Chương 18: Màu sắc thực sự của tôi
Acheron nằm lặng im trên mặt nước, đôi mắt cô nhìn vào khoảng không màu đen vô tận một cách vô hồn.
Trong suốt quãng thời gian đồng hành cùng Acheron, Randolph đã nhiều lần chứng kiến sự im lặng của cô. Có những lúc cô im lặng vì không biết phải nói gì, khi khác là vì ký ức trong cô dần mờ nhạt đi, và cũng có những lúc im lặng như thể chờ đợi một câu trả lời từ ai đó.
Mỗi khoảnh khắc im lặng ấy đều mang một sắc thái riêng biệt của Acheron, và cậu biết rõ lý do cho sự im lặng hiện tại của cô.
Randolph nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Acheron, cậu nhẹ nhàng tháo mặt dây chuyền đeo trên cổ mình, rồi đặt nó vào lòng bàn tay cô.
“Cô đã bao giờ nghe đến “chuyển sinh” chưa?”
Randolph khẽ hỏi, đôi mắt hướng về mặt dây chuyền nằm trong tay Acheron.
"Khi tôi được chuyển sinh và sinh ra trong thế giới này, giữa tôi và vật này đã hình thành một mối liên kết không thể phá vỡ. Nó không chỉ là di vật của cha mẹ tôi - nó còn là một phần của chính tôi."
"Trước đây nó đã cho tôi sức mạnh để kiên trì sống sót trên hành tinh ấy... cho tôi cơ hội gặp được cô."
Cậu dừng lại, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn.
"Mặc dù tôi vẫn chưa biết giới hạn sức mạnh của mặt dây chuyền này đến đâu, nhưng giờ đây cuối cùng tôi đã có thể mở khóa tiềm năng thực sự của nó. Xin lỗi… vì đã không nói với cô sớm hơn."
“Lần kế tiếp tôi hy vọng chúng ta có thể cùng nhau khám phá một phần của chính tôi.”
Những ngón tay của Acheron khẽ chạm vào mặt dây chuyền, cô thở ra một hơi dài như giải tỏa một phần gánh nặng, phần cảnh giác mơ hồ cuối cùng trong lòng cũng dần tan biến.
“Xin lỗi, tôi không có ý định x·âm p·hạm vào bí mật của anh... Tôi thực sự mong rằng mối quan hệ của chúng ta sẽ được xây dựng dựa trên sự tôn trọng và niềm tin. Chỉ là…”
Randolph chạm vào mái tóc màu bạc của Acheron, cảm giác lạnh lẽo của từng sợi tóc lan tỏa trong lòng bàn tay.
Cậu khẽ thở dài, đôi mắt thoáng chút suy tư nói:
“…Là vì quá khứ của cô sao?”
Acheron nhẹ nhàng gật đầu, cô chậm rãi ngồi dậy, cầm lên thanh đao đỏ rực như máu, trên gương mặt lộ ra một chút do dự.
Dù lần này chính cô là người đã chủ động tiến tới, nhưng khi Randolph mở lòng đón nhận, một phần trong Acheron vẫn khẽ kháng cự, muốn giữ lại một khoảng cách mong manh giữa họ.
Dù đã cố gắng đến gần như vậy, vì lý do gì mà vẫn không thể bước ra một bước cuối cùng này?
Acheron đặt tay lên ngực, cô có thể cảm nhận được trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh từ lâu đang chậm rãi đập từng nhịp.
Acheron đã từng lo sợ rằng khoảng trống lạnh lẽo trong tâm hồn mình sẽ nhấn chìm ngọn lửa ấm áp trong trái tim cậu, cho nên cô đã chọn cách giữ một khoảng cách nhất định, tự nhủ rằng điều đó là tốt nhất đối với cả hai.
Nhưng ngày hôm nay Acheron chợt nhận ra điều mình thực sự sợ không phải là sự trống trải ấy, mà chính là nỗi cô đơn mà cô vô tình giam cầm bản thân vào.
Một vài ký ức tưởng chừng đã biến mất từ lâu thoáng hiện lên, Acheron khẽ thở dài, nhắm mắt lại, và lần đầu tiên cô cho phép bản thân phá vỡ bức tường mình đã dựng lên bấy lâu, bước thêm một bước cuối cùng về phía Randolph.
Dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, Acheron bất giác để lộ một nụ cười nhẹ nhàng như phát ra từ sâu trong nội tâm của mình.
“Anh có tò mò vì sao tôi rất ít khi rút thanh đao này ra khỏi vỏ không?”
Cô nói, đôi mắt chăm chú nhìn vào thanh đao.
“Khi nó được tháo ra khỏi vỏ, những ký ức bị phong ấn bên trong, những ký ức tôi đã từng vung đao sẽ... hiện lên.”
“Có những điều tôi rất khó nhớ lại, nhưng cũng có những việc… tôi rất khó quên.”
Acheron siết nhẹ cán đao và đặt nó vào lòng bàn tay của Randolph.
