Hỗn Độn Tiên Đế

Chương 44: Trở thành đệ tử chân truyền!




Chương 44: Trở thành đệ tử chân truyền!
Sau một khắc, Dương Hàn cũng bắt đầu bình phục lại tâm tình, sau đó trên mặt liền trở lại vẻ do dự, vì trong mấy lợi ích của lão nhân này đưa ra, cũng không có cái nào làm hắn xao động bằng bảo tàng của đại đế.
Bên kia Thượng Vô Viễn khi thấy Dương Hàn vẫn không động tâm, sau đó lão liền thở dài một hơi, rồi lại từ trong ngực lấy ra một quyển sách vô cùng cũ nát, bên trên có viết bốn chữ Nhất Trọng Kiếm Kích, sau đó trầm giọng nói.
“ Đây chính là một bộ vô thượng kiếm pháp, tên là Nhất Trọng Kiếm Kích, mà ta lấy được trong một bí tàng thượng cổ”
“ Tu luyện đến viên mãn có thể một kiếm trảm sơn hà, một kiếm chém thiên địa, nhất niệm trảm nhật nguyệt tinh thần, vạn vật trong trời đất đều có thể hóa thành kiếm của ngươi”
Thượng Vô Viển nói đến đây, hai mắt bắt đầu híp lại liếc xuống Dương Hàn, sau đó nói tiếp.
“ Thấy sao, muốn học không!”
Dương Hàn lúc này trong lòng không ngừng chấn động, hai mắt đang là mở to chấn kinh không gì sánh được, lời lão nhân này nói khiến trái tim hắn không khỏi nhảy mạnh.
Hiện tại chuyện của bảo tàng đại đế hắn cũng đã quăng lên chín tầng mây, trong đầu chỉ còn lại bộ kiếm pháp này.
Đám người ở đây cũng không khác gì Dương Hàn, trên mặt vô cùng kinh hãi, bọn hắn cũng không biết là trưởng môn lại có một bộ kiếm pháp mạnh như vậy.
Cũng chỉ có lục trưởng lão Giang Thần là không mấy để tâm.
Lúc này Phương Hàn Tuyết trong lòng cũng không có chấn kinh trước bộ kiếm pháp này, mà trên mặt đang lộ ra vẻ bất đắc dĩ, vì nàng biết rõ bộ kiếm pháp này không có thật, đây chỉ là mưu mẹo lừa gạt Dương Hàn của sư tôn mình.
Biết vậy nhưng Phương Hàn Tuyết cũng không nói gì, vì trong tương lai Dương Hàn sẽ là đại đế, mà một vị đại đế là sư đệ của mình, thì ai còn dám đụng đến nàng a.
Nghĩ đến đây Phương Hàn Tuyết trong lòng không khỏi kích động, sau đó ánh mắt mong chờ nhìn về phía Dương Hàn.
Dương Hàn sau một lúc mới lấy lại tinh thần, sau đó hắn không do dự nữa vội vàng quỳ gối xuống.
“ Sư Tôn trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy”
Dương Hàn lúc này đang rất kích động, cũng không để ý chuyện gì nữa, hắn hiện tại chỉ muốn học bộ kiếm pháp này.
Bên kia Thượng Vô Viển thấy vậy, trong miệng không khỏi truyền ra tiếng cười ha ha, sau đó tiếp tục nói.

“ Tốt tốt, đồ nhi ngoan đứng dậy đi”
“ Từ nay ngươi sẽ là đệ tử thứ tư của ta”
Sau đó, Thượng Vô Viễn bắt đầu lấy ra một tấm lệnh bài chứng minh thân phận đệ tử chân truyền của trưởng môn ném cho Dương Hàn.
Bên kia Dương Hàn thấy vậy cũng là vội vàng bắt lấy.
Phương Hàn Tuyết lúc này trong lòng cũng là vui mừng, nàng không thể nghĩ là sư tôn mình có thể lừa gạt được Dương Hàn.
Vừa đưa xong lệnh bài, Thượng Vô Viển bắt đầu di dời ánh mắt qua Phương Hàn Tuyết chậm rãi nói.
“ Hàn Tuyết, con hãy đưa sư đệ mới đi chọn chỗ ở đi”
Phương Hàn Tuyết nghe vậy liền vội vàng chấp tay lại, nhẹ giọng nói.
“ Vâng, sư tôn”
Thượng Vô Viễn trên môi kéo lên nụ cười, sau đó khẽ gật đầu, rồi lão hóa thành một làn khói trắng biến mất.
Phương Hàn Tuyết nhìn về hướng Dương Hàn, trên miệng nở ra nụ cười, sau đó quay người lại nói.
“ Dương Hàn, đi theo ta”
Dương Hàn nghe vậy cũng không nói gì, chỉ là gật đầu một cái.
Rồi hai người phóng đi, để lại đám người còn đang ngơ ngác ở đây.
Trên đường đi, lúc này Dương Hàn đang nhìn qua Phương Hàn Tuyết, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc hỏi.
“ Hàn Tuyết, tại sao ngươi lại gia nhập Huyền Thiên Kiếm Tông a?”
Phương Hàn Tuyết trên mặt bắt đầu lộ ra vẻ giễu cợt nhìn vào mắt Dương Hàn, nàng cũng không trả lời câu hỏi của hắn, mà đùa giỡn nói.
“ Dương Hàn, ngươi hiện tại không phải gọi ta một tiếng sư tỷ sao?”

