Ánh mắt hai người chạm nhau.
Một thoáng im lặng.
Tịch Lãnh đột ngột rút tay về, dường như nhận ra có chút kỳ quặc, trên gương mặt vốn dĩ điềm tĩnh nay lộ ra vẻ cứng đờ và không tự nhiên.
Cậu thực sự không quen tiếp xúc cơ thể, rõ ràng là cậu chủ động nắm tay trước, nhưng lúc này lại không thoải mái, người giấu tay ra sau lưng cũng chính là cậu.
"Xin lỗi." Tịch Lãnh nghiêng đầu, dẫn Mẫn Trí đến xem manh mối trên mặt đất, "Ở đây có gợi ý, nói rằng người sẽ đưa tay giúp đỡ em, em hiểu theo nghĩa đen."
Mẫn Trí nhanh chóng lấy lại tinh thần, kìm nén đôi mắt đen sâu thẳm.
Thời gian trong bầu không khí ngượng ngùng, đọng lại, từng giọt từng giọt chảy trôi giữa hai người.
Tịch Lãnh, người vừa chìm đắm trong việc giải mã, đột nhiên nảy ra ý định từ bỏ.
Lúc này, Mẫn Trí lên tiếng: "Nhìn vị trí phân bố của phím đen, cậu đang đạp vào phím Fa."
"Nghe âm thanh cũng được." Mẫn Trí tiếp tục nói, "Cậu thử đạp xem, âm thanh của thứ này không chuẩn lắm, đạp vài lần là nghe ra được."
"Đúng rồi... gợi ý cũng bảo em nghe âm thanh." Tịch Lãnh chợt hiểu ra, nhưng cậu không hiểu về âm nhạc, đạp liên tục vài phím trắng ở tầng 20, vẫn mờ mịt không hiểu.
"Đúng là Fa." Mẫn Trí rất chắc chắn.
Tịch Lãnh nghĩ đến điều gì, cười lên, tóc mai cũng rũ xuống một lọn, nhìn về phía Mẫn Trí: "Vậy đây mới là 'người bạn đưa tay giúp đỡ' sao... Nhưng anh không phải bằng hữu, mà là thần tượng của em."
Mẫn Trí nhướng mày, anh suy nghĩ rất nhanh, dứt khoát hỏi: "Fa là 4, cậu đang giải mật mã?"
"Có thể. Bây giờ có ba con số rồi, là 8, 9, 4." Tịch Lãnh nói, "Có thể còn những con số khác, em leo lên đ.ỉnh xem sao."
Tịch Lãnh xoay người đi lên, một hơi leo hết cả cầu thang piano.
Gợi ý ở tầng cao nhất được viết ở vị trí dễ thấy nhất chính giữa, nền trắng chữ đen, tổng cộng hai dòng.
"Bạn không chịu khuất phục số phận, ngã xuống lại đứng lên, cuối cùng đã thành công lên đ.ỉnh."
"Hy vọng nằm sau khó khăn, bạn nhất định có thể tìm thấy nó."
"Lần này cũng không cho mình con số nào hết." Tịch Lãnh nhíu mày hồi tưởng, "Hy vọng nằm sau khó khăn? Khó khăn... Vừa rồi gợi ý ở tầng 20 nói 'khó khăn kéo bạn xuống'..."
Vừa tự nói, Tịch Lãnh bỗng hiểu ra.
"Thì ra chơi chữ là đây." Giải được toàn bộ câu đố một cách sảng khoái, một cảm giác tê dại lan lên tận đỉnh đầu, Tịch Lãnh lại cười, mang theo chút bất đắc dĩ vỡ lẽ, "Khó khăn là 4, vậy hy vọng sau 4 chính là... 5."
8, 9, 4, 5.
Bốn con số đã được giải ra toàn bộ.
"Nếu không phải mật mã bằng số, vậy bốn con số này lại trở thành một câu đố mới." Mẫn Trí không rõ nguyên nhân trước đó, nhưng dựa vào hai câu đố cuối cùng cũng có thể phân tích, phối hợp ăn ý với Tịch Lãnh, tôi nói một câu cậu đáp một lời, "Hơn nữa, không giải ra 4 thì không giải ra 5, trò chơi giải mã thường không thiết kế như vậy."
Tịch Lãnh nói: "Hai con số đầu đều được giải ra riêng lẻ, cũng không khó như vậy."
Mẫn Trí tiếp tục: "Vậy thì càng kỳ lạ, đứng ở góc độ người thiết kế câu đố mà nghĩ, sở dĩ làm như vậy, e là bởi vì chỉ cần ba con số là có thể đoán ra đáp án? Vì vậy hai con số cuối cùng bị ràng buộc với nhau, lại dùng đến âm nhạc rồi lại chơi chữ, làm màu quá mức."
Lúc này, nữ biên tập trước màn hình giám sát đã toát mồ hôi lạnh, không khỏi cầu cứu đạo diễn Thịnh Tiêu: "Không phải, đạo diễn Thịnh, anh không phải nói cái này đủ cho năm người bọn họ cùng nghĩ đến nửa đêm sao?"
Thịnh Tiêu ánh mắt lấp lánh: "Không sao đâu..."
