Chương 16: Khardros
Sau khi hấp thụ toàn bộ số tinh thể trong chiếc rương, con mắt ở chính giữa mặt dây chuyền bắt đầu phát ra ánh sáng màu đỏ rực.
Chỉ một giây sau không gian xung quanh Randolph bắt đầu rạn nứt và vỡ vụn, cậu thoáng chút chần chừ, ngay khi vừa định quay sang bắt lấy tay Acheron thì cơ thể đã bị lực hút khổng lồ kéo vào hư không.
Acheron ngồi ở bên cạnh cũng cảm nhận được điều bất thường, nhưng khi cô vừa vươn tay, ngón tay chỉ còn cách cậu một chút, Randolph đã hoàn toàn biến mất.
Cánh tay cô khựng lại giữa không trung, đôi mắt Acheron thẫn thờ nhìn vào chỗ cậu vừa ngồi.
‘…Hư vô? Không, sức mạnh vừa rồi không phải là hư vô.’
Một luồng điện màu tím chớp lên trong lòng bàn tay Acheron, và rồi nó nhanh chóng biến thành một thanh đao dài.
‘Chẳng lẽ là…’
Con ngươi hình thoi của cô dần co lại thành một đường thẳng hẹp chạy dọc đôi mắt.
. . .
Cùng lúc đó Randolph đang trôi nổi giữa không gian vô định, trên gương mặt lộ rõ nét u sầu.
Nhớ lại ánh mắt của Acheron khi cậu bị hút vào không gian này, Randolph chợt cảm thấy mình thật đáng ghét, đáng lẽ cậu đã có thể nắm lấy tay cô sớm hơn.
Bởi vì không chắc rằng mình có thể đem thêm một người khác vào không gian này được hay không, cùng với sự do dự khi tiết lộ bí mật xuất thân của mình đã khiến Randolph ngần ngại trong phút chót.
Ánh mắt đó… cô thấy thực sự lo lắng cho cậu.
Trước đây mỗi khi đi vào không gian này ở hành tinh Lanchester, Randolph vẫn luôn cô độc một mình.
Nhưng lần này cảm giác cô độc ấy đã tan biến, đồng hành bên cạnh cậu còn có thêm một người nữa.
Ít nhất Acheron đã kéo Randolph ra khỏi màn đêm tối tăm nhất của cuộc đời.
Trong khoảng thời gian qua cậu đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, nhưng thái độ của cô ấy vào hôm nay đã khiến cho Randolph dứt khoát chặt đứt phần lưỡng lự ấy.
Theo như tình cảnh hiện tại, cậu chắc chắn sẽ sử dụng sức mạnh này nhiều hơn trong tương lai, nếu cứ tiếp tục giữ bí mật sẽ chỉ khiến mối quan hệ của cả hai ngày càng rạn nứt.
‘Mình sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy sau khi ra khỏi đây vậy.’
Lướt đến vòng quay khổng lồ trước mặt, nhìn thấy thanh năng lượng đã nạp đầy, trái tim cậu bắt đầu đập nhanh hơn. Đây chính là khoảnh khắc mà Randolph đã chờ đợi từ lâu, ngày mà cậu chính thức khởi động Vòng Quay Kiến Tạo.
Randolph vươn tay chạm vào Vòng Quay Kiến Tạo, thanh năng lượng nhanh chóng bị rút cạn, ngay sau đó một cánh tay khổng lồ hiện ra từ bên trong vòng quay, vươn thẳng lên không trung vô tận.
Từng dải tinh vân uyển chuyển xoay vần xung quanh nó, trong khi vô số vòng xoáy tựa như thiên hà được bao phủ bởi hàng tỷ ngôi sao rực rỡ trải dài từ đầu ngón tay đến khuỷu tay, như thể nó là một phần của vũ trụ.
Khi cánh tay chuyển động, không gian xung quanh rung lên như mặt nước gợn sóng, tạo thành những làn sóng uốn lượn trong khoảng không vô tận.
