Hỗn Độn Tiên Đế

Chương 42: Thể chất nhất phẩm!




Chương 42: Thể chất nhất phẩm!
“Thiên phú chanh cấp, tu vi khai mạch cảnh ngũ trọng, trở thành đệ tử ngoại môn”
...
“... trở thành đệ tử nội môn”
Dương Hàn đứng giữa đám người đang sử dụng ý niệm câu thông với hệ thống hỏi.
“ Hệ thống, thể chất của ta có cấp bậc gì a?”
【 Đinh! Cấp bậc thể chất của túc chủ là nhất phẩm】
Nghe vậy Dương Hàn trên mặt liền lộ ra vẻ mờ mịt, đây là lần đầu tiên hắn nghe đến thể chất cấp bậc nhất phẩm, nên cũng không biết là cao hay thấp.
Sau đó hắn mang theo vẻ nghi hoặc tiếp tục hỏi hệ thống.
“ Hệ thống, nhất phẩm là cấp bậc gì?”
【 Đinh! Trong tất cả các thể chất được chia ra thành chín cấp bậc, từ cửu phẩm là cấp thấp nhất đến nhất phẩm là cấp cao nhất, mà thể chất của túc chủ là nhất phẩm, cũng là cấp cao nhất】
Đạo thanh âm băng lãnh của hệ thống vừa rơi xuống, thì Dương Hàn trên mặt liền là lộ ra vẻ chấn kinh, hắn không nghĩ là thể chất của mình mạnh đến vậy.
Thế nhưng bất quá điều hiện tại hắn muốn biết cũng không phải là thông tin này.
Sau đó Dương Hàn bắt đầu hỏi tiếp.
“ Vậy thể chất của ta thuộc cấp bậc nào trong Xích chanh hoàng lục thanh lam tử a?”
【 Đinh! Trong dữ liệu không có thông tin này, nên hệ thống cũng không biết】
Dương Hàn nghe vậy trên mặt liền lộ ra vẻ ngạc nhiên, sau một lúc hắn mới bình phục lại tâm tình, rồi bắt đầu suy tư.

Xem ra cách phân chia cấp bậc thể chất của hệ thống khác với cách phân chia của Trắc Linh Thạch.
Hắn sở dĩ muốn biết cấp bậc thể chất của mình là không muốn gây ra quá nhiều sự chú ý.
Vì vốn dĩ hắn gia nhập Huyền Thiên Kiếm Tông cũng chỉ là do bảo tàng của Thiên Kỳ Đại Đế, chứ không muốn thật sự gia nhập.
Bên kia trên bậc thang.
Một trong sáu vị trưởng lão ở đây bắt đầu lên tiếng.
“ Huyền Thiên Kiếm Tông chúng ta kể từ khi Tôn Nguyên đạt đến thiên phú cấp tử cho đến nay, cũng đã năm trăm năm, vẫn chưa có ai đạt tới thiên phú cấp tử nữa”
“ Nhưng chỉ tiết là...”
“Hàiz”
Chỉ thấy người lên tiếng là một lão nhân trung niên, thần thái ung dung đang nhìn xuống nơi khảo hạch.
Người này là đại trưởng lão của Huyền Thiên Kiếm Tông, Thuật Sinh, có tu vi Chí Tôn Cảnh cửu trọng.
Máy người còn lại khi nghe thấy vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ tiết hận.
Đúng lúc này, một nữ tử xinh đẹp có mái tóc đỏ rực như lửa, đôi mắt màu hổ phách đang ngưng tụ, tay thì đang bóp chặt lấy tay vịn của ghế đá tức giận nói.
“ Tất cả là do tên Lạc Phàm đó, nếu không phải do hắn phản bội tông môn, thì tất cả chuyện này cũng sẽ không sảy ra”
Nữ nhân này là tứ trưởng lão của Huyền Thiên Kiếm Tông, Sở Linh Linh, có tu vi thánh cảnh bát trọng.
Thoại âm của Sở Linh Linh vừa rơi xuống, thì lại có một giọng nữ tử mang theo ý trách móc vang lên.
“ Linh nhi, Chuyện đã qua rồi muội cũng không cần nhắc lại”

