Hỗn Độn Tiên Đế

Chương 21: Giao chiến cự mãng!




Chương 21: Giao chiến cự mãng!
Dương Hàn cũng không để ý hai tên tán tu đang sợ hãi ngồi dưới đất.
Đi thẳng đến Kim Huyền quả phía dưới, bên trên Kim Huyền quả đã thành thục, xung quanh tràn ngập một cổ nồng đậm hương thơm.
Xoát ~
Dương Hàn hai chân phát lực, thân hình nhanh chóng bay lên không, một tay đưa ra, thoáng chốc Kim Huyền quả liền b·ị b·ắt vào trong tay.
Theo Kim Huyền quả bị lấy đi.
Góc cây kia kim sắc tử đằng lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng khô héo.
Nhìn xem mai này kim quang phun trào Kim Huyền quả, Dương Hàn nhẹ nhàng thở dài.
Mai Kim Huyền quả này tuy có công dụng tăng cường nhục thân, cùng tẩy rửa gân cốt, nhưng nhục thân hiện tại của Dương Hàn đã tới cực hạn, nên phục dụng cũng không có tác dụng gì.
Dương Hàn thu hồi trong tay Kim Huyền quả vào nhẩn trử vật, rồi quay người nhìn sang hướng Trần Sâm văng đi.
Hai chân chậm rãi sải bước mà đi.
Bên kia Trần Sâm, đang nằm trong hố đất, sắc mặt càng là vặn vẹo, khắp người như một đống thịt nhão, hiện tại dù là một ngón tay cũng không thể cử động, toàn bộ xương cốt trên người hắn đều là vở vụng, lục phủ ngũ tạng cũng bị trọng thương.
Hiện tại cũng chỉ còn một hơi.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm bước chân truyền vào tai Trần Sâm.
Trần Sâm Hai mắt mở to, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, khi thấy đạo thân ảnh kia tới gần, hắn trong miệng run rẩy nói ra.
“ Dương Hàn, tha.....”
Oanh ~

Nhưng khi Trần Sâm chưa kịp nói xong câu, thì trước mặt xuất hiện một đường kiếm lướt qua, trực tiếp chém đứt cổ hắn.
Dương Hàn trên mặt vẫn mang một bộ lạnh lùng, hai mắt băng lãnh nhìn xuống t·hi t·hể của Trần Sâm.
Sau đó liền quay người tiếp tục đi về phía trước.
Theo lấy Dương Hàn không ngừng tiến bước, xung quanh càng là có nhiều hung thú dần dần mạnh lên, không ngừng công kích hắn.
Dương Hàn kiếm không ngừng chém g·iết hung thú, trên mặt bắt đầu có chút mệt mỏi, hỗn độn chi khí cũng hao tổn không ít.
Bên dưới một góc cây, Dương Hàn đang ngồi xếp bằng, lấy ra ba viên linh khí đan thượng phẩm ra, trực tiếp nuốt vào bụng.
Sau một khắc, một cổ linh khí dồi dào đang không ngừng du tẩu trong cơ thể hắn.
Dương Hàn dốc toàn lực chuyển hoá lượng linh khí dồi dào này thành hỗn độn chi khí.
Sau một hồi Dương Hàn hai mắt mở ra, cảm nhận được hỗn độn chi khí khôi phục không ít trên mặt là tỏ ra vẻ hài lòng.
Trước khi vào bí cảnh, Dương Hàn đã lấy tại đan đường của Dương gia mười lăm viên linh khí đan thượng phẩm.
Dương Hàn không lấy chữa thương đan vì hắn sở hữu Hỗn Độn Thần Thể, mọi v·ết t·hương đều có thể tự động nhanh chóng khôi phục, nên cũng không cần chữa thương đan.
Nhưng Dương Hàn khi muốn khôi phục hỗn độn chi khí, thì phải sử dụng nhiều linh khí đan hơn các tu sĩ khác, vì linh khí khi chuyển hoá qua hỗn độn chi khí thì chỉ còn lại một phần mười.
Dương Hàn bắt đầu chậm rãi đứng dậy tiếp tục đi.
Đi một hồi, Dương Hàn lại chém g·iết thêm vài đầu hung thú đang điên cuồng t·ấn c·ông mình.
Xoát xoát xoát ~
Rống rống ~
Đúng lúc này, Dương Hàn nghe được phía trước truyền tới, thi thoảng có tiếng rống giận dữ truyền ra.