Ánh sáng từ những ngôi sao xa xôi dường như bị một loại lực hút mãnh liệt nào đó kéo về phía cánh tay, nó bóp méo và bẻ cong cả không gian trong một cái chớp mắt.
Ầm.
Những ngón tay khổng lồ siết chặt lấy vành đai của vòng quay, rồi kéo mạnh tạo ra âm thanh rung động khắp không gian.
Vòng Quay Kiến Tạo bắt đầu chuyển động chậm rãi với tiếng kim loại rền vang khắp không gian, Randolph cảm giác như thể cả vũ trụ đang chuyển mình theo nhịp quay của nó.
Từng ký tự được chạm khắc tỉ mỉ trên vòng quay phát ra ánh sáng mờ ảo mỗi khi cây kim ở trung tâm vòng quay lướt qua chúng.
Sau một khoảng thời gian ngắn vòng quay từ từ dừng lại, theo sau đó là tám cái ký tự tỏa sáng rực rỡ trên vòng quay, tám tia sáng phóng ra khỏi vòng quay và dung hợp với nhau thành một hình chiếu ba chiều sống động ở bên trong tâm trí cậu.
Randolph nhắm mắt lại, đôi mắt tràn đầy tò mò quan sát hình chiếu ba chiều mới xuất hiện trong tâm trí, trôi lơ lửng ở kế bên hình chiếu là các cột thông tin được sắp xếp một cách trật tự:
[Tên: Randolph Lanchester]
[Chủng tộc: Khardros thuần chủng (100%)]
[Khuôn mẫu: Chiến binh]
[Sức mạnh: Siêu nhân loại]
[Tốc độ: Siêu nhân loại]
[Sức bền: Siêu nhân loại]
[Kỹ năng chiến đấu: Siêu nhân loại]
[Siêu năng lực: [Da thép] [Tái tạo siêu tốc] [Siêu giác quan] [Kiểm soát cơ bắp]]
[Khả năng kiểm soát siêu năng lực: Đỉnh cao]
Hình dạng của cái hình chiếu ba chiều này… không khác gì bản mô phỏng bản thân cậu trong vũ trụ này cả, chỉ có điều nó tăng thêm sự hoang dã, b·ạo l·ực, khát máu và tối tăm hơn mà thôi, nó...
Lắc đầu thở dài, Randolph bị buộc phải thừa nhận rằng ngoại trừ cái tên, cả hai không có một điểm gì giống nhau cả.
Nhìn vào một cột thông tin đang trôi lơ lửng bên cạnh, cậu đọc từng dòng chữ mô tả được hiển thị trên đó:
[Tại trong một vũ trụ xa xôi nào đó, trên hành tinh Khardros, nơi có trọng lực mạnh gấp nhiều lần những hành tinh có sự sống khác, tồn tại một chủng tộc mang tên Khardros.
Họ có hình dáng tương tự nhân loại, nhưng cơ thể cường tráng và sức mạnh vượt trội hơn rất nhiều.
Để thích nghi với môi trường sống khắc nghiệt và trọng lực gấp nhiều lần các hành tinh khác, các cá thể Khardros đã tiến hóa qua hàng trăm triệu năm.
Cơ thể của họ cao lớn hơn, chiều cao và cân nặng tối đa có thể đạt được lên đến 3 mét và 300 kilogram, được cấu tạo bởi các bó cơ dày gấp 52 lần so với nhân loại, đi kèm với một cấu trúc xương siêu bền bỉ và làn da cứng như thép.
Nhờ vào đặc điểm sinh học này, ngay cả những cá thể Khardros bình thường nhất cũng có thể nâng được vật nặng gấp 80 - 120 lần trọng lượng cơ thể.
Đặc biệt, các cá thể vượt trội trong chủng tộc được gọi là chiến binh Khardros có sức mạnh gấp 3 - 5 lần các cá thể Khardros bình thường, bọn họ còn sở hữu khả năng kiểm soát cơ bắp, tái tạo siêu tốc và siêu giác quan.]
Randolph vừa đọc cột thông tin vừa liếc nhìn hình chiếu [Chiến Binh Khardros] ở trước mặt.
