Chương 22: Bị vay công!
Thấy miệng của cự mãng đang nhanh chóng tiến tới gần, Dương Hàn trên mặt không chút thay đổi, khoé môi khẽ kéo lên một nụ cười nhạt.
Đúng lúc này, Dương Hàn hai chân đang đạp tại hư không, dùng toàn lực phóng lên cao, tốc độ cực nhanh tránh né cự mãng đang cắn tới.
Bên dưới cự mãng cắn vào không khí chưa kịp nổi giận, thì bên trên Dương Hàn dùng toàn lực vung ra một quyền.
Quyền này vô cùng quang huy hiển hách, lực đạo cực kì kinh khủng, không khí đều bị bóp méo vặn vẹo, khí lưu điên cuồn bao quanh Dương Hàn tựa như sóng triều bắt đầu hiển hoá ra một đầu cự long vô cùng chân thực, cao hơn chục trượng phạm vi trên không.
Long Thiên Quyền!
Theo quyền ra một đạo tiếng long ngâm lan tràn ra, trong chớp mắt để cho trăm trượng phạm vi cây cối cũng bắt đầu lã chã rung động.
Một quyền khủng bố ra trực tiếp đánh trên đầu cự mãng.
Bên dưới cự mãng còn chưa biết chuyện gì sảy ra, thì cảm nhận được một cổ lực lượng cực kì kinh khủng, tựa như thiên địa muốn đổ sụp áp bách đè xuống.
Đầu cự mãng lấy tốc độ cực nhanh, bắn xuống mặt đất, lực đạo khủng bố khiến mặt đất bên dưới xung quanh không ngừng nứt ra, lấy đầu cự mãng làm trung tâm, phạm vi một trăm trượng đất đá, cây cối đều bay tán loạn
Nhìn từ bên ngoài giống như một đầu cự long gầm thét cắn xuống cự mãng một dạng.
Bên kia đám thiên kiêu Lăng gia, khi thấy một quyền cực kì đáng sợ này đánh xuống đầu cự mãng, thần sắc bọn hắn càng chấn kinh không gì sánh được.
Lăng Thiên trái tim không khỏi chấn động, trên mặt thì là cực kì kinh hãi.
Nhưng khi chưa kịp lấy lại tinh thần, thì sóng xung kích do đầu cự mãng v·a c·hạm với mặt đất cuồn cuộn lan tỏ ra, thấy vậy bọn hắn liền nhao nhao nhanh chóng bay lên không.
Trong phạm vì trăm trượng cây cối đều biến mất, xích huyết linh chi cũng không thấy đâu, trên mặt đất có vô số vết nứt kinh khủng, tựa như biến nơi đây thành một mãnh bình địa một dạng.
Tại trung tâm một đầu cự mãng đang nằm yên, lân phiến trên người đều đã vở nát lộ ra lớp da rắn bên dưới, trên người đã triệt để mất đi sinh cơ.
Dương Hàn đứng tại hư không, trên mặt có chút tái nhợt, quyền vừa rồi tiêu hao của hắn hết bảy thành hỗn độn lực.
Quét mắt qua đám thiên kiêu Lăng gia một cái, rồi Dương Hàn không chút do dự bay đi, hiện tại cơ thể đang rất suy yếu, hắn cũng không quan tâm xích huyết linh chi bay đi đâu nữa.
Dương Hàn cũng lo sợ đám thiên kiêu Lăng gia sẽ nhân cơ hội này mà vay công hắn.
Bên kia đám thiên kiêu Lăng gia trên mặt còn đang sững sốt, vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Lăng Thiên hai mắt nhìn theo hướng Dương Hàn đi.
Trước đây hắn không mấy để ý Dương Hàn, vì đối với hắn một người chỉ có tu vi nguyên đan cảnh cũng không đáng để tâm.
Nhưng hiện tại Lăng Thiên cũng không dám xem thường Dương Hàn nữa.
Khi Dương Hàn bọc lộ ra chiến lực chân chính, thì có thể trở thành thiên kiêu mạnh nhất Dương gia hiện tại, vượt qua cả Dương Phong.
Phải biết nếu một tên thiên tài có tu vi nguyên đan cảnh đỉnh phong muốn vượt cấp chém g·iết địch nhân có tu vi tử phủ cảnh nhất trọng cũng là cực kì khó khăn.
Đừng nghĩ khoảng cách giữa nguyên đan cảnh đỉnh phong và tử phủ cảnh nhất trọng cũng chỉ là nữa bước, khi tu sĩ đột phá tử phủ cảnh thì lực chiến, lượng linh khí trong cơ thể của tu sĩ đó đều có thể gia tăng gấp mười lần nguyên đan cảnh.
Nhưng Dương Hàn không những lấy tu vi nguyên đan cảnh đỉnh phong vượt cấp chém g·iết cự mãng có tu vi tử phủ cảnh, mà còn là tử phủ cảnh lục trọng, Lăng Thiên thần sắc càng là kiên kị.
Đúng là một tên yêu nghiệt.
Nhưng Lăng Thiên không biết tu vi thật của Dương Hàn cũng chỉ là nguyên đan cảnh tam trọng, nếu biết được chuyện này không biết hắn sẽ có biểu lộ gì.