Chỉ thấy nữ tử vừa lên tiếng trên thân mặc một bộ váy xanh, mái tóc đen dài tự do tản mát xuống hai đầu vai, hai con ngươi giống như bầu trời đêm đầy sao, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, cho người ta khống chế không nổi mà đem ánh mắt nhìn lại.
Nữ tử này là nhị trưởng lão của Huyền Thiên Kiếm Tông, Sở Vân Nga, có tu vi chí tôn cảnh ngũ trọng, cũng là tỷ tỷ của Sở Linh Linh.
Bên kia Sở Linh Linh nghe tỷ tỷ mình trách móc nàng liền phồng má lên, cũng không nói gì nữa.
Sở Vân Nga thấy vậy cũng là thở dài, sau đó nàng di dời ánh mắt sang một vị trưởng lão, trên mặt mang theo vài phần nhận lỗi nói.
“ Tam trưởng lão, muội muội ta cũng không có ý gì khác, nên ngươi cũng đừng để tâm”
Bên kia lão nhân trên khuôn mặt già nua mang theo vài phần t·ang t·hương, trên tay thì đang cầm bình rượu, nghe vậy cũng là thản nhiên trả lời.
“Không sao, dù sao ta và hắn cũng đã cắt đứt duyên phận thầy trò”
Lão nhân này là Tam trưởng lão của Huyền Thiên Kiếm Tông, Triệu Ngạn, có tu vi chí tôn cảnh nhất trọng.
Sở Vân Nga thấy Tam Trưởng lão nói thản nhiên như vậy, trong miệng không khỏi thở dài một hơi, nàng cũng biết trong lòng Tam trưởng lão cũng không thể hiện như vẻ bề ngoài.
Vì Lạc Phàm là đệ tử mà Tam Trưởng lão yêu quý nhất, trước đây hắn cũng được xem là thiên tài của Huyền Thiên Kiếm Tông, chỉ đứng sau Tôn Nguyên.
Nhưng hắn lại g·iết hại đồng môn rồi bỏ trốn, Tam Trưởng lão khi biết chuyện này, thì tâm tình vô cùng suy sụp, cũng không thể nào tin nổi để tử của mình lại làm ra chuyện này.
Chuyện này khiến trưởng môn phẫn nộ đến cực điểm, vì một người trong những người Lạc Phàm g·iết là nữ đệ tử của trưởng môn.
Nên đã ra treo thưởng cao tìm tung tích của Lạc Phàm, nhưng cho tới hiện tại vẫn không có tin tức gì của hắn.
Đúng lúc này giọng của một lão nhân khác vang lên.
“Chuyện của Lạc Phàm dù sao cũng đã qua, cũng không cần nhắc lại, hiện tại Huyền Thiên Kiếm Tông ta một năm trước cũng đã thu được một nữ đệ tử thiên phú cấp lam”
“Tuy không thể bằng Tôn Nguyên, nhưng cũng được xem là thiên tài a”

Lão nhân vừa lên tiếng là Ngũ trưởng lão của Huyền Thiên Kiếm Tông, Chu Tam, có tu vi thánh cảnh bát trọng.
Chu Tam nói xong thì di dời ánh mắt qua một vị trưởng lão ngồi bên cạnh tiếp tục nói.
“ Lục trưởng lão, từ lúc ngươi lên làm trưởng lão cũng không thu đệ tử nào, không biết lần này có định thu không a?”
Bên kia chỉ thấy một nam tử có khuôn mặt tuấn tú, mái tóc trắng được buộc gọn gàng, hai mắt đang nhắm lại dưỡng thần, khi nghe ngũ trưởng lão nói cũng không có động tác gì, mà vẫn giữ nguyên tư thế không nói gì.
Người này là Lục Trưởng lão của Huyền Thiên Kiếm Tông, Giang Thần, có tu vi thánh cảnh cửu trọng.
Chu Tam thấy lục trưởng lão cũng không để ý đến mình, cũng không để tâm, vì hắn cũng đã quá quen với tính cách của tên này.
Giang Lâm trước đây cũng là một đệ tử thiên tài của tông môn, thiên phú còn cao hơn cả Tôn Nguyên, trong một nghìn năm tu luyện đến cảnh giới thánh cảnh cửu trọng, là thiên tài hơn một nghìn năm trước, một tay trấn áp hết đám thiên kiêu ở thời đại của mình.
Nhưng không biết vì lý do gì, cho đến hiện tại Giang Thần khi tu vi đạt đến thánh cảnh cửu trọng, thì không còn thấy tăng nữa.
Bên kia khảo hạch đã đến Dương Hàn.
Chỉ thấy hắn chậm rãi bước đến Trắc Linh Thạch, trên mặt thì lộ ra vẻ bối rối.
Hiện tại hắn cũng không biết thiên phú của mình đạt cấp bậc nào, nên cũng chỉ cầu trời là trắc linh thạch này không sáng lên cấp bậc quá cao.
Dương Hàn đứng trước trắc linh thạch bắt đầu đưa tay lên chạm lên bia đá, rồi truyền một lượng nhỏ hỗn độn chi lực của mình vào.
Khi hắn truyền vào một lúc thì Trắc Linh Thạch này không có phản ứng gì.
Dương Hàn thấy vậy trên mặt liền lộ ra vẻ nghi hoặc, không phải là hệ thống nói thiên phú của hắn là nhất phẩm sao, mà hiện tại ngay cả cấp thấp nhất trắc linh thạch cũng không phát sáng.
Nhưng Dương Hàn cũng không thất vọng, trên miệng không khỏi kéo lên nụ cười, vì chuyện này cũng là kết quả mà hắn muốn thấy.
Trưởng lão Hồng Thanh Tuyền đứng bên cạnh, trên mặt liền lộ ra một vòng dị sắc.
Vì cho dù tu sĩ thiên phú có kém tới đâu, trắc linh thạch vẫn sẽ phát sáng, mà tại sao hiện tại lại không có phản ứng gì, đây là lần đầu tiên lão thấy tình trạng này.
Sau đó Hồng Thanh Tuyền trưởng lão muốn đi đến kiểm tra trắc linh thạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.