Thoại âm của Phương Hàn Tuyết vừa rơi xuống, thì Dương Hàn liền là ngây người ra, hắn cũng không nghĩ đến là còn có chuyện này.
Sau đó hắn bắt đầu ho hừ hừ vài tiếng, rồi gượng gạo nói ra.
“ Vậy sư tỷ, tại sao tỷ lại gia nhập Huyền Thiên Kiếm Tông a?”
Phương Hàn Tuyết nghe vậy, nụ cười không khỏi kéo cao lên, trong lòng thì đang vô cùng vui mừng, nàng không thể nghĩ là có một ngày, một vị đại đế lại gọi mình một tiếng sư tỷ.
Sau đó Phương Hàn Tuyết cũng là vui vẻ trả lời.
“ Cũng không có nguyên nhân gì, chỉ là ta muốn thì gia nhập!”
Nghe vậy, Dương Hàn trên mặt liền lộ ra vẻ kỳ quái, hắn cũng không thể hiểu được trong đầu Phương Hàn Tuyết nghĩ gì, chỉ vì thích mà phải rời đi khỏi gia tộc, đến một tông môn xa như vậy để gia nhập.
Bên kia, Phương Hàn Tuyết lúc này bắt đầu thu lại nụ cười, trên mặt liền lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn sang Dương Hàn, trong lòng thì vô cùng tò mò cùng không hiểu.
Vì trong kiếp trước của nàng Dương Hàn không hề gia nhập Huyền Thiên Kiếm Tông, cũng chưa từng tiếp xúc với tiên môn này, mà không biết tại sao kiếp này lại không giống vậy.
Dương Hàn không những gia nhập Huyền Thiên Kiếm Tông, mà còn trở thành đệ tử của trưởng môn.
Với lại Dương Hàn kiếp này cũng không giống với kiếp trước mà nàng biết.
Phương Hàn Tuyết trên mặt liền lộ ra vẻ suy tư.
Hình như tất cả mọi chuyện ở kiếp này không giống với kiếp trước đều có liên quan đến Dương Hàn.
Từ chuyện đoạt cốt cho đến chuyện hiện tại.
Hoặc có thể là do nàng thay đổi, cho nên mới tạo ra hiệu ứng cánh bướm.
Nghĩ đến đây, Phương Hàn Tuyết bắt đầu hỏi Dương Hàn.

“Sư đệ, tại sao ngươi lại gia nhập Huyền Thiên Kiếm Tông a?”
Nghe Phương Hàn Tuyết gọi một tiếng sư đệ, Dương Hàn trên mặt liền có chút kì quái, sau một khắc hắn cũng không để tâm nữa, rồi bắt đầu nhìn liếc xung quanh.
khi không phát hiện thấy ai, rồi hắn mới bắt đầu di dời ánh mắt về phía Phương Hàn Tuyết cũng không dấu diếm nói.
“ Thật ra ta đến Huyền Thiên Kiếm Tông là do bảo tàng”
Thoại âm của Dương Hàn vừa rơi xuống, thì Phương Hàn Tuyết liền là biến sắc, sau đó nàng liền hoảng hốt nói.
“ Ngươi không lẽ là muốn c·ướp bảo khố của Huyền Thiên Kiếm Tông”
“ Chuyện này thật sự không được”
Hiện tại Phương Hàn Tuyết trong lòng cực kỳ kinh hãi, đối với nàng Huyền Thiên Kiếm Tông giống như ngôi nhà thứ hai, mà hiện tại lại nghe có người muốn trộm nhà mình, ai lại tiếp nhận được a.
Lúc này Dương Hàn trong đầu đầy dấu chấm hỏi, sau một khắc hắn liền lấy lại tinh thần, rồi vội vàng giải thích.
“ Ngươi hiểu lầm a”
“ Chuyện ta nói bảo tàng là bảo tàng của Thiên Kỳ Đại Đế, không phải của tông môn”
Bên kia Phương Hàn Tuyết nghe vậy tâm tình mới là thư giãn không ít, sau đó nàng mang theo vẻ nghi hoặc nói.
“Thiên Kỳ Đại Đế?”
“Mà tại sao ngươi lại biết bảo tàng của lão gia hỏa đó a?”
Dương Hàn nghe vậy cũng là thản nhiên trả lời.
“ Lần lão già đó đoạt xá không thành công, còn bị ta luyện hóa ngược lại, nên ký ức của lão gia hỏa này đều truyền hết vào trong đầu ta”
“ Nhờ vậy ta mới có thể biết được nơi cất giấu bảo tàng của lão ta”
“ Nên chỉ cần ngươi giúp ta tìm kiếm, chúng ta sẽ chia nhau tài nguyên trong đó”
Phương Hàn Tuyết nghe vậy hai mắt không khỏi phát sáng lên, chuyện này kiếp trước nàng cũng không biết một cơ duyên lớn như vậy luôn ở ngay bên cạnh mình, bảo tàng của một vị đại đế ai mà không động tâm.
Sau đó Phương Hàn Tuyết liền là vội vàng nói.
“ Vậy thì mâu lên, chúng ta hiện tại liền đi tìm”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.