Hỗn Độn Tiên Đế

Chương 51: Sinh mệnh đi đến hồi cuối!




Chương 51: Sinh mệnh đi đến hồi cuối!
Trên cánh đồng hoa, gió nhẹ khẽ đưa từng cành hoa lây động, tạo nên một biển hoa nhấp nhô, lung linh dưới ánh nắng.
Hương thơm dịu nhẹ của hoa hoà quyện với làn gió, tiếng cành lá bị thổi nhẹ vang xào xạc như hoà nhịp cùng điệu nhảy của những cánh hoa, tạo nên một bản nhạc du dương của thiên nhiên.
Chính giữa cánh đồng hoa, thì có hai đạo thân ảnh một nam một nữ đang đứng đối diện nhau.
Lúc này, Dương Hàn bắt đầu lấy Thái Sát Kiếm trong nhẫn trữ vật ra, rồi hắn trên miệng liền kéo lên nụ cười nhẹ, nhìn về phía Phương Hàn Tuyết.
Trông thấy Dương Hàn đã lấy v·ũ k·hí ra, Phương Hàn Tuyết cũng là bắt đầu lấy ra v·ũ k·hí của mình.
Hai người chạm mắt nhau một khắc, thoáng chốc liền trực tiếp lấy tốc độ cực nhanh lao đi.
Keng keng keng !
Tiếng v·a c·hạm của kiếm không ngừng vang vọng khắp cánh đồng hoa, cùng với tiếng cành lá vang xào xạc tựa như hòa hợp với nhau, giống như đang diễn tấu một bản nhạc.
Bất tri bất giác đã đến nửa đêm, mặt trăng cũng đã lên cao.
Trên cánh đồng hoa, vô số đóa hoa ở đây đang phát sáng đủ màu sắc, ánh sáng của chúng soi rọi cả một khoảng không gian rộng lớn, những bông hoa rực rỡ ban ngày giờ đây trong bóng tối càng thêm rực rỡ hơn, tạo nên một khung cảnh lung linh huyền ảo.
Trên cao, ánh trăng màu trắng bạc mơ hồ chiếu rọi xuống, phủ thêm cho cánh đồng hoa một lớp màng mỏng mờ nhạt, huyền bí.
Những bông hoa như những chiếc đèn lồng nhỏ, lung linh dưới ánh trăng mờ ảo, tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
Thoáng chốc, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm vô số cánh hoa mỏng manh bị cuốn theo lên không trung, những cánh hoa lơ lửng tại hư không như những ngôi sao lấp lánh, tô điểm thêm cho bầu trời đêm.
Lúc này, Phương Hàn Tuyết đang ngồi dưới gốc cây đại thụ, nhìn ngắm khung cảnh tuyệt đẹp này, trong lòng nàng cũng có chút thoải mái.
Còn bên kia, Dương Hàn đang ngồi bên cạnh Phương Hàn Tuyết, hai mắt thì không thể rời khỏi người nàng.
Giai nhân như hoạ, cộng với khung cảnh nơi đây, không khỏi hòa hợp một cách dị thường, nhìn giống như một bức tranh vô cùng hoàn mỹ, khiến trái tim hắn không khỏi rung động.
Đúng lúc này, Phương Hàn Tuyết bắt đầu di dời ánh mắt qua hướng Dương Hàn.
Hai mắt chạm nhau, Dương Hàn liền là giật mình một cái, rồi nhanh chóng di dời ánh mắt đi, trên mặt thì có chút đỏ.
Trong thấy Dương Hàn một bộ xấu hổ như vậy, Phương Hàn Tuyết trên miệng liền là kéo lên nụ cười, sau đó nàng giọng nói có chút đùa giỡn vang lên.
“ Ngươi làm gì mà chăm chú nhìn ta thế a”

“ Không lẽ, là ngươi đã thích ta rồi đi”
Nghe thấy lời nói của Phương Hàn Tuyết, Dương Hàn sắc mặt càng là đỏ lên, rồi liền lắp bắp nói.
“ Ngươi đừng có mà tự suy diễn”
Nói xong, rồi hắn cũng nhanh chóng hỏi qua chuyện khác, để giảm bớt sự xấu hổ của mình.
“ Mà ngươi không trở lại lầu các của mình sao?”
Trong thấy Dương Hàn hỏi qua chuyện khác, Phương Hàn Tuyết cũng không để ý, rồi nàng thản nhiên trả lời.
“ Ta thích ở đây thì ở a”
Nghe vậy, Dương Hàn liền là ngây người ra, rồi hắn cũng không nói gì nữa, sau đó thì bắt đầu di dời ánh mắt lên bầu trời đêm, đang có vô số ngôi sao sáng lấp lánh.
Nhưng đúng lúc này, có một đạo thân ảnh từ trong bóng tối đi đến.
Lúc này Phương Hàn Tuyết cùng Dương Hàn liền chú ý đến, khi đạo thân ảnh này bước ra khỏi bóng tối, thì hai người bọn hắn liền biết là ai.
Trong vài hơi thở, đạo thân ảnh này đã đi đến gần trước cây đại thụ.
Bên kia, Phương Hàn Tuyết cùng Dương Hàn cũng là nhẹ giọng chào hỏi.
“ Sư tôn tốt”
Nghe vậy, Thượng Vô Viễn cũng chỉ nhẹ gật đầu một cái, rồi đi qua hai người bọn hắn, tiến đến phía trước lão nhân già nua kia.
Phương Hàn Tuyết cùng Dương Hàn thấy vậy cũng là đuổi theo sau.
Lúc này, Thượng Vô Viễn trên mặt buồn bã không gì sánh được.
Đến trước lão nhân, Thượng Vô Viễn cũng chỉ đứng lặng im ở đó, trong mắt lộ vẻ u buồn nhìn xuống, cũng không nói gì.
Đứng phía sau, Phương Hàn Tuyết cùng Dương Hàn cũng là nhận ra, là vị sư huynh này sinh mệnh đã đi đến hồi cuối, biết vậy nên hai người bọn hắn cũng chỉ đứng im lặng ở đó.
Sau một lúc lâu, lúc này Dương Hàn trong lòng cảm xúc có chút phức tạp, tuy chưa từng nói chuyện được với vị đại sư huynh này một câu nào.

