Chương 3: Tổ địa thí luyện
Nhưng Dương Hàn cũng không phải là không có thu hoạch.
Hắn thực lực bản thân cũng đang nhanh chóng bay lên.
Tử Phủ Cảnh Lục Trọng!
Tử Phủ Cảnh Thất Trọng!
Không những như thế.
Dương Hàn bên ngoài cơ thể còn hiện lên nhiều vết dơ bẩn, trong không khí tràn ngập một cỗ mùi h·ôi t·hối.
. . .
Trong bất tri bất giác.
Hai canh giờ đi qua.
Dương Hàn thể nội đau đớn dần dần rút đi, mà cái kia nguyên bản trắng noãn trường bào, lúc này trực tiếp biến thành đen tuyền.
Xoát ——
Bịch!
Dương Hàn đột nhiên lao ra khỏi phòng chạy vào phòng tắm.
Sau một hồi.
Dương Hàn nhanh chóng đổi lại một bộ trường bào màu trắng, bước ra ngoài sân.
Nhìn xem bản thân cái kia da thịt như trẻ con.
Trên mặt lộ ra một vòng vẻ hài lòng.
Theo Dương Hàn, bản thân trước đây phục dụng tẩy tủy đan một lần, tự thân từng kinh lịch qua một lần tẩy tủy phạt cốt.
Khi phục dụng lại một lần nữa là sẽ không đau như trước.
Có thể kết quả lại vượt qua hắn đoán trước.
Tẩy tủy đan cực phẩm không những tăng lên tốc độ hấp thu linh khí, cũng như giúp thân thể hòa hợp với phương thiên địa này hơn không ít.
Mà còn làm tu vi Dương Hàn đột phá hai tiểu cảnh giới.
Đúng lúc này.
Ngoài cửa một nam tử tầm hai mươi tuổi đi đến, khi nhìn thấy Dương Hàn thì sắc mặt lộ vẻ cung kính nói.
“ Nhị thiếu gia, Thiếu gia Dương Hạo muốn mời ngài đến tiểu viện của mình uống trà.”
Nghe vậy Dương Hàn hai mắt híp lại, tỏ ra vẻ nghi hoặc.
Dương Hạo là con trai của nhị trưởng lão Dương gia, thiên phú cũng giống với Dương Hàn, được xem là thiên kiêu thế hệ trẻ, có tu vi Nguyên Đan Cảnh tứ trọng.
Trong gia tộc vì vị trí thiếu gia chủ, mà mối quan hệ giữa Dương Hàn và Dương Hạo không hòa hợp, có thể nói là đối thủ cạnh tranh.
Tuy Dương Hàn không hứng thú với vị trí này nhưng Dương Hạo không cho là vậy, vẫn luôn xem Dương Hàn là đối thủ cạnh tranh.
Dương Hàn đứng suy tư một hồi, nhìn về phía nam tử nói.
“ Được!”
Nửa khắc đồng hồ qua đi.
Dương Hàn đi tới tiểu viện của Dương Hạo phía trước, không do dự sải bước vào trong.
Phát hiện bên trong lúc này an vị lấy hai người, một người có khuôn mặt có vài phần anh tuấn, đang ngồi thưởng thức trà.
Hắn dĩ nhiên chính là Dương Hạo.
Về phần người ngồi đối diện Dương Hạo, có thân hình mập mạp, hai mắt luôn híp lại, miệng thì lúc nào của mỉm cười.
Thì chính là Dương Hành.
Dương Hành là con trai của tam trưởng lão Dương gia, cũng là thiên kiêu thế hệ trẻ Dương gia, có tu vi Nguyên Đan Cảnh tam trọng.
Trong gia tộc, Dương Hàn cùng với hai người này và Dương Phong, được xem là Tứ đại công tử của Dương gia.
Có thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ của Dương gia.
Dương Hạo nhìn thấy Dương Hàn thì đứng lên, khoé môi nhếch lên mỉm cười nói.
“ Dương Hàn, ngươi tới rồi, lại đây ngồi xuống uống trà.”
Dương Hàn sắc mặt lộ vẻ không kiên nhẫn nói.
“ Không cần tỏ vẻ thân thiết, có chuyện gì nói thẳng.”
Dương Hạo hai đầu lông mày nhăn lại, sắc mặt nghiêm nghị xuống nói.
“ Được, vậy ta nói thẳng.”
“ Trong gia tộc, chúng ta luôn bị Dương Phong áp chế một đầu, cứ như vậy vị trí thiếu gia chủ sẽ thuộc về hắn.”
“ Cho nên ta muốn ba chúng ta hợp tác đối đầu với Dương Phong.”
“ Ta và Dương Thanh đã đồng ý giờ chỉ còn ngươi nữa thôi Dương Hàn.”
Dương Hàn nghe xong sắc mặt không mấy biến hóa, rồi quay người bước ra cửa.
Dương Hạo thấy vậy liền quát lớn.
“ Dương Hàn, ngươi muốn cả đời bị hắn áp chế sao?”
“ Trước đây ngươi nói không hứng thú với vị trí thiếu gia chủ, là do ngươi không có sức mạnh để đấu với Dương Phong đúng không?”
“ Bây giờ chỉ cần chúng ta hợp lực thì sẽ có được sức mạnh kéo hắn xuống, rồi ba chúng ta sẽ công bằng cạnh tranh.”
