Honkai Star Rail: Hành Tẩu Giữa Những Vì Sao

Chương 17: Ngươi… là ai?




Chương 17: Ngươi… là ai?
Bên trong không gian vô tận không có điểm khởi đầu hay kết thúc, biển đen đang không ngừng cuốn lấy cơ thể Randolph, từng lớp từng lớp nhấn chìm cậu sâu hơn.
Dù vậy đôi mắt Randolph vẫn mở to từ đầu đến cuối, không hề khép mắt, kiên trì chống lại sự tối tăm cô độc và lạnh lẽo.
Trong cái thế giới đen tối đó, một cái dấu đỏ tươi bất ngờ hiện ra ở trung tâm, thu hút ánh mắt của cậu.
Ký ức về lần đầu gặp được Acheron chợt ùa về.
'Phải rồi... Lần đầu chúng ta gặp nhau cũng như thế này.'
Nhưng có một điều khác biệt.
'Thứ đã nhận trọn lưỡi đao của cô ấy lần đó không phải là mình.'
Một lưỡi đao đỏ như máu xé toang không khí, chém thẳng tới trước mặt Randolph.
Động tác rút đao nhanh như tia chớp, đến mức không gian như nứt ra theo đường đi của nó, tiếng xoẹt nhẹ vang lên ngay trước mắt cậu.
Thời gian xung quanh Randolph dường như chậm lại đến mức gần như dừng hẳn, một giọt nước đang rơi từ trên cao bỗng lơ lửng giữa không trung, từng gợn sóng của nó lan tỏa ra từ từ.
Từng nhịp đập của trái tim chậm đến mức như thể nó bị kéo dài vô tận trong không gian, cậu có thể cảm nhận được sự giãn nở của lồng ngực, máu lưu thông trong tĩnh mạch và sự căng cứng của mỗi thớ cơ trong người.
Ngay trước khi bộ não kịp đưa ra quyết định, cơ thể của Randolph đã tự động nghiêng người sang một bên, toàn bộ dây thần kinh bị kéo căng hết mức trong phản xạ vô thức.
Trực giác không ngừng gào thét trong đầu cậu duy nhất một chữ: "Né!"
Thời gian đột ngột trôi nhanh trở lại, lưỡi đao sắc bén sượt qua sống mũi của Randolph.
Mỗi nơi mà lưỡi đao đi qua, không gian lập tức hóa thành hư vô.
Xoay người thoát khỏi tình thế hiểm nghèo trong tích tắc, cậu hít sâu một hơi, nhưng chưa kịp thở phào thì trái tim lại co thắt một lần nữa.

Lưỡi đao vốn đang chém xuống lại bất ngờ thay đổi hướng chém xéo từ dưới lên khiến cho Randolph giật mình.
Cơ thể phản ứng trước cả suy nghĩ, cậu nghiêng người gập về phía sau, thân trên cong v·út theo một góc tưởng chừng không thể để né tránh.
Lưỡi đao lại sượt qua ngay trước mặt cậu, chỉ còn cách da mặt vài milimet.
“Ache-”
Không có thời gian để nói hết câu, lưỡi đao lại thay đổi hướng, chém thẳng vào hông cậu.
Lần này Randolph đã có sự chuẩn bị, cậu nhanh chóng bật nhảy về phía sau nhưng cũng không thể tránh hoàn toàn.
Lưỡi đao lướt qua áo cậu, để lại một vết rách dài, đủ để Randolph hiểu rằng Acheron đang nghiêm túc.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của người trước mặt, cậu thấy được sự tập trung cao độ trong ánh mắt cô. Từng động tác của Acheron không khinh địch cũng không thương xót, chỉ cần có một cơ hội, lưỡi đao này sẽ chia tách đầu và cơ thể cậu.
Hơi thở của Randolph bắt đầu ổn định trở lại. Cậu không cho phép mình hoảng loạn, chỉ cần một cơ hội là đủ.
Adrenaline bắt đầu tuôn trào như vũ bão, chảy vào từng ngóc ngách trong cơ thể, trở thành nguồn năng lượng cho siêu giác quan của chiến binh Khardros phát huy tối đa khả năng.
Một cú chém từ trên không trung lao xuống nhanh như chớp, tạo nên một vệt sáng đỏ rực trước mặt Randolph.
Nhưng lần này lưỡi đao của Acheron chỉ trượt qua một khoảng không gian trống rỗng.
Cậu lúc này đã hạ thấp trọng tâm và nghiêng người sang bên cạnh, đôi mắt căng tràn đầy tơ máu.
‘Nhìn thấy được.’
Khác với những lần né tránh trước chỉ đơn thuần là bản năng sinh tồn, lần này Randolph thực sự nhìn thấy ‘dòng chảy’ của Acheron.

