơi nhăn lại.
“ Rốt cuộc mục đích cô muốn tiếp cận ta là gì?”
Phương Hàn Tuyết tuyệt mỹ dung nhan phía trên lập tức hơi hơi đổi, thần sắc cứng đờ, giống như nội tâm của mình bị nhìn thấu.
Nàng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, môi son khẽ mở.
“ Ta cũng không có mục đích gì!”
“ Đơn giản chỉ là muốn được kết giao bằng hữu với công tử.”
Nghe vậy, Dương Hàn lập tức ngay người ra.
Một thiên tài như cô ta, lại muốn kết giao với một kẻ ngay cả trên bản thiên kiêu cũng không có tên như hắn!
Nếu hắn là thiên tài như cô ta thì có thể lý giải được, nhưng hắn không phải thiên tài a!
Có đ·ánh c·hết hắn cũng không tin!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.