Nhưng khi biết được câu chuyện phía sau, trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuối cho mối tình của hai người bọn họ.
Đúng lúc này, Dương Hàn bắt đầu có động tác, chỉ thấy hắn lấy trong nhẫn trữ vật ra hai bầu rượu, sau đó sải bước đi qua Thượng Vô Viễn, rồi chậm rãi ngồi xuống trước mặt lão nhân, đặt một bình rượu trước mặt lão.
Bên kia, Thượng Vô Viễn thấy vậy cũng là có chút ngạc nhiên, sau đó lão cũng là tiến tới bên cạnh Dương Hàn ngồi xuống.
Phương Hàn Tuyết thấy vậy cũng là đi đến ngồi xuống bên cạnh Dương Hàn.
Sau đó, Dương Hàn cũng là lấy ra hai bình rượu đưa cho hai người bọn hắn.
Không ai nói gì, nhưng bọn hắn đều hiểu ý nhau.
Lúc này Dương Hàn bắt đầu lên tiếng.
“ Đại sư huynh, tuy ta cũng chỉ mới nhập môn, nên cũng không thân với huynh”
“Nhưng trên danh nghĩa huynh vẫn là đại sư huynh của ta”
“ Nên ta sẽ làm một bài thơ đưa huynh đoạn đường cuối cùng vậy”
Nói xong, Dương Hàn trên mặt liền lộ ra vẻ suy tư, lúc này hắn đang nhớ đến một bài thơ ở kiếp trước.
Sau một lúc, Dương Hàn cũng bắt đầu lên tiếng.
Nhấc tay cạn chén nữ nhi tình
Ta say người tỉnh giấc phù sinh
Bóng hình giờ ấy mờ trong mộng
Thẫn thờ tàn đêm lệ u sầu
Nguyện trăm năm ngồi trước mộ nàng
Nào hay nhớ thương tận cửu tuyền
Tay nâng mỹ tửu rồi lại hạ
Chấp niệm không định chẳng bước qua
Mộ bia lạnh lẽo cỏ xanh đầy

Ta vẫn ngồi đây nhớ cố nhân
Bài thơ vừa rơi xuống, thì Phương Hàn Tuyết cùng Thượng Vô Viễn trên mặt cũng không khỏi kinh ngạc.
Bên kia, Lão nhân trong mắt cũng bắt đầu lóe lên một tia quang huy, thoáng chốc một tay lão bắt đầu động đậy.
Chỉ thấy, bàn tay già nua kia đang run rẩy vươn tới nắm lấy bình rượu, rồi lão đưa lên miệng uống một ngụm.
“ Ha ha...rượu ngon a”
Lúc này, ba người cũng là chú ý đến.
Thượng Vô Viễn trên miệng cũng là kéo lên nụ cười, trong mắt thì vẫn giữ vẻ buồn bã, bởi vì lão biết đây là hồi quang phản chiếu.
“ Nguyên nhi!”
Nghe thấy Thượng Vô Viễn nói, lão nhân trên khuôn mặt già nua liền lộ ra vẻ áy náy.
“ Sư Tôn, xin lỗi vì con đã không như mong đợi của người”
Thượng Vô Viễn nghe vậy, cũng là thở dài một hơi rồi thản nhiên trả lời.
“ Hàiz”
“Không sao, con cũng không cần để tâm chuyện đó ”
Trông thấy Thượng Vô Viễn bộ dạng như vậy, lão cũng là bắt đầu di dời ánh mắt sang Dương Hàn, rồi nhẹ giọng nói.
“ Đa tạ đệ, bài thơ này rất giống hoàn cảnh của ta hiện tại"
Nghe lời nói của lão nhân, Dương Hàn cũng là nhanh chóng đáp lại.
“ Cũng không có gì a”
Sau đó, lão nhân bắt đầu đứng dậy, run run rẩy rẩy đi đến ngồi trước bia mộ bên cạnh, rồi lão bắt đầu tiếp tục nói.
“ Thật lâu trước đây, tại trong một tòa miếu bỏ hoang, có một cậu nhóc cùng một cô nhóc mồ côi sống ở đó”
“ Tuy hai người bọn hắn không cùng huyết thống, nhưng vẫn luôn xem nhau như người thân”
“ Rồi một ngày nọ, cô nhóc bị một cơn phong hàn nặng, cậu nhóc thấy vậy vô cùng lo lắng nên đã cõng cô chạy đi khắp nơi tìm đại phu, nhưng nhìn bộ dạng như ăn mày của cậu, không đại phu nào chịu giúp đỡ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.