Siêu giác quan giúp Randolph nhận ra những chi tiết mà mắt thường không thể thấy, đưa cậu vào trạng thái Thị Giác Giả Lập, nơi cậu có thể nghe thấy hơi thở, nhịp tim và hướng chuyển động của Acheron thông qua những cử động cơ bắp nhỏ nhất.
Mỗi khi Acheron muốn di chuyển một bộ phận nào đó, một số lượng lớn các chuyển động trong cơ bắp sẽ diễn ra.
Hơi thở và nhịp tim của cô hầu như không thay đổi từ đầu đến cuối, chỉ có sự chuyển biến vô cùng nhỏ khi ra đòn.
Nhờ vào những chi tiết này mà Randolph có thể bắt nhịp được với ‘dòng chảy’ của Acheron.
‘Cơ ngực và cơ vai phải nâng lên, cơ bắp tay phải, cơ đùi phải và cơ hông chuyển động. Là bên phải!’
Acheron xoay cổ tay, chân trụ vững chắc đạp trên mặt đất, thanh đao trên tay cô lại chuyển hướng trên không trung chém mạnh về bên phải hông của Randolph.
Randolph nhún người xuống thật thấp và lăn qua một bên, lưỡi đao cắt xuyên qua không gian và xé toạc toàn bộ phần lưng áo của cậu.
Tiếp theo đó Acheron đột ngột biến mất tại chỗ rồi lại hiện lên trong chớp mắt, đồng thời xung quanh Randolph xuất hiện bốn cái ảo ảnh của cô.
Mỗi một ảo ảnh đều hoàn hảo liên kết với nhau tung ra những cú chém liên hoàn về phía cậu, mỗi đòn là sự phối hợp hoàn hảo giữa tốc độ và sức mạnh, tạo nên những vệt sáng đỏ rực chói lòa cắt đứt không gian.
Lần này Randolph không thể hoàn toàn tránh khỏi, hay đúng hơn là cậu không né được. Bốn cái ảo ảnh đều được tạo ra bởi động tác rút đao của Acheron, vào khoảnh khắc cô rút đao thì cậu đã b·ị c·hém bốn lần, nhanh đến mức mà sát thương của đòn đánh theo không kịp tốc độ rút đao của cô.
Randolph có thể né được những nhát chém trước khi chúng chạm vào mình, nhưng không thể tránh khỏi những tổn thương đã in lên cơ thể.
Bốn nhát chém được liên kết với nhau tạo thành một hình chữ X xé toạc không gian, Randolph bị dư chấn từ nhát chém đánh văng xa đến vài chục mét.
Nhanh chóng lật người bò dậy, cơ thể tràn đầy vết đao chém cùng với hư vô ăn mòn da thịt khiến mỗi cử động của Randolph trở nên khó khăn hơn, dù vậy cậu vẫn cố gắng duy trì nhịp độ đối đầu với Acheron.
Cơ hội phản công gần như không có.
Acheron quá nhanh và quá bình tĩnh, thanh đao của cô không cho phép cậu tiếp cận đủ gần để có thể đòn phản kích.
Dù gần như là không có, nhưng không phải là bất khả thi.
Sau khi Acheron tung ra một cú chém ngang, Randolph bất ngờ lao vào 'dòng chảy' của cô.

Toàn bộ cơ bắp toàn thân dồn lực vào một điểm, trọng tâm hạ thấp xuống, và với sức mạnh bị dồn nén khi được giải phóng, cậu lao tới như một vệt sao băng, tiến thẳng vào phạm vi t·ấn c·ông của Acheron.
Lưỡi đao mạnh mẽ đâm tới hướng thẳng vào ngực Randolph, các dây thần kinh trong cơ thể cậu căng đến cực hạn, đôi mắt như muốn nứt ra.
Và trong khoảnh khắc khi mũi đao sắp đâm vào ngực, Randolph lách người sang một bên, lưỡi đao lướt qua lồng ngực cậu để lại một vết cắt sâu. Cơn đau nhói lên, nhưng Randolph không hề tỏ ra nao núng, bởi vì…
“Đây là “nhịp” của tôi.”
Cú đâm làm cho Acheron khẽ nghiêng về phía trước, lưỡi đao sượt qua ngực cậu và lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Trong giây phút đó, trọng tâm của cô đã bị mất đi một chút thăng bằng.
"Nhịp" của cô đã vụt mất. Giờ đây "nhịp" thuộc về cậu.
Randolph nắm lấy cổ tay cầm đao của Acheron và khóa chặt nó.
Nương theo đà lao tới của cô, cậu nhanh chóng xoay người và hích mạnh vào vai và ngực, gạt bỏ chân trụ khiến cho cô lảo đảo, trong chớp mắt Randolph thực hiện một cú vật người qua vai và nện Acheron xuống mặt nước.
Thịch.
Cơ thể của Acheron v·a c·hạm nặng nề với mặt nước, thanh đao được nắm chặt dần trượt khỏi lòng bàn tay, từng giọt nước màu đen bắn lên tung toé.
Cô nằm im trên mặt nước, đảo mắt nhìn người thanh niên đang đứng đối diện.
Hơi thở của cậu dồn dập, mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt, đôi mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu. Nhưng bên trong ánh mắt ấy, sự quyết tâm không thể lay chuyển vẫn còn đó, giống như lần đầu tiên cả hai gặp nhau.
Một nụ cười nhẹ nhàng dần nở trên gương mặt Acheron.
Randolph ngồi phịch xuống, đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán cô và cười cợt:
"Vốn dĩ ngay từ đầu cô đã nhận ra tôi rồi, phải không? Vì sao lại giả vờ mất ký ức?"
Trong không gian tĩnh mịch, hơi thở nặng nề của cả hai vang lên, hòa lẫn với tiếng mưa rơi lã chã không bao giờ dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.