Khi Mạch Tử Chín - Sơn Quỷ

Chương 9:




Từ mười bảy đến hai mươi hai tuổi.

 

Tôi và Bùi Sầm đã cùng nhau trải qua quãng thời gian từ khi còn cắp sách đến trường cho đến khi tốt nghiệp, ra mắt ba mẹ hai bên, sống chung hai năm, chỉ còn một bước ngắn nữa là đến được bến bờ hôn nhân.

 

Đêm trước ngày tôi ra nước ngoài, Bùi Sầm đã bắt đầu lên kế hoạch cho hôn lễ của chúng tôi.

 

Thu Vũ Miên Miên

Nhưng rồi ba tôi ở nước ngoài đột ngột gặp chuyện không may, nguy hiểm đến tính mạng.

 

Chúng tôi thậm chí còn không kịp nói lời tạm biệt, đã phải vội vã chia tay nhau ở sân bay.

 

Câu nói cuối cùng Bùi Sầm để lại cho tôi, chính là:

 

"Chờ em về, chúng ta sẽ kết hôn."

 

Tôi không ngờ rằng, lần đi này, lại khiến tôi hoàn toàn mất liên lạc với anh ấy.

 

Tôi đã cố gắng trở về, nhưng mỗi chuyến bay tôi đặt đều bị hủy, mỗi chiếc xe tôi đi đều gặp sự cố, ngay cả khi đi bộ tôi cũng ngất xỉu.

 

Thế giới của tôi trông có vẻ vẫn bình thường, nhưng chỉ cần tôi cố gắng tìm đến Bùi Sầm, xung quanh tôi sẽ lập tức biến thành một hoang đảo.

 

Ý chí của thế giới này đang ngăn cản tôi.

 

Từ hai mươi hai đến hai mươi bảy tuổi.

 

Giữa tôi và Bùi Sầm, là một khoảng trống hoàn toàn.

 

Cho đến ngày hôm qua, tôi đột nhiên nhận được tin nhắn đầu tiên mà Bùi Sầm gửi đến sau năm năm.

 

"Anh sắp kết hôn rồi, em có về không?"

 

Tôi đã trở về.

 

Vượt qua muôn trùng núi non biển cả của năm năm, tôi bước đến trước mặt Bùi Sầm xa lạ với một diện mạo hoàn toàn khác.

 

Anh ấy thậm chí còn không dám nhìn vào mắt tôi.

 

"Tuệ... Thời Tuệ."

 

Giọng nói của anh ấy, xa xôi như vọng lại từ một thế giới khác.

 

Anh ấy nói:

 

"Xin lỗi... Em đến muộn rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.