Bàn tay của cả chạm vào nhau trên cán đao, cảm giác lạnh lẽo của kim loại xen lẫn với hơi ấm từ cơ thể.
“Đây là… câu chuyện về Izumo Hiện Thế và Thần Quốc Cõi Trời…”
. . .
Khi Randolph mở mắt ra, khung cảnh phía trước mặt cậu đã thay đổi.
Bầu trời và mặt đất hòa làm một, sấm sét vang rền đến tận cùng biển cả. Mưa máu đổ xuống dồn dập, từng giọt rơi lã chã, phủ đầy cả không gian.
Trên cao, một mặt trời đen như mực từ từ nuốt chửng mọi thứ trong tầm mắt.
Dưới bầu trời đỏ máu và những kiến trúc sụp đổ, Randolph nhìn thấy một người phụ nữ với bộ kimono trắng giờ đã bị nhuốm đầy máu, mái tóc đen dài chảy xuống tận thắt lưng.
Trên đầu cô có hai chiếc sừng màu đỏ nhô ra, sừng bên trái dài hơn sừng bên phải tạo thành một sự bất đối xứng kỳ lạ.
‘Đó là...’
Xung quanh cô xuất hiện vô số sinh vật hình người tựa như được đúc từ bùn đen nhầy nhụa.
Chúng cúi xuống nhặt lên các loại v·ũ k·hí mục nát cắm sâu trong lòng đất, sau đó ngẩng đôi mắt vô hồn lên nhìn thẳng vào cô và lảo đảo tiến đến.
Từng tốp từng tốp sinh vật lao đến không ngừng nghỉ, như một dòng sông hắc ám bất tận.
Dù cho cô đã chém g·iết bao nhiêu lần, chúng vẫn tái sinh từ đống bùn đen dưới chân, tiếp tục ồ ạt lao đến như thể không có điểm dừng.
“Vùng đất này đã từng được gọi là Izumo.”
Acheron chậm rãi bước đến bên cạnh Randolph, giọng nói trầm lắng vang lên.
Cậu nghiêng đầu sang nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ ngỡ ngàng.
Trang phục của Acheron thay đổi thành một bộ kimono trắng với nút thắt obi đỏ ở quanh eo. Mái tóc bạc lạnh lẽo giờ đây đen tuyền như màn đêm, và từ trên đầu cô hai chiếc sừng không cân xứng màu đỏ nhô ra.
“Chúng tôi gọi thế giới ở trên cao kia là Takamagahara.”
Acheron ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mưa máu đang đổ xuống. Đột nhiên một chiếc ô giấy đỏ thẫm hiện ra, tán ô mở rộng và che chở cho cô cùng Randolph.
“Vào một ngày cách đây rất lâu, Yaoyorozu no Kami từ Takamagahara giáng thế, g·iết hại sinh linh, gây hoạ cho nhân gian.”
“Trong giây phút tồn vong, Izumo bước chân vào con đường "Trừ Thần". Mười hai Thần Hài và 70033 lưỡi đao của chiến binh bị bẻ gãy, tất cả chúng được đúc thành mười hai thanh Chiếu Đao Hộ Thế.”
“Những người sở hữu Chiếu Đao Hộ Thế có thể nắm giữ thần nghiệp trong tay, dùng nó để chống lại ác thần, giải cứu thế giới.”
Acheron đột ngột dừng lại, ánh mắt hướng về phía bóng người mặc kimono trắng ở đằng xa. Trong làn mưa đỏ, người kia không ngừng vung lưỡi đao, mỗi đường chém sắc bén xuyên qua đám sinh vật màu đen hình người.
Cô thoáng chần chừ, ánh mắt dần trở nên nặng nề.
“Nhưng con đường cứu thế của Izumo từ lâu đã không hề tồn tại. Con người sử dụng sức mạnh của thần để chống lại thần, cuối cùng tự biến mình trở thành ác quỷ.”
“Chiếu Đao chọn người chứ không phải người chọn Chiếu Đao, kẻ nắm giữ thần nghiệp đến cuối cùng sẽ trở thành Quỷ. Đây là hậu quả của việc một người bỗng nhiên nắm giữ một thứ sức mạnh to lớn mà không thể kiểm soát, chúng sẽ dần ăn mòn cơ thể, linh hồn và tâm trí. Cái giá của nắm giữ Chiếu Đao là tất cả mọi thứ trên đời.”
Acheron im lặng nhìn Randolph, đôi mắt phản chiếu một chút cảm xúc mà cô cố gắng che giấu.
“Trong khoảnh khắc đó, tôi đã thực sự nghĩ rằng Chiếu Đao đã chọn anh. Mỗi một thanh Chiếu Đao đều có sức mạnh kỳ lạ... chúng bị cuốn hút bởi nhau. Dù mười hai thanh Chiếu Đao Hộ Thế đã bị bẻ gãy và phong ấn, nhưng vào thời điểm đó, tôi... thực sự cảm thấy sợ.”
“Có một vài trường hợp trong lịch sử, khi Chiếu Đao chọn người, kẻ đó sẽ đột nhiên biến mất vào hư vô. Và khi trở lại... họ đã trở thành Quỷ.”
