Chương 49: Tìm kiếm bảo tàng đại đế (3)
Sau một lúc lâu bình phục lại tâm tình, rồi lão lại tiếp tục quan sát.
Khi thấy Dương Hàn lấy đế binh ra bắt đầu quơ quơ lung tung, trong đầu Thượng Vô Viễn liền xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy có người sử dụng đế binh như vậy.
Quan sát tới nữa đêm cũng thấy Dương Hàn cùng Phương Hàn Tuyết rời đi, tuy hơi tò mò nhưng lão không để tâm nữa.
Cho dù có cơ duyên thì đó là của hai người bọn hắn, Thượng Vô Viễn cũng không nhúng tay vào, ai bảo lão là sư tôn tốt a.
Nên vào sáng nay, khi Dương Hàn tiếp tục đến, Thượng Vô Viễn cũng không để ý nữa, nhưng hiện tại bên dưới động tĩnh quá lớn, khiến lão không chú ý không được.
Chỉ thấy, Thượng Vô Viễn bắt đầu thả cần câu xuống, rồi chậm rãi đứng dậy, sau đó bước một chân ra, thoáng chốc thân hình lão liền trực tiếp biến mất, chỉ để lại một luồng sóng linh khí lại ở đây.
Đúng lúc này, Thượng Vô Viễn đột nhiên từ hư không xuất hiện ở dưới chân núi, vừa xuất hiện lão liền thấy bên dưới là một mảnh rừng hoang tàn, cây cối đều là đổ sụp, mặt đất thì có vô số khe rảnh kinh khủng.
Thấy khung cảnh này, Thượng Vô Viễn sắc mặt liền lập tức tối sầm lại, hiện tại trong đầu lão liền nghĩ.
Đây không còn là tìm kiếm nữa, mà là đang phá nhà của lão a.
Sau đó, Thượng Vô Viễn mang theo tâm tình tức giận nhìn qua hướng Dương Hàn, vẫn còn đang không ngừng vung kiếm, thoáng chốc lão bước ra một bước, thân hình liền trực tiếp biến mất.
Bên kia, Dương Hàn cũng không cảm thấy vừa có người xuất hiện, mà vẫn không ngừng chém.
Nhưng đúng lúc này, hắn liền cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ khủng bố, của một người đột nhiên xuất hiện sau lưng chính mình.
Cảm nhận được luồng khí tức này, Dương Hàn liền dừng lại động tác của mình, hắn trên mặt cũng không mấy hoảng hốt.
Bởi vì Dương Hàn đã cảm thụ qua một lần khí tức này, không ai khác chính là sư tôn của mình, rồi hắn cũng nhanh chóng thu hồi Thái Sát Kiếm vào nhẫn trữ vật, sau đó liền quay đầu lại, vội vàng chấp tay nhẹ giọng chào.
“ Sư tôn tốt”
Nghe thấy lời chào của Dương Hàn, Thượng Vô Viễn ngoài cười mà trong không cười nói.
“ Ngươi cũng muốn ta tốt sao?”
Dương Hàn nghe vậy, trong lòng không khỏi nghi hoặc, sau đó hắn liền nhìn Thượng Vô Viễn chậm rãi hỏi.
“ Sư tôn là có chuyện gì sao?”
Trông thấy Dương Hàn một bộ thản nhiên như vậy, Thượng Vô Viễn liền giận quá hóa cười, sau đó lão liền chỉ tay xuống bên dưới, rồi trầm giọng nói tiếp.
“ Ngươi muốn ta tốt, mà lại đi phá nhà của ta a!”
Nghe thấy lời nói của Thượng Vô Viễn, Dương Hàn mới chợt nhớ ra ngọn thần sơn này là chỗ ở của sư tôn mình.
Bởi vì hắn quá muốn tìm thấy bảo tàng, nên cũng quên luôn chuyện này, mà không kiên kỵ gì điên cuồng phá hủy nơi này.
Lúc này, Dương Hàn trên mặt liền lộ ra vẻ bối rối, ánh mắt thì bắt đầu lãng tránh, trong lòng không khỏi có chút chột dạ, sau đó hắn liền ngập ngừng nói.
“ Sư Tôn, đồ nhi biết sai”
Bên kia, Thượng Vô Viễn trên mặt vẫn là một bộ cười cười, cũng không lên tiếng.
Nhưng cũng chính nụ cười này, khiến Dương Hàn trong lòng có chút sợ hãi.
Thoáng chốc, Thượng Vô Viễn liền là đột nhiên biến mất, sau đó liền xuất hiện ở bên cạnh Dương Hàn, rồi lão liền nắm cổ áo hắn, sau một khắc hai người liền trực tiếp biến mất.
Khi xuất hiện trở lại, Dương Hàn lúc này đầu óc không khỏi quay cuồng, hai chân đứng không vững mà ngã xuống đất, khi vừa nằm xuống đất hắn liền cảm nhận được một hương thơm dịu nhẹ xông thẳng vào mũi.