‘Vậy ra đây sẽ là mình nếu như được sinh ra ở một vũ trụ khác sao?’
Một sợi dây liên kết giữa tâm trí cậu và hình chiếu [Chiến Binh Khardros] từ từ được hình thành, kèm theo là một luồng điện nóng bỏng chạy dọc theo cơ thể.
Randolph cảm thấy toàn bộ xương trong cơ thể như bị đập nát và khôi phục lại, rồi lại tiếp tục bị đập nát. Từng sợi cơ bị xé toạc ra khiến cậu đau đớn tột cùng, nhưng ngay lập tức chúng lại được nối liền lại chỉ để bị xé toạc một lần nữa.
Quá trình này lặp đi lặp lại vô số lần, khiến cho ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ.
Khi cơn đau cuối cùng chấm dứt, mặc dù bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng Randolph cảm nhận được bên trong cơ thể mình đã trải qua một sự biến đổi đáng kinh ngạc.
Mật độ cơ và xương cao một cách bất hợp lý, các bó cơ rắn chắc bị nén chặt lại dưới làn da để phù hợp với hình thể của nhân loại, khung xương dày và nặng nề hơn, khiến trọng lượng của cậu tăng lên một cách khó tin.
Dù trọng lượng cơ thể đã nhảy vọt nhưng Randolph không hề cảm thấy mình trở nên nặng nề và chậm chạp.
Ngược lại nhờ vào sức mạnh, khung xương bền bỉ của chiến binh Khardros và khả năng kiểm soát tuyệt đối các cơ bắp, cậu cảm thấy mình trở nên linh hoạt và nhanh nhẹn hơn bao giờ hết.
Mỗi lần chuyển động các bắp thịt sẽ co lại một điểm, dồn lực vào trọng tâm cơ thể và giải phóng chúng khiến cho cơ thể đạt đến tốc độ không tưởng, như thể trọng lượng cơ thể không còn là trở ngại gì nữa.
Nhìn lại bản mô phỏng của bản thân, cậu nhận thấy cột thông tin chủng tộc giờ không chỉ có [Nhân loại] mà đã thêm vào [Khardros] khuôn mẫu [NPC] được chuyển thành [Chiến binh] và tất cả chỉ số khác đều được thay thế bằng chỉ số của [Chiến Binh Khardros].
“Có vẻ như mọi chỉ số đã được thêm vào hoặc thay đổi hoàn toàn, chỉ trừ [Giải Phóng Tiềm Năng] và [Ngôi sao may mắn] vẫn giữ nguyên. Chắc hẳn vì đây là siêu năng lực độc nhất, không thể bị ghi đè hay thay thế.”
Randolph lẩm bẩm, và ngay sau đó không gian xung quanh cậu bắt đầu rạn nứt và vỡ vụn như những mảnh thủy tinh. Chưa đầy một cái chớp mắt, Randolph đã bị kéo ngược trở về thực tại.
Tuy nhiên chưa kịp lên tiếng, thế giới xung quanh cậu lại biến mất.
Biển đen vô tận lan tràn, cuốn lấy cơ thể Randolph, mọi thứ mất đi sắc màu chỉ còn lại đen và trắng.
Trong khoảnh khắc cậu mở mắt, đôi mắt liền trợn lên, mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên thái dương, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Một lưỡi đao màu đỏ lơ lửng chỉ cách đầu Randolph đúng 1 milimet. Cậu có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trên lưỡi đao sắc bén.
Vẫn là bóng hình xinh đẹp đó, nhưng mái tóc tím sẫm ngày thường đã biến thành màu bạc lạnh lẽo. Làn da trắng nhợt nhạt, tựa như mọi màu sắc trên cơ thể chỉ còn lại đỏ, trắng và đen.
Hai hàng nước mắt màu đỏ chảy dài từ khóe mắt nhuộm lên gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của cô, và bên trong đôi mắt đỏ rực ấy ý nghĩ g·iết người lộ ra cực kỳ rõ ràng.
“Ngươi… là ai?”
Lưỡi đao màu đỏ khẽ rung lên.