Chương 62: Đại chiến hung thú
Ở vào một chỗ khác bí cảnh truyền thừa, không gian bên trong mật đạo khác.
Phương Hàn Tuyết cùng đám người đang đứng tại chính giữa mật đạo, phía trước thì là một hành lang tối tâm, có những ngọn đuốc đang chiếu sáng dẫn thẳng đến một thanh đồng cửa đá, bên dưới thì có vô số bạch cốt nằm la liệt.
Phương Hàn Tuyết ánh mắt không ngừng du tẩu trên cửa đá, nhờ ký ức kiếp trước nên nàng biết thứ phía sau cánh cửa này là gì.
Đó là một mảnh vỡ của miếng ngọc bội lớn hơn, khi tập hợp đủ tám mảnh thì có thể nhận được truyền thừa.
Ngay tại nàng chuẩn bị lấy tốc độ hướng thanh đồng cửa đá lao đi, thì khô lâu bên dưới bắt đầu cử động đứng dậy.
Thấy vậy Phương Hàn Tuyết trên mặt cũng không mấy thay đổi, sau đó nàng hai chân nhẹ nhàng điểm lạc xuống mặt đất, thân hình uyển chuyển lao đi.
Trên đường Phương Hàn Tuyết đi, khô lâu chưa kịp t·ấn c·ông, thì đã bị đóng băng thành tượng đá.
Không mất nhiều thời gian, nàng đã đến trước cửa đá, rồi không do dự đẩy ra bước vào trong.
Đi vào thanh đồng cửa đá về sau, Phương Hàn Tuyết liền thấy mình xuất hiện tại một hang động đá, toạ lạc tại trung tâm hang động là một cột đá đứng sừng sững, trên đỉnh cột đá bình đài, một mảnh ngọc bội nhỏ đang lơ lững.
Bên dưới thì có một bộ bạch cốt cao ba mét đang canh giữ, hai mắt bạch cốt xích hoả không ngừng lưu chuyển.
Bạch cốt hai mắt gắt gao nhìn về hướng Phương Hàn Tuyết, khí tức Tử Phủ cảnh ngũ trọng không ngừng lan tràn ra.
Trông thấy bạch cốt, Phương Hàn Tuyết cũng không mấy để tâm, bởi vì hiện tại nàng đã là tu vi Thần Tàng Cảnh, muốn giải quyết một bạch cốt Tử Phủ cảnh cũng chỉ là một kiếm.
Bên kia bạch cốt khi thấy Phương Hàn Tuyết cũng không do dự lao tới t·ấn c·ông, nhưng chưa kịp tới gần thì trước mặt nó liền xuất hiện một đạo kiếm quang sáng chói lao đến.
Bên trong kiếm quang ẩn chứa kiếm ý cùng hàn khí kinh khủng đang không ngừng rít lên thanh âm lạnh lẽo, trực tiếp chém đôi khô lâu thành hai nữa, sau đó hàn khí lập tức đóng băng hai phần khô lâu thành hai tượng đá.
Theo khô lâu bị đóng băng về sau, một thông đạo đột ngột xuất hiện từ hư không.
Thấy vậy, Phương Hàn Tuyết cũng chỉ liếc mắt qua một cái, rồi nàng không do dự bay lên trên đỉnh cột đá bắt lấy mảnh vỡ ngọc bội đến trong tay, thu vào trong nhẫn trữ vật.
Nhìn xuống thông đạo, Phương Hàn Tuyết liền chân đạp hư không, hoá thành một đạo lưu quang bay xuống.
Đi qua thông đạo về sau, Phương Hàn Tuyết liền được truyền tống đến một không gian vô cùng rộng rải.
Chỉ thấy nơi đây là một vùng đất hoang vu, địa hình cũng chỉ toàn đất đá.
Nhưng nơi này nhìn vô cùng tàn tạ, tựa như có một trận chiến kinh khủng đã sảy ra ở đây.
Bên dưới mặt đất có vô số hố sâu cùng khe rảnh đáng sợ, không ít ngọn núi đá bị tàn phá dữ dội, tựa như nơi này phải gánh chịu phạm vi lớn thần thông oanh tạc.
Đúng lúc này, bên cạnh Phương Hàn Tuyết liền có thêm một người truyền tống tới.
Chỉ thấy một bóng hình nữ tử xinh đẹp thân mặc một bộ váy xanh, mái tóc màu đen tự do tản mát xuống hai đầu vai, con ngươi giống như chứa cả bầu trời đầy sao bên trong.
Cho người ta khống chế không nổi mà bị say mê trong ánh mắt đó.
Nữ tử khuôn mặt bị bạch sắc mạng che mặt che chắn, cái này chẳng những không có giảm xuống nàng khí chất, ngược lại nhiều hơn một loại thần bí đẹp.
Nhìn qua, Phương Hàn Tuyết cũng là nhận ra thân phận của nữ tử này.
Nàng chính là thánh nữ của Thanh Vân Thánh Địa, Lam Ngọc Đình, là người xếp hạng hai trên bảng thiên kiêu đông vực.
