Hỗn Độn Tiên Đế

Chương 59: Tiến đến bí cảnh




Chương 59: Tiến đến bí cảnh
Đạo thanh âm của Dương Hàn vừa rơi xuống, thì đám người ở đây cũng không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì bọn hắn chỉ nghĩ, có thể Dương Hàn là một tộc nhân nhỏ trong gia tộc, tuy có thiên phú cao, nhưng không được gia tộc trọng dụng bồi dưỡng, nên mới phải rời đi kiếm tài nguyên ở các thế lực khác.
Bình thường mà nói, tại gia tộc lớn, các cao tầng cũng chỉ tập trung tài nguyên vào người nhà của mình, còn các tộc nhân nhỏ bên dưới cho dù có thiên phú cao đến đâu, cũng sẽ không được bồi dưỡng nhiều.
Hoặc nếu bọn hắn sinh ra liền sở hữu thần cốt, hay thứ gì đó, có thể liền sẽ bị đào đi.
Chứ không nghĩ thân phận của Dương Hàn lại cao như vậy.
Bọn hắn cũng biết Dương gia là một trong bốn gia tộc lớn nhất đông vực, có thể sánh ngang với Huyền Thiên Kiếm Tông.
Vệ Minh Hà phía sau Dương Hàn trên mặt cũng là có chút sững sốt.
Bên này, Vũ Diêu Diêu trên mặt cũng là thoáng qua vẻ ngạc nhiên, rồi cũng nhanh chóng biến mất, sau đó nàng liền nói.
“ Ta thật không hiểu suy nghĩ của đám các ngươi, có gia tộc thì không ở, lại thích chạy đến tông môn làm gì”
“ Trước đây là Phương Hàn Tuyết, hiện tại lại là ngươi a”
Nói xong, Vũ Diêu Diêu sải bước đi qua Dương Hàn, hướng Phương Hàn Tuyết phương hướng mà đi, nàng khẽ liếc mắt qua Vệ Minh Hà một cái, rồi cũng nhanh chóng di dời đi.
Vệ Minh Hà thấy vậy, trên mặt liền là sở hãi, không dám nhìn thẳng vào mắt Vũ Diêu Diêu.
Thấy nàng đi qua, Vệ Minh Hà mới là thở phào nhẹ nhõm.
“ Dọa c·hết ta rồi”
“ Dương Hàn sư đệ, tốt nhất sau này đệ ngàn vạn lần đừng chọc giận Diêu Diêu sư muội a”
“ Muội ấy là một bà điên, chẳng qua ta chỉ mới nhìn thoáng qua, cũng không thấy được gì, mà bây giờ muội ấy lại đánh ta đến tình trạng này”
Nghe thấy lời nói của Vệ Minh Hà, Dương Hàn cũng không biết nói gì, trên miệng chỉ cười cười.

Bên kia, Vũ Diêu Diêu đã đi đến trước người Phương Hàn Tuyết, thoáng chốc nàng liền chạy sang bên cạnh ôm lấy cánh tay của Phương Hàn Tuyết, nhìn bộ dáng vô cùng thân mật.
“ Hàn Tuyết, ngươi đã lĩnh ngộ được kiếm ý rồi sao?”
Hàn Tuyết đối với Vũ Diêu Diêu cũng có hảo cảm, nên cũng không đẩy ra, bởi vì trong kiếp trước hai người chính là bằng hữu tốt, sau đó nàng cũng là đáp lại.
“ Ừm, ta đã lĩnh ngộ được kiếm ý”
“ Ngươi thật không hổ là thiên tài có thiên phú cấp lam a”
Đang khi nói chuyện Vũ Diêu Diêu không ngừng ôm cánh tay của Phương Hàn Tuyết cọ cọ vào trong ngực.
Xung quanh nam đệ tử nhìn thấy một màn này, đành phải nuốt nước miếng, trong mắt thỉnh thoảng có vẻ hâm mộ hiện lên.
Đúng lúc này, phía xa lại có hai đạo thân ảnh của một nam một nữ đi đến, Vũ Diêu Diêu khi thấy hai người này cũng là vẫy vẫy tay.
Hai người này thấy vậy liền đi đến, sau đó Vũ Diêu Diêu bắt đầu di dời ánh mắt qua Dương Hàn, rồi nàng đưa tay lên phía nam tử vừa tới.
“ Nam tử này tên là Giả Chương, đệ tử chân truyền của ngũ trưởng lão”
“ Còn vì nữ tử xinh đẹp bên cạnh này, tên là Mộng Thi Ngôn, đệ tử chân truyền của nhị trưởng lão”
Giới thiệu xong hai người, Vũ Diêu Diêu liền bắt đầu giới thiệu Dương Hàn.
“ Đây là Dương Hàn, để tử chân truyền của trưởng môn”
Nghe Vũ Diêu Diêu giới thiệu xong, Dương Hàn liền di dời ánh mắt qua.
Chỉ thấy nam tử có khuôn mặt cũng khá anh tuấn, thuộc về loại hơn phổ thông một ít, nhìn một chút sẽ cảm thấy thuận mắt.
Còn nữ tử bên cạnh trên người mặc một bộ váy tím, khuôn mặt tinh xảo tuổi trẻ thiếu nữ, nhưng trên mặt đang lộ ra một chút lạnh lùng, mái tóc đen dài như thác nước, nhìn chung vẫn rất xinh đẹp.
Sau đó, Dương Hàn cũng là lên tiếng.

