Hôn lễ đã bắt đầu.
Tôi bước vào sảnh tiệc qua cửa phụ như một bóng ma, không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Trên sân khấu, cô dâu chú rể đứng đối diện nhau, chú rể sắp đọc lời thề nguyện của mình.
Từ góc trang trí bên tường, tôi nhìn thấy một bông lúa mì treo một mặt trăng nhỏ.
Đỉnh mặt trăng nối với một sợi dây, cuối sợi dây treo một tấm thiệp.
Tôi lật tấm thiệp ra, cuối cùng cũng nhìn thấy câu trả lời mà Bùi Sầm đã giấu kín năm năm trước.
Đó là một bức thư được trích dẫn từ Vương Tiểu Ba ——
"Lúa mì đã chín
Ngày nào cũng nóng nực
Chờ đến sáng mai
Anh sẽ đi thu hoạch
Tình yêu của anh cũng đã chín
Nóng bỏng là trái tim anh
Mong rằng em
Bạn học Lúa Mì thân yêu
Chính là người thu hoạch"
...
Tôi run rẩy nắm chặt tấm thiệp, bên tai bỗng vang lên tiếng rè rè của micro.
Tôi đột ngột quay người, nhìn về phía sân khấu.
Khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy Bùi Sầm thời trai trẻ đang đứng trên đó.
Khóe môi anh ấy nở nụ cười ngang tàng, ánh mắt xuyên qua đám đông ồn ào náo nhiệt, chỉ nhìn về phía tôi.
Anh ấy đang nói với tôi:
"Anh muốn trao trái tim rộng mở của mình, cùng với cánh đồng lúa mì được bảo vệ, những hạt lúa chín vàng, và một bản thân nhỏ bé của anh...
Thu Vũ Miên Miên
Anh muốn dâng hiến tất cả những điều này cho em.
Em có đồng ý chấp nhận không?
Bạn học Lúa Mì thân yêu của anh."
Mọi thứ như trở lại điểm khởi đầu của câu chuyện.
Trong thư viện năm mười bảy tuổi ấy, tôi và Bùi Sầm đã mở ra cuốn sách đó.
Bùi Sầm tức giận đến mức đêm khuya trốn vào chăn, cố gắng viết tôi thành nữ chính của anh ấy.
Anh ấy đã không thể dùng cả đời để hoàn thành nó, nhưng anh ấy đã viết sẵn câu chuyện của chúng tôi ngay từ đầu.
Đó là một cuốn sách.
Tên cuốn sách là — Yêu Em Như Yêu Sự Sống.