Nhưng không để Phương Hàn Tuyết suy nghĩ lâu, thì bên cạnh lại có bốn đạo thân ảnh khác được truyển tống đến.
Trong bốn người này, Phương Hàn Tuyết cũng chỉ nhận ra hai người là Dương Phong, cùng một người có thân hình cân đối cường tráng, khuôn mặt khôi ngô.
Người này là đại sư huynh của Vãn Sơn Tông, Long Đại Vĩ, là người xếp hàng đầu trong bản thiên kiêu đông vực.
Còn một người thân mặc áo choàng đen, cùng một nam tử anh tuấn, khí chất bất phàm, Phương Hàn Tuyết cũng không nhận ra.
Đúng lúc này, sáu mảnh vỡ ngọc bội của sáu người ở đây, tựa như nhận được chỉ dẫn bên dưới, bắt đầu bay ra lao về một hướng.
Sáu người thấy vậy, cũng không do dự dùng toàn lực đuổi theo.
Ở vào một chỗ khác bí cảnh truyền thừa, không gian bên trong hang động băng.
Dương Hàn đang không ngừng thuấn di qua các cột băng, bởi vì mỗi lần hắn đứng tại cột băng nào, thì cột băng đó đều bị sóng âm bên dưới lao tới cho phá hủy.
Nhìn xuống hung thú, Dương Hàn trong chớp mắt liền biến mất, lần nữa xuất hiện là tại trên hư không phía sau hung thú.
Năm ngón tay nắm chặt lấy Thái Sát Kiếm, kiếm khí không ngừng xao động lưu chuyển, thoáng chốc kiếm ngân nổ vang, một đạo kiếm quang tứ ngược phá không mà đi, đem không khí đều cho cắt ra, không gian đều im lặng dưới một kiếm này, chỉ còn lại một đạo tiếng ông ông của kiếm ngâm.
Bên dưới, Hung thú cảm nhận được một cỗ nguy hiểm từ phía sau lưng truyền tới, bốn chân của nó ngay tức khắc đè xuống, khiến mặt băng bên dưới không ngừng nứt ra vô số khe rảnh nhỏ như mạng nhện, rồi dùng toàn lực phóng lên cao.
Trông thấy con hung thú đã thoát khỏi phạm vi công kích của kiếm quang, Dương Hàn trên mặt cũng không mấy thay đổi, khoé miệng liền kéo lên nở ra nụ cười lạnh.
Chỉ thấy bên kia kiếm quang đột nhiên bẻ cong chuyển hướng phía hung thú trên không trung phương hướng mà tiếp tục lao đi.
Trên không, hung thú cũng không nghĩ là có chuyện này, nên nó cũng không kịp phản ứng, trực tiếp bị đạo kiếm quang này chém trúng.
Chỉ thấy kiếm quang vô cùng sắc bén chém trúng, nhưng cũng không thể chém qua hung thú, liền mang nó theo bay lên trần hang động băng, trực tiếp chém ra một khe rảnh kinh khủng bên trên.
Hung thú nằm sau bên trong khe rảnh, khi kiếm quang vừa biến mất, nó liền không do dự lao ra, đứng tại hư không, trên thân đã xuất hiện một vết chém kéo dài dưới bụng, máu từ bên trong không ngừng nhỏ giọt từ trên cao xuống mặt băng bên dưới.
Lúc này hung thú ánh mắt đang vô cùng giận dữ nhìn Dương Hàn.
Bên dưới, Dương Hàn trên mặt cũng là đang lộ ra vẻ ngoài ý muốn, bởi vì hắn không thể nghĩ là nhục thân của con hung thú này lại cứng cáp như vậy.
Đứng trên không, hung thú chân đạp tại hư không, dồn toàn lực xuống, lấy tốc độ cực nhanh lao nhanh hướng phía Dương Hàn phương hướng mà đi.
Trong thấy hung thú đang há ra cái miệng đầy nước dãi lao đến, Dương Hàn trong lòng khẽ động, khí thế quanh người bắt đầu tăng mạnh, khí huyết trong người không ngừng sôi trào mãnh liệt.
Xung quanh thân Dương Hàn bắt đầu ngưng tụ ra một hư ảnh cự long vô cùng sáng chói quang huy, chiếu sáng toàn bộ hang động băng, thoáng chốc hắn vung ra một quyền.
Long Thiên Quyền!
Một quyền này lực đạo cực kỳ khủng bố, hư ảnh cự long bao phủ xung quanh Dương Hàn bắt đầu rống lên một tiếng lao đi, cự long hám miệng giận dữ hướng phía hung thú đang lao tới mà cắn.
Bên kia, hung thú chưa kịp phản ứng, thì bị cự long sáng chói huy hoàng này cắn tới, mang theo thân thể của nó lao đi, tiếp tục đụng trúng trần hang động băng, nhưng cự long vẫn không dừng lại, mà vẫn đâm đầu vào trong, tựa như cự long đang phá băng.