“ Hân hạnh được gặp mặt”
Mộng Thi Ngôn nghe vậy, cũng chỉ là gật đầu một cái, coi như là đáp lại, cũng không nói gì.
Còn Giả Chương nghe thấy lời nói của Dương Hàn liền đáp.
“ Hân hạnh a”
“ Không hổ danh là thiên tài thiên phú cấp tử, đúng là thiếu niên anh tuấn, khí chất bất phàm”
Dương Hàn nghe vậy cũng là cười cười khách sáo nói.
“ Quá khen a”
Sau đó mấy người bọn họ liền nói chuyện một hồi.
Đúng lúc này, đám đệ tử nhận ra cái gì, rồi bọn hắn đồng loạt ngẩng đầu hướng trên đỉnh đầu nhìn lên, chỉ gặp một con toàn thân đen nhánh đại bàng chẳng biết lúc nào xuất hiện tại mọi người trên không, rộng lớn cánh chim che khuất bầu trời.
Một lão nhân tại đỉnh đầu đại bàng đứng chắp tay.
Lão nhân này là Tam trưởng lão, Triệu Ngạn.
Sở dĩ để một vị trưởng lão cao tầng đưa đám để tử đi, bởi vì đây là bí cảnh truyền thừa của một đại đế, chuyện này quá mức trọng đại.
Chỉ sợ nếu lỡ may đệ tử của tông môn giành được truyền thừa, rồi bị mấy lão gia hỏa không biết xấu hổ xuất thủ ra tay c·ướp đoạt.
Đứng trên đầu đại bàng, Triệu Ngạn chậm rãi quét mắt qua đám đệ tử bên dưới, rồi lão trầm giọng nói.
“ Lên đi!”
Nghe thấy lời nói của Triệu Ngạn, bên dưới đám đệ tử không do dự bay lên trên lưng đại bàng.
Bên kia, đám người Dương Hàn cũng là bay lên theo.

Sau khi đám đệ tử đã lên hết, Đại bàng liền bắt đầu vổ cánh, tạo ra cuồng phong không ngừng thổi xuống bên dưới, rồi bay đi.
Một ngày này.
Toàn bộ Đông Vực trời tối đến so với thường ngày thì phải sớm hơn nhiều, chỉ là vào lúc giữa trưa, sắc trời tựa như là bị giội cho một tầng mực nước, lờ mờ vô cùng.
Nhưng nếu là cẩn thận hướng bầu trời nhìn lại, liền sẽ phát hiện nguyên bản bầu trời trong xanh bị một tầng đen nhánh mây đen nơi bao bọc, kéo dài toàn bộ Đông Vực.
Mà giờ khắc này Phi Lôi Cốc bên ngoài lối vào chỗ có không ít thế lực lớn đã tụ tập đông đủ, tất cả tinh thần đều nghiêm túc.
Bọn hắn có người cưỡi giống như núi nhỏ to lớn hung thú.
Có chân đạp tiên khí bồng bềnh đăng đỉnh vũ hạc.
Có thậm chí cưỡi hình thể to lớn phi hành linh chu.
Đều không ngoại lệ, đều là những người thân phận hiển hách, chiến lực cường đại.
Đám người xung quanh trưng bày rất nhiều dạ quang châu có thể tại ban đêm chiếu sáng hoặc là thiêu đốt bó đuốc, tựa hồ chỉ có làm vậy, mới khiến cho trong lòng nhiều người một chút cảm giác an toàn.
Từ hướng ngoài bên trong nhìn lại, bây giờ Phi Lôi Cốc ngoại vi mê vụ sớm đã tiêu tán không còn, ngoại bộ có lưu chiến đấu vết tích, nhấp nhô vách đá hiển lộ tại mọi người trước mắt.
Trên trời cao, đại bàng chở nhóm người Dương Hàn cũng là bay xuống, dừng tại hư không.
Bọn hắn vừa đến liền thu hút không ít ánh mắt tới, nhưng cũng nhanh chóng di dời đi.
Đứng trên lưng đại bàng nhìn xuống, Dương Hàn trong lòng cũng có chút kinh ngạc, nơi đây tụ tập hầu như là toàn bộ thiên kiêu đông vực, khí thế vô cùng hoành tráng.
Trên một chiếc linh thuyền lớn, một thiếu niên trong đó khi thấy Dương Hàn phía trên đại bàng của Huyền Thiên Kiếm Tông, hắn không khỏi kinh hô.
“ Đó là nhị thiếu gia a”
Nghe thiếu niên kinh hô, đám người tại đây cũng là di dời ánh mắt qua, sau đó xôn xao bàn tán.
“ Đúng là nhị thiếu gia, mà sao thiếu gia lại đứng tại bên Huyền Thiên Kiếm Tông a”
“ Có thể hơn một năm thiếu gia ra ngoài lịch luyện cũng sẵn tiện gia nhập Huyền Thiên Kiếm Tông”
Bên kia Dương Phong khi thấy Dương Hàn, trong lòng cũng là có chút nghi hoặc, nhưng sau một khắc hắn cũng không để ý nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.