Chương 64: động băng sụp đổ, đại chiến tranh giành truyền thừa
Theo sinh cơ của hung thú biến mất, thì đột nhiên từ hư không bắt đầu hiện ra một thông đạo.
Hiện tại hang động băng này đang không ngừng sụp đổ, nên đám người khi thấy thông đạo liền không do dự lao đến, vô số tiếng ông ông vang lên.
Dương Hàn lúc này hỗn độn lực gần như là cạn kiệt, thân thể hắn ở tại hư không đang bắt đầu dần dần hạ xuống.
Thấy hang động đang đổ sụp, Dương Hàn cố hết sức vận dụng không gian pháp tắc thuấn di đến mảnh vỡ ngọc bội, đưa tay ra bắt lấy, sau đó hắn lại một lần nữa thuấn di đến thông đạo, nhanh chóng bước qua.
Ông!
Bước qua thông đạo về sau, Dương Hàn liền xuất hiện ở một địa hình đất đá, nhưng hắn cũng không quan sát nơi này lâu.
Chỉ thấy Dương Hàn vừa bước qua, ngay tức khắc liền lấy linh khí đan trong nhẫn trữ vật ra, không do dự nuốt vào bụng, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu khôi phục hỗn độn lực.
Một bên đám người trên mặt còn có chút hoảng hốt, khi vừa thoát c·hết, sau một lúc bọn hắn mới là trấn tĩnh lại, rồi tất cả bọn hắn đều di dời ánh mắt qua Dương Hàn.
Đám người bước đến gần Dương Hàn, trong mắt thì đầy vẻ cảm kích.
“ Đa tạ đạo hữu đã ra tay cứu mạng”
“ Ta là Cơ Mộc, người của Cơ gia, ở Tự Dương Thành, hôm nay ta nợ đạo hữu một ân tình, tương lai nếu cần giúp đỡ cứ đến tìm”
“ Còn ta là La Thắng, người của La gia, ở Hương Cốc Thành, nếu sau này đạo hữu gặp khó khăn cứ việc tìm đến”
...
“ Ta là...”
Đám người ở đây không ngừng cảm tạ, nhưng Dương Hàn cũng không để ý, mà chỉ tập trung vào việc khôi phục hỗn độn lực.
Sau một lúc, đám người ở đây cũng rời đi tìm kiếm cơ duyên, để lại Dương Hàn yên lặng một người.
Lúc này, Dương Hàn bắt đầu mở mắt ra, rồi lấy thêm trong nhẫn trữ vật mười viên linh khí đan, không do dự nuốt tất cả vào bụng, sau đó hắn nhìn xung quanh một vòng, khi không thấy ai thì liền lấy ra Luyện Giới Châu tiến vào trong.
Chỉ trong vài hơi thở, Dương Hàn đã trở ra, hiện tại hắn đã khôi phục hoàn toàn hỗn độn lực.
Ngay tại lúc Dương Hàn chuẩn bị lao đi, thì đột ngột mảnh vỡ ngọc bội từ trong người hắn phóng ra bay về một hướng.
Trông thấy một màn này, Dương Hàn chưa kịp suy nghĩ gì, cũng không do dự đuổi theo.
Ở một bên khác bí cảnh truyền thừa.
Phương Hàn Tuyết cùng năm người còn lại đang đứng trên một ngọn núi đá, tại trung tâm, trên hư không đang lơ lửng một miếng ngọc bội gần hoàn chỉnh, chỉ còn thiếu một mảnh cuối cùng, xung quanh ngọc bội vô số phù văn phức tạp, tỏ ra ánh sáng vàng chói, không ngừng lưu chuyển.
Vài phút trước, đám người Phương Hàn Tuyết đi theo chỉ dẫn của ngọc bội thì đến được nơi này
Ở đây lại có thêm một mảnh vỡ ngọc bội khác, khi sáu mảnh vỡ ngọc bội bay tới, thì ngay tức khắc ghép lại với mảnh vỡ tại nơi này, tạo ra miếng ngọc bội gần hoàn chỉnh, chỉ còn thiếu một mảnh.
Đúng lúc này, đạo thân ảnh của một người trong sáu người ở đây, tốc độ cực nhanh lao tới bắt lấy miếng ngọc bội vào trong tay.
Phương Hàn Tuyết cùng bốn người còn lại thấy vậy, liền lập tức không do dự bao vay lấy nam tử này.
Long Đại Vĩ hai mắt gắt gao nhìn nam tử đang bị bao vây tại trung tâm, trầm giọng nói.
“ Thiên Huyền, người là muốn ăn một mình sao?”
Nghe thấy lời Long Đại Vĩ nói, Phương Hàn Tuyết mới là nhận ra nam tử này là ai.
Nam tử tên Thiên Huyền này là đại sư huynh của Thiên Nguyên Kiếm Tông, đứng hạng tư trên bản thiên kiêu đông vực.
Cũng là người kiếp trước bị Dương gia đào cốt cho Dương Hàn.
Phương Hàn Tuyết không nhận ra cũng là chuyện bình thường, bởi vì kiếp trước Thiên Huyền c·hết quá sớm, nàng cũng chưa gặp mặt lần nào.