Dương Hàn sải bước trong lòng không chút dao động.
Thấy Dương Hàn đi xa Dương Hạo sắc mặt âm trầm xuống.
“ Đúng là tên hèn nhát.”
Dương Hành thân hình mập mạp ngồi lẳng lặng trên ghế, từ nãy giờ không nói gì chậm rãi uống trà.
Dương Hạo quay người nhìn xuống Dương Hành hỏi.
“ Hắn không đồng ý, giờ chúng ta phải làm gì?”
Dương Hành không nhanh không chậm đặt tách trà xuống, trên mặt vẫn mỉm cười nói.
“ Không quan trọng, đó là quyết định của hắn, chúng ta chỉ cho hắn cơ hội thôi, nếu hắn không biết nắm bắt thì chỉ có thể là địch.”
Nói xong Dương Hành đứng dậy chấp hai tay sau lưng bước đi, ra tới cửa hắn đứng lại rồi quay người về phía Dương Hạo nhắc nhở.
“ Một tháng sau, bí cảnh sẽ mở ra, nhớ kế hoạch của chúng ta.”
Dương Hạo ánh mắt lóe lên hàn quang.
“ Được.”
Sau khi rời đi tiểu viện của Dương Hạo, Dương Hàn không trở lại cung điện của mình, mà đến động phủ bế quan.
Náy ngày gần đây tu vi của hắn tăng thật sự quá nhanh, nên cần bế quan cũng cố tu vi.
Ba ngày qua đi.
Bên ngoài động phủ Dương Hàn, một nam tử đang cúi người, vẻ mặt cung kính nói.
“ Nhị thiếu gia, hai ngày nữa tổ địa thí luyện sẽ được mở ra, đại trưởng lão kêu thuộc hạ đến chiêu cáo ngài.”
Một lúc sau, một giọng nói băng lãnh từ trong động phủ truyền ra.
“Ta biết rồi.”
Tổ địa thí luyện mỗi một thế hệ trẻ Dương gia sẽ mở ra một lần, trong đó có vô vàn hung thú mà các lão tổ bắt vào, giúp thiên kiêu Dương gia lịch luyện, nếu thiên phú tốt có thể được các lão tổ để mắt đến và nhận được truyền thừa của họ.
Hai ngày đi qua, Dương Hàn từ trong động phủ bước ra, lúc này khí tức trên người càng vững chắc và ổn định hơn.
Dương Hàn một bước đạp không, v·út không mà lên, hóa thành sáng chói quang huy, phá vỡ mây xanh.
Một lát sau.
Dương Hàn sải bước đi vào từ đường.
Mấy trăm đạo ánh mắt cùng nhau tụ đến.
Tất cả trưởng lão, cùng lần này tham gia tổ địa thí luyện mấy trăm vị Dương gia thiên kiêu, đều là đợi đã lâu.
Dương Hàn nhìn thấy cha mình đứng trên đầu, liền tiến tới.
“Phụ thân!”
Nhẹ giọng chào hỏi một tiếng, Dương Văn Minh vẫn lộ ra vẻ mặt ôn hòa, nhìn về phía Dương Hàn trong đôi mắt tràn đầy yêu chiều.
“ Hàn nhi, thí luyện sau khi kết thúc ta có chuyện muốn nói với con.”
Nghe vậy, biểu lộ trên mặt Dương Hàn cũng không thay đổi quá nhiều, nhẹ giọng trả lời.
“ Vâng.”
Nói xong, Dương Hàn bước xuống thì thấy một nam tử có khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt sáng ngời để lộ ra vẻ kiêu ngạo, mái tóc buộc gọn gàng, đang đứng khoanh tay nhìn lướt qua Dương Hàn, rồi di dời ánh mắt.
Người này chính là Dương Phong, con trai của gia chủ, là thiên kiêu mạnh nhất Dương gia hiện tại, cũng là đại ca của Dương Hàn.
Nhưng từ nhỏ hắn đã là thiên tài xuất chúng, nên sinh ra tính cách vô cùng kiêu ngạo, mối quan hệ giữa Dương Hàn và Dương Phong cũng không thân thiết.
Dương Hàn thấy vậy cũng không để ý, nhìn lên tế đàn truyền tống.
Tổ địa Dương gia là ngay tại thần sơn bên trong, nhưng là tại một cái khác thứ nguyên không gian.
Đại tổ từng lấy được một khối thế giới toái phiến, dung nhập vào Dương gia thần sơn, khối kia thế giới toái phiến bên trong gánh chịu một tiểu thế giới, liền trở thành tổ địa của Dương gia.
Các lão tổ Dương gia, tại thời khắc đại nạn, đều sẽ đi vào tổ địa, tự xây một phương phần mộ, ngủ say trong đó.
Tại phương này tổ địa đặc thù quy tắc che chở cho, thọ huyết hướng tới ngưng kết, trôi qua cực kỳ chậm chạp, sinh tử đại nạn tự nhiên cũng liền tùy theo kéo dài.
Như khi Dương gia tao ngộ đại kiếp, những lão quái vật này liền sẽ một lần nữa đi ra khỏi phần mộ, cống hiến ra chính mình sau cùng một phần lực lượng, bảo vệ Dương gia trường tồn!
Đến thời gian, tất cả các thiên kiêu Dương gia bắt đầu bước vào tế đàn truyền tống.