Dương Hàn sau khi rời khỏi chỗ đám người Lăng gia, thì hắn tìm thấy được một động phủ.
Bên trong động phủ, Dương Hàn đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, hắn lấy trong hệ thống không gian ra một gốc huyền tâm thảo.
Đây là gốc thảo dược Dương Hàn lấy được trong lần đánh dấu ở động phủ tu luyện của hắn trong gần một tháng trước, có tác dụng khôi phục linh khí.
Huyền Tâm Thảo trên tay Dương Hàn đang không ngừng lan tỏ ra mùi thơm thảo dược, khiến tâm thần hắn thoải mái không ít.
Dương Hàn không chút do dự, liền nuốt huyền tâm thảo vào bụng.
Linh thảo vừa vào bụng, thì lượng linh khí khổng lồ trong đó không ngừng lan tràn ra, Dương Hàn cơ thể bắt đầu cảm thấy dễ chịu, trên mặt cũng là giản ra, sau đó hắn liền không ngừng chuyển hóa cổ linh khí này thành hỗn độn chi khí.
Bất tri bất giác năm canh giờ đi qua.
Trong động phủ hai mắt Dương Hàn dần dần mở ra, cảm nhận được hỗn độn chi khí trong người mình đã hoàn toàn khôi phục, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ hài lòng, hắn chậm rãi đứng dậy, sải bước ra ngoài động phủ.
Bắt đầu chọn một hướng tiếp tục đi.
Trên đường đi Dương Hàn không ngừng g·iết hung thú, nhưng cũng thu hoạch được không ít linh dược.
Dương Hàn cũng không biết tại sao mỗi lần hung thú cứ nhìn thấy hắn là tựa như phát điên đồng dạng, điên cuồng công kích hắn.
Theo lấy Dương Hàn tiếp tục đi, hắn cũng gặp được khá nhiều người, bọn hắn hầu hết đều là tán tu hoặc các tôn môn nhỏ, trên người cũng mang theo không ít v·ết t·hương.
Đồng thời, nữa đường còn phát hiện không ít t·hi t·hể của các tu sĩ và cả hung thú.
Dương Hàn thỉnh thoảng lại bị vài đám người của Trần gia đối với hắn xuất thủ, nhưng cuối cùng đều bị một kiếm giải quyết.
Còn Phương gia thì ngược lại, không những muốn giúp Dương Hàn giải quyết Trần gia đám người công kích hắn, mà còn đưa tặng linh thảo, linh dược thu hoạch được cho hắn.
Có thể là do Phương Hàn Tuyết kêu bọn hắn làm vậy, nên Dương Hàn cũng không mấy ngạc nhiên.
Còn Lăng gia cùng Dương gia thì Dương Hàn cũng không gặp ai.
Thời gian như thôi đưa, một ngày thời gian đi qua, tại một mảnh khu rừng, liên tục tiếng oanh minh cùng tiếng rống giận của hung thú giận dữ chuyền ra.
Ầm ~
Một đạo thân ảnh lấy tốc độ cực nhanh bay xuống mặt đất, bên dưới mặt đất trực tiếp nổ tung, bụi mù bay tán loạn tạo thành một cái hố sâu.
Dương Hàn hiện tại đang nằm trong hố xâu, trên người là có vô số v·ết t·hương đang dần dần khôi phục.
Khi v·ết t·hương đã khôi phục không ít, Dương Hàn bắt đầu chật vật đứng lên.
Bên ngoài thì có ba đầu hung thú có thân hình đều cao hơn chục trượng, khí tức trên người đều là tử phủ cảnh đỉnh phong.
Phía trước Dương Hàn là một đầu Bạch Hổ, hai cái răng nanh từ miệng mọc dài ra, khuôn mặt là vô cùng dử tợn nhìn chằm chằm vào hắn.
Còn phía sau thì là một đầu Hắc Báo, đang hung hăng nhe răng trợn mắt, tựa như sau một khắc liền lao tới cắn xé hắn.
Bên trên không trung cũng có một đầu Thanh Điểu đang lượn quanh trên đầu Dương Hàn.
Phía xa xa thì có một gốc cây được bao phủ bởi linh khí cực kì nồng đậm, trên từng phiến lá cây còn động lại vài giọt linh dịch, do linh khí ngưng kết thành.
Bên trên cây còn có ba quả trái cây đang điên cuồng hấp thu linh khí.
Dương Hàn đứng trong hố sau sắc mặt càng là khó coi, hắn đã dồn toàn lực ẩn tàn khí tức, còn chưa kịp tới gần, thì liền bị ba con hung thú canh giữ bên gốc cây cho phát hiện, rồi bị cả ba điên cuồng t·ấn c·ông như mấy con hung thú hắn gặp trước đây một dạng.
Ba con hung thú này, vì có một chút linh trí nên kết hợp vô cùng ăn ý, đánh Dương Hàn không có lực hoàn thủ, b·ị đ·ánh trúng nhiều lần, tuy hiện tại nhục thân của hắn cũng rất cường đại, nhưng cũng không chịu được đám hung thú t·ấn c·ông liên tục.