Bên kia, Thiên Huyền hai mắt lãnh đạm nhìn qua Long Đại Vĩ.
“ Nực cười, truyền thừa chỉ có một, ngươi nói làm sao chia”
Nghe thấy lời nói của Thiên Huyền, Long Đại Vĩ trên miệng cũng là nở ra nụ cười nhạt, sau đó thản nhiên nói.
“ Nếu không thể chia, vậy thì lấy thực lực để quyết định a”
Nói xong, Long Đại Vĩ khí tức Thần Tàng Cảnh ngũ trọng bắt đầu điên cuồng lan tràn ra, uy áp hướng phía Thiên Huyền đè ép xuống.
Thiên Huyền quét mắt qua Long Đại Vĩ, đối mặt với khí tức rào rạt như vậy, hắn trên mặt cũng không chút sợ hãi, tựa như cũng không nhận uy áp gì.
Sau đó Thiên Huyền cũng là thản nhiên nói.
“ Đúng ý ta”
Nghe thấy lời nói của Thiên Huyền, Long Đại Vĩ trong miệng không khỏi truyền ra tiếng cười to, sau đó giễu cợt nói.
“ Với tu vi Tử Phủ Cảnh đỉnh phong của ngươi cũng muốn thắng ta”
“ Đúng là mơ mộng hão huyền”
Nói xong, Long Đại Vĩ khí thế quanh người bắt đầu tăng mạnh, năm ngón tay nắm chặt lại thành quyền, thoáng chốc hắn lấy tốc độ cực nhanh hướng phía Thiên Huyền phương hướng lao đi.
Trong thấy Long Đại Vĩ lao đi, Thiên Huyền trong lòng khẽ động, trên tay liền xuất hiện một thanh kiếm trắng bạc sáng bóng, linh khí trong người bắt đầu sôi trào
Oanh!
Thoáng chốc kiếm ngân nổ vang, hắn chém ra một đạo kiếm quang.
Đạo kiếm quang sáng chói tứ ngược phá không lao đi, chém đôi cả không khí, bên trong kiếm ý không ngừng rít lên thanh âm lạnh lẽo, tiếng ông ông của kiếm ngâm vang vọng khắp thiên địa.
Long Đại Vĩ thấy đạo kiếm quang bay tới, trên miệng liền kéo lên nụ cười lạnh, trên mặt lộ ra một chút khinh thường.
Bởi vì hắn nghĩ với tu vi giữa hắn cùng Thiên Huyền chênh lệch nhiều như vậy, nên kiếm quang cũng sẽ không ghê gớm gì.
Chỉ thấy đến gần kiếm quang, Long Đại Vĩ nắm chặt nóng bỏng một quyền vung ra.
Quyền này bên trong ẩn chứa quyền ý không ngừng xao động, lực đạo cực kỳ hùng hồn, đem không khí đều cho bạo liệt nổ tung, quyền phong đi qua, đâu đâu cũng có khí lưu luân chuyển tựa như bị xua tan gạt ra.
Quyền cùng kiếm quang v·a c·hạm, hai luồn khí tức hãi hùng không ngừng dằng co tại hư không, quyền ý cùng kiếm ý điên cuồng giao phong
Sau một lúc lâu, hai luồn khí tức trực tiếp nổ tung, tạo ra một luồng sóng khí mạnh đẩy Long Đại Vĩ ra.
Thấy một màn này, Phương Hàn Tuyết cùng ba người còn lại trên mặt cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bị sóng khí đẩy ra về sau, Long Đại Vĩ trên mặt liền thu lại vẻ khinh thường, hai đầu lông mày không khỏi nhíu chặt lại, sau đó trầm giọng nói.
“ Tu vi của ngươi không phải là Tử Phủ Cảnh”
Đứng tại hư không, Thiên Huyền ánh mắt lãnh đạm nhìn xuống, cũng không nói gì, hắn chỉ đứng lặng im ở đó, nhưng khí thế trên người vô cùng áp bách.
Bên dưới, Long Đại Vĩ bắt đầu bóp pháp quyết, thoáng chốc linh khí trong người mảnh liệt lan tràn ra, sau đó không ngừng hội tụ lại quanh thân, hiển hóa ra một hư ảnh hổ vương màu tím đậm bao lấy hắn bên trong.
Thượng Hình Hổ Phệ !
Đứng bên trong hư ảnh hổ vương, Long Đại Vĩ không do dự lao đi, theo hắn di chuyển hư ảnh hổ vương cũng là di chuyển theo.
Trong thấy Long Đại Vĩ lao tới, Thiên Huyền trên mặt cũng không mấy thay đổi, khẽ động ngón tay, năm thanh kiếm từ trong nhẫn trữ vật liền xuất hiện, lơ lửng tại hư không, tay bóp kiếm quyết, thoáng chốt năm thanh kiếm lấy tốc độ cực nhanh lao đi.
Năm thanh kiếm không ngừng phát ra tiếng rít của kiếm ý băng lãnh, theo đường kiếm bay khí lưu đều bị cắt ra gạt qua hai bên, tạo ra gió mạnh thổi ra phía sau.