Sau một lúc lâu, Dương Hàn mới trấn tĩnh lại, rồi bắt đầu đứng dậy nhìn ngắm xung quanh
Đây không phải là cánh đồng hoa, nơi đại sư huynh ở sao?
Thấy nơi này, Dương Hàn trên mặt không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc, rồi quay mặt lại nhìn Thượng Vô Viễn, sau đó định mở miệng hỏi.
Nhưng Dương Hàn chưa kịp nói gì, thì Thượng Vô Viễn liền mở miệng trước.
“ Ngươi hãy ở lại đây trong bảy ngày tự kiểm điểm lại bản thân, cũng không được rời khỏi đây trong thời gian này a”
Nói xong, lão cũng liền lập tức biến mất vô tung vô ảnh, chỉ để lại một làn sóng linh khí.
Dương Hàn thấy vậy cũng nuốt lại lời muốn nói, trong lòng không khỏi thở dài, dù sao đây cũng là lỗi của hắn, nên cũng không ý kiến gì, mà chấp nhận chịu phạt.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không hiểu, là tại sao phải phạt ở nơi này a!
Sau đó Dương Hàn cũng không để ý nữa, hắn bắt đầu di dời ánh mắt nhìn về hướng thân ảnh cô độc của lão nhân đang ngồi bên cạnh bia mộ kia, rồi chậm rãi bước tới nhẹ giọng chào.
“ Sư huynh tốt”
Thấy bên dưới, vị sư huynh này cũng không có phản ứng gì, Dương Hàn cũng không để ý đi sang một bên ngồi xuống, rồi hắn bắt đầu lấy ra Tạo Hóa Kiếm Khí bắt đầu tu luyện.
Trong mật thất tu luyện.
Phương Hàn Tuyết đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, không ngừng hấp thu linh khí vào bên trong nguyên đan ở đan điền.
Hiện tại Phương Hàn Tuyết đang trong quá trình mở rộng nguyên đan, nên trên mặt nàng lúc này có chút tái nhợt.
Cái gọi là mở rộng nguyên đan, đúng như tên gọi của mình, là gia tăng kích thước của nguyên đan trong đan điền, kích thước càng lớn thì nguồn linh khí chứa đựng sẽ càng nhiều.
Việc mở rộng nguyên đan được chia làm ba quá trình.
Quá trình thứ nhất bắt đầu là khi tu sĩ đột phá từ khai mạch cảnh đỉnh phong đến nguyên đan cảnh.
Đây là quá trình bắt đầu ngưng tụ nguyên đan, trong quá trình này tu sĩ phải vận chuyển một lượng linh khí khổng lồ hội tụ lại một điểm, rồi không ngừng đè ép lượng linh khí này vào điểm đó, để tạo ra hạch đan.
Khi hạch đan đã thành hình, thì tiếp theo tu sĩ phải chậm rãi điều động linh khí vào trong để mở rộng hạch đan ra thành nguyên đan, linh khí càng nhiều thì nguyên đan sẽ càng lớn.
Trong quá trình này, phải vô cùng cẩn trọng, nếu linh khí quá cuồng bạo, thì hạch đan sẽ trực tiếp vỡ nát, khiến tu sĩ lập tức bị phản phệ.
Nhẹ thì bị tổn thương căn cơ, con đường tu luyện trong tương lai sẽ khó khăn hơn.
Nặng thì trực tiếp bị phế, trở thành người phàm, con đường tu luyện cũng bị chặt đứt từ đây.
Nhưng thành công thì tu sĩ đó sẽ trực tiếp bước vào nguyên đan cảnh, tuổi thọ sẽ được kéo dài không ít, lượng linh khí tích luỹ được cũng sẽ tăng mạnh.
Quá trình thứ hai bắt đầu là khi tu sĩ đột phá từ nguyên đan cảnh đỉnh phong đến tử phủ cảnh.
Đây là quá trình khi tu sĩ đã lấp đầy được linh khí vào nguyên đan, khi không còn chỗ nữa, thì lúc này sẽ phải phá vỡ lớp vỏ bên ngoài, rồi tiếp tục mở rộng nguyên đan.
Còn quá trình cuối cùng, là khi tu sĩ bắt đầu đột phá tử phủ cảnh đỉnh phong đến thần tàng cảnh.
Quá trình này cũng giống như quá trình thứ hai, khi đầy thì tiếp tục mở rộng, nhưng lần này muốn phá vỡ lớp vỏ bên ngoài nguyên đan, độ khó đã gia tăng lên không ít.
Bởi vì trước đó đã phá vỡ một lần, nên lần tiếp theo độ cứng của lớp vỏ bên ngoài nguyên đan đã được gia tăng.
Lúc này, Phương Hàn Tuyết đang trong quá trình cuối cùng đột phá từ tử phủ cảnh đỉnh phong lên thần tàng cảnh, nên hiện tại nàng đang không ngừng trùng kích lớp vỏ nguyên đan.
Sau một lúc lâu, lớp vỏ bên ngoài nguyên đan trong đan điền của Phương Hàn Tuyết cũng bắt đầu có một vết nức, nhận thấy điều này trên mặt nàng không khỏi vui mừng.