Chương 20: Long Thiên Quyền!
Dương Hàn giải quyết xong hổ vương thì quay đầu liền tiếp tục đi.
Bên kia năm người thấy được Dương Hàn không để ý đến bọn hắn, nên trong lòng mới là thả lỏng.
Bất tri bất giác hai canh giờ đi qua.
Dương Hàn Bạch bào trên người gần như nhuộm đầy huyết của hung thú, càng ngày càng nhiều hung thú tiến đến công kích hắn.
Trên mặt Dương Hàn cũng dính không ít huyết, do huyết của hung thú rất khó làm sạch, nên hắn cũng không để tâm.
Hiện tại nhìn Dương Hàn như một tên ma đầu đã tắm trong biển máu của hàng nghìn người.
Đi một hồi lâu, một trận nghe tiếng đánh nhau truyền vào tai Dương Hàn.
Xoát ~
Vừa mới xông ra rừng cây, thì Dương Hàn thấy bảy đạo thân ảnh.
Từ trang phục nhìn lại, ở nơi này bên trong có năm người nam tử là thiên kiêu của gia tộc Trần gia.
Còn hai nam tử còn lại là tán tu tham gia bí cảnh lần này.
Lúc này, bốn tên thiên kiêu của gia tộc Trần gia, đang vay công hai tên tán tu, còn một tên còn lại thì hai tay khoanh trước ngực, hai mắt đạm mạc nhìn hai tên tán tu đang bị bốn người đánh thương tích đầy mình.
Mà ở cách đó không xa trên vách đá, mọc một cây kim sắc tử đằng, trên cây mọc ra một quả kim sắc trái cây.
Cái kia quả trái cây quanh thân được bao phủ bởi kim quang, đang không ngừng hấp thu linh khí xung quanh, bên trong không khí tràn ngập một cổ hương thơm nhàn nhạt.
Dương Hàn vừa xuất hiện, thì liền đưa tới sự chú ý của đám người.
Tên thiên kiêu còn lại của Trần gia, đứng khoanh tay từ lúc đầu đến giờ, ánh mắt nhanh chóng khoá chặt trên người Dương Hàn.
Đang giao chiến sáu người lúc này cũng là dừng động tác nhìn về hướng Dương Hàn.
Tất cả đám người ở đây khi thấy Dương Hàn khắp người toàn là huyết hung thú, tựa như vừa tắm trong biển máu đi ra, sắc mặt bọn hắn càng là kh·iếp sợ.
Nhưng khi tên nam tử đầu lĩnh trong đám thiên kiêu Trần gia ở đây nhận ra Dương Hàn, thì liếc mắt cho bốn tên còn lại, sau đó bọn hắn cũng đem Dương Hàn cho bao vay lại.
Nhìn thấy năm người động tác sau, Dương Hàn sắc mặt cũng không mấy thay đổi.
Nam tử đầu lĩnh trên mặt nở ra nụ cười ma mãnh, nhìn về phía Dương Hàn thản nhiên nói.
“ Đây chẳng phải là nhị thiếu gia của Dương gia sao, thật là có duyên a.”
Dương Hàn trên tay cầm thanh kiếm dính đầy huyết của hung thú, thần sắc đạm mạc nhìn về hướng nam tử vừa lên tiếng.
Người này Dương Hàn nhận biết, hắn là Trần Sâm cũng là một trong những thiên kiêu đứng đầu Trần gia, chỉ sau Trần Xuyên, có tu vi Nguyên Đan cảnh bát trọng.
Dương Hàn thanh âm băng lãnh mở miệng nói.
“ Các ngươi là muốn làm gì?”
Nghe vậy Trần Sâm trên mặt nở ra nụ cười càng tươi.
“ Trong bí cảnh này, có thể xem là nơi cạnh tranh giữa các thiên kiêu của tứ đại gia tộc, m·ất m·ạng cũng là bình thường đi, nên Dương Hàn nếu chúng ta đã có duyên gặp nhau, sao không ở lại nói chuyện một chút a.”
Nói đến đây Trần Sâm trên mặt lộ ra một vòng nụ cười tàn nhẩn, bốn người còn lại lúc này cũng là một mặt ý cười, trong mắt tràn đầy vẽ trêu tức.
Dương Hàn hai đầu lông mày hơi hơi nhíu lại hắn nhận ra được ẩn ý trong lời nói của Trần Sâm, trên môi không khỏi nở ra nụ cười lạnh.
Bên kia hai tên tán tu thấy cảnh này thì, âm thầm mang theo cơ thể trọng thương muốn rời đi, nhưng bị một tên thiên kiêu Trần gia cho chặn lại.
“ Hai ngươi nghĩ sau khi xúc phạm chúng ta là có thể rời đi sao.”
Hai người bọn hắn thấy vậy sắc mặt càng là khó coi, không ngừng lui lại về phía Dương Hàn.
Nhưng khi nhìn thấy thần sắc Dương Hàn như cũ lạnh lùng vô cùng, trên mặt không có bất kỳ thứ gì biến hoá.