"Khi nhìn thấy anh trở lại, tôi cảm nhận được một điều gì đó khác lạ... có một sự thay đổi nào đó ở trong anh. Sau khi biết rằng anh không bị Chiếu Đao chọn, tôi mới thực sự nhẹ nhõm."
Randolph rốt cuộc cũng đã có thể thở phào, cậu vươn tay về phía Acheron và nói:
“Nhưng sức mạnh nào cũng là sức mạnh, và điều khiến cô lo lắng nhất chính là thứ sức mạnh mà cô không hiểu rõ. Cô muốn chắc chắn rằng tôi vẫn là chính mình, rằng tôi có khả năng kiểm soát nó và không để nó ăn mòn tâm trí.”
“Hoặc nếu tôi chưa đủ khả năng, cô sẽ giúp tôi trở nên hợp cách bằng cách đặt tôi vào tình cảnh sinh tử một lần nữa, để cho tinh thần và cơ thể luôn ở giới hạn cực độ, từ đó đạt đến trạng thái cân bằng."
"Dù cho cuối cùng tôi không thể vượt qua... ít nhất lời hứa giữa chúng ta vẫn sẽ được giữ trọn. Cô sẽ ở bên để chứng kiến khoảnh khắc cuối cùng của tôi, dẫn đường cho tôi trở về từ cõi lạc lối.”
Acheron im lặng nắm lấy tay Randolph, cả hai tiếp tục bước đi giữa bầu trời mưa máu.
Cùng lúc đó, bóng người ở đằng xa đang tiến dần đến trước một ngọn núi đắp nặn từ hàng ngàn cái xác của những lưỡi đao đứt gãy.
Ở chính giữa ngọn núi bị một thanh đao khổng lồ cắm xuyên qua, như thể chính nó là linh hồn của ngọn núi này, tỏa ra một cảm giác âm u lạnh lẽo.
Mỗi bước chân của cô trở nên nhanh hơn, mạnh mẽ xuyên phá qua đám sinh vật hình người như một tia chớp màu đỏ, bỏ lại sau lưng những tiếng vỡ vụn và thân hình đổ xuống.
Lưỡi đao được vung lên, cô ấy chém xuyên qua ngọn núi, tạo nên một vết cắt màu đỏ rực rỡ xé toạc không gian.
Tiếng gió rít vang lên trong không gian tĩnh lặng, trong khoảnh khắc ấy, thanh đao trên tay cô và thanh đao khổng lồ cắm sâu vào ngọn núi đều vỡ nát thành từng mảnh.
Randolph lặng lẽ dõi theo những mảnh vụn đang rơi xuống nền đất của thanh đao vỡ nát, giờ chỉ còn lại cán đao trong tay người kia.
Và rồi giọng nói của Acheron cất lên.
“Mười hai thanh Chiếu Đao Hộ Thể đã bị bẻ gãy và phong ấn, sau đó hai thanh Chiếu Đao mới được rèn ra để mang vận mệnh của thế giới.”
“Một là Khởi Đầu và một là Kết Thúc, khởi đầu là người và kết thúc bằng quỷ, chúng tôi đặt cược tất cả chỉ để đổi lại sự huỷ diệt của cả hai thế giới.”
Quay sang nhìn Randolph, cô chậm rãi rút đao ra khỏi vỏ và hỏi cậu:
“Anh có muốn biết màu sắc thực sự của tôi là gì không?”
Một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ trong khoé mắt Acheron, từng giọt máu nhỏ giọt xuống cán đao gãy nát.
“Mỗi một bước đi của tôi đều không thể quay đầu, 70047 lưỡi đao trong thiên hạ cuối cùng đúc thành một thanh đao cuối cùng… Vô.”
Cặp sừng màu đỏ trên đầu Acheron vỡ vụn và hóa thành hư vô, máu tóc màu đen tuyền chuyển dần sang màu bạc lạnh lẽo, một lưỡi đao đỏ rực như máu dần được đúc nên từ cán đao gãy vỡ, cô lướt về phía trước, nhẹ nhàng vung đao xoá đi toàn bộ thế giới trước mặt.
Trong một khoảnh khắc, thế giới lại trở về với màu đen vô tận, ở phía dưới đường chân trời một mặt trời màu đen như mực dâng lên.
“Những ký ức này không chỉ là điểm khởi đầu cho cuộc hành trình của tôi, mà còn là nguồn gốc cho màu đỏ trong sinh mệnh của tôi, là thứ cuồng nhiệt và mãnh liệt nhất trong cơn bão giông..."
Tra đao vào lại vỏ, Acheron xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt của Randolph, bên trong con ngươi của cô phản chiếu toàn bộ hình ảnh của cậu, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt.
“Nguyện vì n·gười đ·ã k·huất mà khóc thương
Nước mắt tuôn như mưa
Dâng đầy những dòng suối
Như thuỷ triều cuồn cuộn
Đưa người về quê hương.”
“Tên của tôi là… Raiden Bosenmori Mei.”