Hỗn Độn Tiên Đế

Chương 52: Khí linh, tiễn biệt.




Chương 52: Khí linh, tiễn biệt.
“ Cậu nhóc cỏng cô, điên cuồng chạy trong gió tuyết lạnh thấu xương, tưởng chừng như vô vọng, nhưng lúc này lại có một lão nhân xuất hiện”
“Lão nhân giống như là ánh sáng ấm áp duy nhất, trong cuộc đời u tối của hai người bọn hắn.”
Nghe đến đây, Thượng Vô Viễn trên mặt cũng có chút hồi ức, trước đây lão cũng chỉ thấy thiên phú của cậu nhóc rất cao, nên mới ra tay cứu giúp, cũng không nghĩ đối với hắn lại là ân tình lớn như vậy.
Bên kia, lão nhân vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“ Sự xuất hiện của lão nhân, đã thay đổi hoàn toàn nhân sinh của hai người bọn hắn”
“ Lão nhân không những giúp chữa trị cho cô nhóc, mà còn dạy hai người bọn hắn tu luyện”
“ Thời gian cứ thế trôi qua, thoáng chốc mười năm thời gian qua đi, cậu nhóc năm ấy đã trưởng thành trở thành một thiếu niên, cô nhóc cũng là trở thành một thiếu nữ”
“ Nhưng thiếu niên lúc này, bởi vì được ca tụng quá nhiều, mà đã sinh ra tính kiêu ngạo, tự mãn”
“Tại một buổi tối, thiếu nữ đã bày tỏ tình cảm với thiếu niên.”
“ Nhưng lúc này, thiếu niên lại từ chối, bởi vì hắn lúc đó đã gặp qua không ít thánh nữ, công chúa, tiểu thư của gia tộc lớn, nên hiện tại lại cảm thấy thiếu nữ, đã không sứng đứng bên cạnh chính mình”
“ Nhưng hắn lại không thể nghĩ, chuyện từ chối thiếu nữ sẽ là chuyện khiến hắn hối tiếc nhất trong đời”
“ Trong một lần bí cảnh, thiếu nữ vì bị cự tuyệt tình cảm, nên đã tách ra đi riêng, thiếu niên thấy vậy cũng không để ý”
“Nhưng khi thiếu niên lần nữa gặp lại thiếu nữ, thì nàng đã nằm trong một vũng huyết vụ, sinh cơ cũng hoàn toàn tiêu tán, thấy cảnh này trái tim hắn liền tựa như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, không thể thở nổi, trên mặt nước mắt bắt đầu không ngừng chảy ra, đôi tay run rẩy ôm t·hi t·hể lạnh lẽo trong tay, từng dòng ký ức không ngừng hiện lên”
“ Lúc này thiếu niên mới nhận ra, là hắn trước giờ vẫn luôn yêu thiếu nữ”

“ Sau khi an tán xong thiếu nữ, thiếu niên hai mắt đầy sát khí rời khỏi tông môn, hắn muốn báo thù”
“ Nhưng trong một trăm năm tìm kiếm, thiếu niên vẫn không thể tìm thấy kẻ đã g·iết thiếu nữ, nên hắn đã quay lại tông môn”
“Đứng trước bia mộ đã cũ kỹ của thiếu nữ, lúc này thiếu niên liền nhớ đến, nàng trước kia luôn ưa thích hoa thơm, chán ghét ở một mình, nên hắn đã vì nàng gieo xuống một cánh đồng hoa màu sắc, để ngày ngày nàng đều có thể nhìn thấy, rồi ngồi đây làm bạn cùng nàng mấy trăm năm, chỉ hi vọng nàng không cảm thấy cô đơn”
Nói đến đây, lão nhân bắt đầu đưa cánh tay run rẩy chạm đến dòng chữ Lục Tiểu Ly trên bia mộ.
Hiện tại, lão nhân trong lòng vô cùng hối hận, thời điểm tuổi trẻ, đã không biết trân trọng nàng, đến khi nhận ra, thì cũng chỉ có thể ở đây trông coi đối phương.
Sau một lúc, lão nhân đưa cánh tay già nua của mình lên trời, thoáng chốc, phần đất bên cạnh phần mộ trực tiếp nổ tung ra một cái hố sâu, đủ cho một người nằm.
Bên trong hố, một thanh kiếm trắng bạc, xé rách bụi mù bay ra, rơi vào trong tay của lão nhân.
Nhìn thanh kiếm trong tay, lão trên mặt cũng có chút hồi ức, sau đó nhẹ giọng nói.
“ Lão bằng hữu, thật xin lỗi vì ta đã không thể đưa ngươi đi nhìn ngắm đỉnh cao của thế giới này”
Bên dưới, thanh kiếm tựa như có thể nghe thấy lời của lão nhân nói, nó liền bắt đầu run lên không ngừng.
Bên kia, ba người Phương Hàn Tuyết, Dương Hàn cùng Thượng Vô Viễn khi thấy cảnh này, trong lòng liền kinh ngạc không gì sánh được.
Lúc này, Thượng Vô Viễn trái tim cũng không khỏi chấn động, lão cũng không thể tin được, là đồ đệ của mình lại có thể làm được việc này.
Bởi vì, thanh kiếm đã sinh ra khí linh, mà một khi v·ũ k·hí đã có khí linh, thì tương lai liền có thể thăng cấp thành đế binh, chỉ cần có đủ nguyên liệu luyện chế.
Nhưng muốn v·ũ k·hí sinh ra khí linh, là cực kỳ khó khăn, việc này đòi hỏi giữa v·ũ k·hí và người sử dụng phải có một mối liên kết cực kỳ chặt chẽ, mà không ai cũng có thể làm được.
Ngồi trước bia mộ, lão nhân tiếp tục nói.