Trần Sâm bắt đầu thu lại nụ cười, sắc mặt liền trở nên cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh, sau một hồi không nhận thấy dị thường gì, rồi hắn di dời ánh mắt sang Kim Huyền quả trên cây đang nhanh thành thục.
Trần Sâm trong mắt loé lên sát khí trầm giọng nói.
“ Nhanh chóng giải quyết hết bọn hắn, Kim Huyền quả nhanh thành thục, không cần phải lãng phí thời gian.”
“ Tốt”
Trần Sâm vừa nói xong, năm người đồng thời cùng phát động tiến công.
Thấy vậy một màn, hai tên tán tu sắc mặt càng là tuyệt vọng.
Bên kia, Trần Sâm nắm chặt nóng bỏng một quyền g·iết đến Dương Hàn, mang theo khủng bố khí phách tung hoành hướng phía trước mà đi.
Một quyền này lực đạo hùng hồn, quyền phong đi qua, đâu đâu cũng có khí lưu đều gạt ra.
Phá Quân Quyền!
Khi cảm nhận được khí tức trên người Dương Hàn là Nguyên Đan cảnh đỉnh phong, nên Trần Sâm mới không do dự sử dụng toàn lực tung ra một chiêu này.
Đối mặt với quyền này
Tâm thần hơi động một chút
Dương Hàn cũng không sử dụng kiếm, hắn muốn thử uy lực của bộ quyền pháp lấy được trong mấy lần đánh dấu trước.
Chỉ thấy lúc này huyết dịch trong cơ thể Dương Hàn điên cuồng soi trào, đại lượng khí huyết lực lượng hướng về tay trái đang nắm chặt nhanh chóng dũng mãnh lao tới.
Theo lấy Dương Hàn cũng vung ra một quyền.
Trong không khí ẩn ẩn truyền ra một trận rống lên một tiếng .
Toàn thân Dương Hàn quang huy hiển hách, một quyền này sáng rực huy hoàng, tựa như đem vô số quang huy áp chế tại một quyền ở trong, lực đạo khủng bố, không khí đều tựa như b·ị đ·ánh bóp méo bạo liệt.
Khí lưu điên cuồn hội tụ tạo thành hư ảnh một đầu cự long mơ hồ bao quanh thân Dương Hàn cao hơn mười trượng, tựa như há miệng cắn tới.
Long Thiên Quyền!
Hai quyền hung hăng đánh vào nhau!
Trần Sâm hai tròng mắt liền co rụt lại, sắc mặt càng là kinh hãi không gì sánh được.
Răng rắc răng rắc ~
Lúc này trần Sâm toàn thân chấn động, liền cảm nhận được một cổ bài sơn đảo hải lực lượng khủng bố phát tiết nổ tung, xương cánh tay trực tiếp vở vụng, từng lổ chân lông đều không ngừng phun ra huyết vụ.
Sóng khí nổ tung ra trong lúc đó.
Ầm Ầm Ầm...!
Trần Sâm cả người cùng cánh tay đầy huyết dịch bị cổ lực lượng khủng bố này cho đánh bay, cả người tựa như đạn pháo bắn đi, phản lực đẩy thân thể hắn quét sạch cây cối trong phạm vi một trăm trượng.
Bay ra hơn một trăm trượng, thân thể Trần Sâm mới hạ xuống đem mặt đất cho cày ra kinh khủng khe rãnh.
Bên kia đám người cũng bị khủng bố lực phản chấn cho đánh văng ra nằm xuống đất.
Bốn tên thiên kiêu còn lại của Trần gia, sắc mặt thì là hoảng sợ đến cực điểm, miệng nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Dương Hàn thu hồi quyền ánh mắt lãnh khóc nhìn xuống bọn hắn.
Thấy vậy bốn người bọn hắn ánh mắt càng là sợ hãi, trong người vận dụng hết toàn bộ linh khí, dốc toàn lực bỏ chạy.
Dương Hàn thấy vậy liền chậm rãi đưa kiếm lên, năm ngón tay mãnh liệt nắm lấy chuôi kiếm, thoáng chốc kiếm ngân nổ vang, hắn chém ra một kiếm, chín đạo kiếm khí dài hơn mười mét tứ ngược phá không mà đi, kiếm khí tựa như muốn đem không khí đều cho chém ra.
Cửu Tiêu Kiếm Quyết!
Bên kia bốn tên thiên kiêu Trần gia, trên mặt cực kì sợ hãi, đang điên cuồng thúc dục linh khí mà chạy.
Nhưng đằng sau, đột nhiên xuất hiện chín đạo kiếm khí tốc độ cực nhanh phá không bay đến trực tiếp chém bọn hắn làm hai nữa.
Bên này, Dương Hàn thu hồi kiếm thần sắc đạm mạc, di dời ánh mắt qua Kim Huyền quả, hiện tại đã ngừng hấp thu linh khí, kim sắc thì càng là sáng chói.
Còn hai tên tán tu thì đang ngồi trên mặt đất khắp người run rẩy trên mặt sợ hãi càng là không gì sánh được.