Hỗn Độn Tiên Đế

Chương 47: Tìm kiếm bảo tàng đại đế (1)




Chương 47: Tìm kiếm bảo tàng đại đế (1)
Thượng Vô Viễn bắt đầu quay người lại, rồi sải bước đi về một hướng.
Thấy vậy, Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết cũng là nhanh chân đuổi theo sau.
Đi phía sau, Dương Hàn trên mặt đang lộ ra vẻ nghi hoặc.
Hắn cũng không hiểu, đi gặp đại sư huynh không phải là trở lại chỗ nơi ở sao.
Sau đó Dương Hàn liền quay qua Phương Hàn Tuyết hỏi.
“ Sư tôn là đang dẫn chúng ta đi đâu a?”
Nghe thấy Dương Hàn hỏi, Phương Hàn Tuyết cũng là thản nhiên trả lời.
“ Ngươi cứ đi theo sư tôn rồi sẽ biết”
Dương Hàn nghe vậy cũng không nói gì nữa, chậm rãi đi theo sau.
Một lúc lâu.
Thượng Vô Viễn dẫn Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết đi ra khỏi khu rừng, ba người liền xuất hiện ở một cánh đồng hoa vô cùng rực rỡ.
Những cơn gió mềm mại như tơ lụa thổi qua, mang theo hương thơm dịu nhẹ của vô số loài hoa ở đây, làm cho tâm tình người ta trở nên dễ chịu.
Bên dưới những bông hoa tựa như những chiếc lá hoa lây động trong gió, cành cây phía sau đổ bóng, những bóng hình lắt lư như làn sóng trôi dần vào bóng tối.
Phía xa, ở chính giữa cánh đồng hoa thì có một cây đại thụ to lớn đang đung đưa theo gió đứng sừng sững tại đó.
Bên dưới góc cây đại thụ này có một phần đất nhô lên, là phần mộ của một người, bên trên mộ phần này, đã được vô số cây cỏ dại mọc phủ xanh.
Phía trước thì có một tấm bia mộ đã bị thời gian bào mòn, nhìn vô cùng cũ kỹ.
Bên cạnh phần mộ có một lão nhân đang ngồi canh giữ, khuôn mặt lão vô cùng già nua, đôi mắt đen láy trống rỗng như người mất hồn, hai tay thì đang ôm chặt lấy một thanh kiếm đã bị gãy.
Đúng lúc này một cơn gió mạnh thổi qua, làm mái tóc bạc trắng của lão nhân không ngừng tung bay theo gió, mái tóc bay tán loạn nhưng trên mặt lão cũng không có động tĩnh gì, tựa như ngồi đây không phải là một người, mà là một pho tượng.
Thượng Vô Viễn dẫn Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết đến trước mặt lão nhân này rồi dừng lại.

Nhìn qua phần mộ, Thượng Vô Viễn trên mặt liền biến đến vô cùng buồn bã cùng t·ang t·hương, sau đó lão liền quay người lại nhìn về phía Dương Hàn nói.
“ Dương Hàn, con lại đây”
Nghe vậy, Dương Hàn cũng không do dự sải bước đi đến đứng bên cạnh sư tôn mình.
Thượng Vô Viễn thấy vậy cũng là di dời ánh mắt xuống lão nhân bên dưới chậm rãi giới thiệu.
“ Nguyên nhi, đây là đồ đệ sư phụ mới thu nhận, sau này sẽ là tiểu sư đệ của con”
Nghe thấy lời sư tôn nói, Dương Hàn liền biết được lão nhân trước mắt này là sư huynh của mình, trên mặt không khỏi có chút ngạc nhiên.
Sau một khắc hắn liền điều chỉnh lại tâm tình, rồi cũng vội vàng chấp tay lại cúi đầu chào nói.
“ Sư huynh tốt”
Sau một lúc lâu vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, Dương Hàn mới là ngẩng đầu lên thăm dò.
Khi ngẩng đầu lên hắn cũng chỉ thấy vị sư huynh này vẫn không có phản ứng gì, cứ ngồi ngây ngốc một chỗ giống như một pho tượng.
Lúc này Thượng Vô Viễn đứng bên cạnh cũng là lên tiếng.
“ Dương Hàn, con không cần phải để ý”
“ Gặp cũng đã gặp, hiện tại chúng ta cũng nên đi rồi”
Nói xong, lão liền quay người hướng phía đường cũ phương hướng mà bước đi.
Dương Hàn thấy vậy trên mặt liền lộ ra vẻ cổ quái, trong đầu thì đầy dấu chấm hỏi.
Bên này, Phương Hàn Tuyết khi trong thấy Dương Hàn bộ dáng mờ mịt còn đứng tại nguyên chỗ, nàng liền nhẹ giọng nói.
“ Dương Hàn, đi thôi”
“ Trên đường đi ta sẽ giải thích cho ngươi”
Nghe thấy lời nói của Phương Hàn Tuyết, Dương Hàn mới bình phục lại tâm tình, cũng không nói gì nhẹ gật đầu một cái.