“Thanh kiếm này có tên là Bạch Huyên Kiếm, ta đã lấy được trong một bí cảnh, nó cũng đã theo ta hơn mấy trăm năm”
Nói đến đây, lão nhân bắt đầu vận chuyển toàn bộ linh khí cùng nguyên sinh, truyền vào thanh kiếm.
Sau đó, lão di dời ánh mắt qua Dương Hàn, rồi tiện tay ném thanh kiếm cho hắn.
Thấy thanh kiếm đang bay tới, Dương Hàn cũng là vội vàng bắt lấy, trong lòng không khỏi nghi hoặc nhìn xuống vị sư huynh này.
Trông thấy Dương Hàn ánh mắt một bộ mờ mịt, lão nhân cũng là ung dung nói.
“ Đệ tặng ta một bài thơ, nhưng ta cũng không có gì đáp lễ, chỉ có thanh kiếm này”
“Bên trong thanh kiếm, có một kiếm cuối cùng của ta, được đánh đổi bằng cả sinh mệnh tàn tạ này”
“ Nếu có thể, ta mong đệ sẽ sử dụng một kiếm này lên tên đó, chấm dứt đoạn nhân quả này giúp ta”
Nghe thấy lời nói của lão nhân, Dương Hàn trong lòng cũng có chút bối rối, sau một khắc hắn cũng nhanh chóng trả lời.
“ Được”
Dù sao thanh kiếm lão nhân đưa thật sự quá quý giá, là v·ũ k·hí tương lai có thể thăng cấp thành đế binh, tuy Dương Hàn cũng đã có một kiện, nhưng đế binh ai lại ngại nhiều a, nên yêu cầu này hắn cũng không cự tuyệt, nếu có cơ hội thì giúp vị đại sư huynh này chặt đứt nhân quả, tiến vào luân hồi.
Nghe thấy Dương Hàn đồng ý yêu cầu của mình, lão nhân trên mặt cũng là lộ ra vẻ nhẹ nhõm, sau đó lão bắt đầu tựa lưng lên tấm bia mộ, khí tức trên người thì dần dần suy yếu, khi sinh cơ gần tiêu tan, trong miệng liền truyền ra câu cuối cùng.
“ Đem ta chôn bên cạnh nàng”

Nghe lão nhân nói, Dương Hàn gật đầu đáp lại.
“ Được”
Lão nhân trên mặt mang theo vẻ mỉm cười, khí tức triệt để biến mất.
Ba người ở đây tâm tình cực kỳ phiền muộn, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống lão nhân, để lộ ra khuôn mặt già nua, nhưng trên khuôn mặt đó vẫn đang nở ra nụ cười nhẹ nhàng, hai tay ôm một thanh kiếm gãy, nằm tựa lưng trên bia mộ, giống như lão chỉ đang ngủ say, mà giất ngủ này là vĩnh hằng, sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.
Một đóa hoa cúc trắng bên dưới lão nhân, bắt đầu chập chờn.
Trên cánh hoa, có mấy giọt hạt sương sớm, cũng không biết có phải là sương không, từ trên trượt xuống.
Tựa như bông hoa đang khóc.
Lúc này, Người buồn nhất cũng chính là Thượng Vô Viễn.
Bởi vì lão là người nuôi dạy, cũng như nhìn Tôn Nguyên cùng Lục Tiểu Ly lớn lên.
Đối với Thượng Vô Viễn, hai người bọn hắn giống nữ nhi cùng nhi tử của mình, nên khi Lục Tiểu Ly c·hết, lão cũng đã rất đau khổ.
Mà hiện tại, Tôn Nguyên cũng là rời đi, khiến trong lòng lão buồn bã không gì sánh được.
Lúc này Thượng Vô Viễn trên mặt mang theo vẻ t·ang t·hương, nhìn qua Phương Hàn Tuyết cùng Dương Hàn, đau buồn nói
“ Hai con hãy trở về đi”
“ Việc an táng đại sư huynh của các con ta sẽ tự mình làm”
Nghe thấy lời nói của Thượng Vô Viễn, Phương Hàn Tuyết cùng Dương Hàn cũng không nói gì, sau đó liền chậm rãi rời đi.
Bởi vì hai người bọn hắn cũng biết, hiện tại sư tôn mình cần ở một mình.
Lúc này, Thượng Vô Viễn bắt đầu sử dụng linh khí nhất bỏng t·hi t·hể của Tôn Nguyên lên, duy chuyển vào trong hố sâu trước đó, rồi lấp đất lại, sau đó lão tiếp tục sử dụng linh khí kéo một tảng đá lớn từ trong cánh rừng phía sau đến, tay bóp kiếm chỉ, chém ra kiếm khí, thoáng chốc tảng đá bị cắt ra thành một tấm bia đá.
Thượng Vô Viễn nhìn tấm bia đá, trong mắt vô cùng buồn bã bắt đầu khắc lên trên hai chữ Tôn Nguyên, cắm xuống phần đất trước đó, rồi lão liền ngồi xuống tiếp tục uống rượu, cũng không rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.