Phát giác được điểm này, Dương Hàn hướng về phía trước tiến lên tốc độ tăng lên một ít.
Ầm Ầm~
Càng tới gần tiếng oanh minh không ngừng truyền ra.
Dương Hàn khoảng cách nơi phát ra tiếng càng ngày càng gần.
Đi được một hồi một đám người xuất hiện ở Dương Hàn trước mắt.
Chỉ thấy, mười mấy người thiên kiêu Lăng gia tay cầm v·ũ k·hí vay công một đầu hung thú.
Đó là một đầu cao hơn chục trượng cự mãng, toàn thân lân phiến đen kịt bao phủ.
Khí tức Tử Phủ Cảnh lục trọng bao phủ toàn trường.
Phía trước có một đạo thân ảnh cường tráng cao lớn đang vung quyền liên tục, không ngừng giao phong với cự mãng.
Người này là Lăng Thiên thiên kiêu mạnh nhất Lăng gia hiện tại.
Từ trước mắt đến xem tình huống hiện tại song phương hiển nhiên là đang ở thế giằng co.
Tại phía sau cự mãng, mọc ra một gốc xích huyết linh chi, cái kia linh chi toàn thân một màu đỏ thẳm như bị nhuộm dần qua máu một dạng, linh khí xung quanh linh chi không ngừng chập chờn.
Cho người ta một loại phi thường tà mị cảm giác.
Đúng lúc này cự mãng nhận ra cái gì đó, quay đầu về hướng rừng cây Dương Hàn đang đứng, hai mắt đỏ thẩm hung hăng tránh thoát vòng vay của đám thiên kiêu Lăng gia điên cuồng lao tới.
Lăng Thiên đang giao phong với cự mảng khi thấy vậy, thì sắc mặt liền lộ ra một vòng kinh nghi bất định chi sắc.

Mà Dương Hàn thấy cự mãng điên cuồng lao đến mình, hai đầu lông mày lập tức nhăn lại, sắc mặt càng là ngưng trọng.
Cự mãng gầm thét, mở ra cái miệng như chậu máu cắn về hướng Dương Hàn muốn một ngụm nuốt vào.
Thấy tình cảnh này, Dương Hàn hai chân đè xuống mũi chân điểm lạc phóng cực nhanh lên không trung.
Cự mãng thấy mình thất bại một kích, thì càng là điên cuồng, tung ra một cái vung đuôi từ trên xuống người Dương Hàn đang tại hư không.
Tốc độ quá nhanh khiến Dương Hàn không thể tránh né, thoáng chốc một cổ lực đạo kinh khủng trực tiếp đè xuống toàn thân.
Khiến cho cả người Dương Hàn tựa như đạn pháo, bắn thẳng xuống mặt đất, đem mặt đất cho nổ tung ra một cái hố sâu.
Bên kia đám thiên kiêu Lăng gia thấy cảnh này thần sắc càng là kinh ngạc, không biết tại sao lại xuất hiện một người và không biết nguyên nhân gì mà cự mãng lại điên cuồng t·ấn c·ông hắn.
Lăng Thiên hai đầu lông mày không khỏi nhăn lại càng sâu, sắc mặt cổ quái nhìn cảnh tượng này.
Bên kia cự mãng một lần nữa há cái miệng như chậu máu của mình cắn tới hố sâu bên dưới.
Đúng lúc này, trong hố sâu chín đạo kiếm khí tứ ngược phá không mà ra, xé rách bụi mù, tốc độ cực nhanh bay ra.
Cự mãng thấy vậy lập tức đóng lại miệng của mình, chín đạo kiếm khí trực tiếp chém lên lân phiến trên người cự mảng.
Chín đạo Kiếm khí chém vào lân phiến, nhưng không thể chém xuyên qua lân phiến liền trực tiếp nổ ra sóng khí đẩy cự mãng lui ra một trượng phạm vi.
Dương Hàn đứng trong hố bạch bào dính đầy huyết của hung thú tung bay, trong tay đang nắm chặt lấy thanh kiếm bên trên có vài v·ết m·áu đã khô, trên người không hề có v·ết t·hương nào, tựa như cú đánh vừa nãy cũng không đánh trúng hắn.
Sau khi rèn luyện nhục thân với hàn băng thánh thủy cùng ăn vô số thiên tài địa bảo, nhục thân của Dương Hàn hiện tại cực kì cứng cáp, nên khi gánh chịu một kích của cự mãng cũng sẽ không tổn thương gì.
Bên kia cự mãng bị sóng khí cho đẩy ra, càng là thêm điên cuồng bắt đầu không ngừng vung đuôi hướng Dương Hàn mà vụt.
Bên dưới Dương Hàn, dồn hết toàn lực không ngừng né tránh, thỉnh thoảng lại chém ra vài đạo kiếm khí đẩy lui cự mảng.
Cự mãng càng là điên cuồng công kích Dương Hàn, mỗi lần vung đuôi đều tạo ra một khe rảnh kinh khủng trên mặt đất.
Dương Hàn thấy kiếm của mình không có hiệu quả, nên không còn chém ra kiếm khí nữa, trên mặt thần sắc không đổi, dồn toàn bộ sự chú ý vào tránh né.
Trên không Dương Hàn liên tục tránh né dần dần tiếp cận cự mãng.
Khi Dương Hàn đến gần cự mãng tầm ba trượng phạm vi, thì cự mãng không một chút do dự liền lập tức mở to ra cái miệng to như chậu máu của mình hung hăng cắn về phía Dương Hàn như muốn một ngụm nuốt vào bụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.