Rồi hắn liền bắt đầu nhanh chân đi đến bên cạnh Phương Hàn Tuyết.
Trên đường đi, Phương Hàn Tuyết đang suy nghĩ không biết kể từ đâu, sau một lúc nàng cũng bắt đầu nói.
“ Ta sẽ kể ngắn gọn”
“ Đại sư huynh của chúng ta có tên là Tôn Nguyên, cũng là thiên tài mấy trăm năm trước của tông môn”
“Còn tại sao huynh ấy lại trở thành bộ dáng như bây giờ thì phải nói đến nhị sư tỷ”
“ Trước đây, trong một lần tham gia bí cảnh, tỷ ấy đ·ã c·hết do bị đồng môn g·iết hại”
“ Ngươi thấy phần mộ dưới gốc cây không, đó chính là mộ của nhị sư tỷ”
“ Cái c·hết của nhị sư tỷ đã cực kỳ đả kích đến đại sư huynh, nên huynh ấy mới có bộ dáng hiện tại”
“ Ta cũng chỉ biết đến đây thôi, còn chuyện sau xa bên trong ta cũng không biết.”
Nghe Phương Hàn Tuyết nói, Dương Hàn cũng là hiểu ra, trên mặt liền lộ ra vẻ trầm tư, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn bóng hình cô đơn của lão nhân đằng sau mình, trong lòng có chút cảm thán.
Sau một lúc, ba người đã trở lại bên ngoài điện tông chủ.
Thượng Vô Viễn bắt đầu đi đến trước hồ nước ngồi xuống, rồi lấy ra cần câu tiếp tục thả câu, sau đó lão cũng không nhìn Phương Hàn Tuyết cùng Dương Hàn, mà chậm rãi nói.
“ Hàn Tuyết, con hãy dẫn sư đệ của mình đi nhận biết tông môn đi”
Nghe Thượng Vô Viễn nói, Phương Hàn Tuyết cũng là vội vàng trả lời.
“ Vâng sư tôn”
Nói xong Phương Hàn Tuyết cùng Dương Hàn cũng là bay đi.
Bay một hồi lâu, Dương Hàn chợt nhớ ra một chuyện nữa, sau đó hắn liền di dời ánh mắt sang Phương Hàn Tuyết, rồi trầm giọng nói.
“ Hàn Tuyết, nhân cơ hội này, hay là chúng ta đi tìm bảo tàng”
Nghe thấy lời nói của Dương Hàn, Phương Hàn Tuyết mới là nhớ ra, hai mắt không khỏi phát sáng lên, sau đó nàng liền vội vàng nói.

“ Vậy thì nhanh nhanh đi tìm a”
Trông thấy Phương Hàn Tuyết hưng phấn như vậy, Dương Hàn cũng không để ý, rồi bắt đầu nhìn ngắm xung quanh, khi không thấy ai hắn liền lấy Không Thiên Kiếm trong hệ thống không gian ra
Bởi vì một kiện đế binh thật sự quá trân quý, hắn cũng không yên tâm khi để trong nhẫn trữ vật.
Bên kia, Phương Hàn Tuyết thấy vậy trên mặt cũng là lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng nàng cũng không hỏi, mà chỉ nhìn xem Dương Hàn muốn làm gì.
Lúc này Dương Hàn đang nhắm mắt lại, sử dụng ý niệm câu thông với Không Thiên Kiếm, sau một lúc lâu hắn mới mở mắt ra, rồi quay sang nhìn Phương Hàn Tuyết nói.
“ Đi theo ta”
Nói xong Dương Hàn liền xoay người lại, dùng toàn lực bay về hướng phía phương hướng cũ mà đi.
Thấy động tác của Dương Hàn, Phương Hàn Tuyết cũng là không do dự bay theo.
Sau một lúc lâu, Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết liền trở lại tông chủ phong.
Nhìn thấy nơi này, Dương Hàn trên mặt càng là kinh ngạc, hắn thật sự không thể nghĩ bảo tàng lại nằm ở nơi này
Phương Hàn Tuyết bên kia cũng là ngạc nhiên không kém, sau đó nàng vừa định lên tiếng hỏi Dương Hàn, thì liền thấy hắn đã bay xuống dưới chân núi.
Thấy vậy Phương Hàn Tuyết cũng là nuốt lại lời muốn nói, rồi bay theo Dương Hàn.
Đáp xuống chân núi, Dương Hàn bắt đầu nhìn ngắm sung quanh, sau đó hắn không do dự bắt đầu tìm kiếm.
Phương Hàn Tuyết bay xuống sau thấy động tác của Dương Hàn, nàng cũng có thể đoán được bảo tàng nằm ở quanh đây.
Sau đó Phương Hàn Tuyết cũng là bắt đầu giúp Dương Hàn tìm kiếm.
Thoáng chốc nữa ngày thời gian đi qua.
Dương Hàn đang đứng dưới một gốc cây, trên mặt thì đang lộ vẻ suy tư.
Nữa ngày qua, hắn cùng Phương Hàn Tuyết đã lụt tung cả nơi này, nhưng vẫn không thể tìm thấy gì.
Lúc này, Phương Hàn Tuyết đang đứng đối diện Dương Hàn nghi hoặc hỏi.
“ Ngươi có chắc là nơi này không a?”
Nghe thấy lời nói của Phương Hàn Tuyết, Dương Hàn cũng bắt đầu nghi ngờ, sau đó hắn liền lấy ra Không Thiên Kiếm, rồi một lần nữa sử dụng ý niệm câu thông với thanh kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.