Trong ống kính, Tịch Lãnh lóe lên tia sáng: "Có thể đoán được... là từ tiếng Anh sao? Nếu số tương ứng với vị trí trong bảng chữ cái. 8 là h, 9 là i, 4, 5 là d, e. h-i-d-e, hide."
Cuối cùng tổng kết: "Đúng là rất dễ đoán."
Không chỉ bị vả mặt liên tục mà ngay cả mạch suy nghĩ ra đề cũng bị nhìn thấu hoàn toàn, tổ chương trình: "..."
Thịnh Tiêu trong lòng đánh trống, mạnh miệng nói: "Mọi người cứ xem đi, vẫn chưa xong đâu."
Hai người trong ống kính cũng phát hiện ra vấn đề, hide, tiếng Trung nghĩa là ẩn giấu, nhưng, ẩn giấu cái gì? Chỉ một từ "hide", hiển nhiên không phải đáp án hoàn chỉnh, cũng không thể cung cấp cho họ thông tin cho bước tiếp theo.
Rơi vào bế tắc một lúc.
"Đây là một câu chuyện về sự phản kháng số phận, chống lại khó khăn." Tịch Lãnh đột nhiên nói, "Chủ nhân của câu chuyện này bị oan ức, gặp phải khổ nạn, nhưng người này ngã xuống lại đứng lên, quyết không bỏ cuộc. Rất may mắn rằng trong lúc đau khổ nhất đã nhận được sự giúp đỡ của bạn bè. Không biết điều này có liên quan gì đến trò chơi trốn thoát khỏi mật thất ngày mai không."
Những thứ trong chương trình tạp kỹ này tuyệt đối không phải trùng hợp, mà là được thiết kế tỉ mỉ, hiển nhiên, tổ chương trình lại một lần nữa bị nhìn thấu.
Đối phương còn là người không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất nào.
Mẫn Trí cong môi không nói, trong lòng vừa nhìn tổ chương trình làm trò cười, vừa đánh giá cậu trai trẻ trước mặt đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình, tập trung xuất thần.
"... Đây là hy vọng sao?" Tịch Lãnh ngẩng đầu, đèn pha lê chiếu vào mặt cậu, đôi mắt trong suốt như lưu ly, cậu khẽ lẩm bẩm, "Nhưng, đi đến đây mới nhìn thấy, phía trên còn rất dài, rất nhiều bậc thang, căn bản không nhìn thấy điểm cuối."
Một lúc lâu sau, Mẫn Trí mới nói với cậu: "Ở đây có một bức tranh, cậu hẳn là biết chứ?"
Mẫn Trí chỉ vào một bức tranh sơn dầu lớn trên tường.
"Đây là bức tranh Khu vườn lạc thú trần tục. Kiệt tác của họa sĩ người Tây Ban Nha Hieronymus Bosch, nổi tiếng với phong cách kỳ dị." Những kiến thức nghệ thuật này đối với Tịch Lãnh mà nói, chỉ là chuyện nhỏ. "Đây là một bức tranh tế thần, con người đang đắm chìm trong thú vui trần tục, trong khi Adam và Eva phải chịu đựng sự dày vò nơi địa ngục. Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy niềm vui chỉ là bề nổi của thế gian, thực chất xã hội rất hỗn loạn, đầy rẫy những sinh vật dị dạng đáng sợ... Bức tranh này, thực ra là lời cảnh tỉnh và răn đe của họa sĩ về sự tà ác và dục vọng của loài người."
Mẫn Trí nghe chăm chú, nói: "Vậy thì cái tên Khu vườn lạc thú trần tục mỉa mai thật."
Tịch Lãnh mỉm cười: "Đó chính là phong cách của ông ấy."
"Đây là cái gì?" Mẫn Trí tìm thấy một mảnh giấy nhỏ từ góc khung tranh, mở ra.
Tịch Lãnh ghé sát vào xem, đọc những dòng chữ nhỏ trên đó: "Mãn phúc tài hoa, vô nhân khả kiến"
(*Đầy bụng tài năng, không ai thấy được).
"Nếu đây lại là chơi chữ..."
Mẫn Trí chưa nói hết câu, thì thấy Tịch Lãnh bên cạnh đã khẽ nhắm mắt lại.
Anh khẽ cười một tiếng, cũng nhắm mắt theo.
Cạch, cạch.
Âm thanh giòn giã của màn trập máy ảnh.
Vài giây sau, cả hai đồng thời mở mắt ra, người quay phim đã ở rất gần, ống kính gần như dí sát vào mặt họ.
Là một nghệ sĩ sống dưới ánh đèn sân khấu quanh năm, rất dễ bỏ qua những thứ quen thuộc này, Mẫn Trí do dự một chút, hỏi với vẻ không chắc chắn: "Camera?"
"Tài năng bị chôn vùi không ai thấy được, chúng ta nhắm mắt lại, rồi tiếng màn trập vang lên. Tài năng không ai thấy được nhưng có thể lan truyền nhờ máy ảnh, loại hy vọng trong tuyệt vọng này cũng phù hợp với câu đố trên cầu thang." Tịch Lãnh phân tích, "Máy ảnh là camera, cộng thêm hide, đáp án hoàn chỉnh là Hide Camera, camera ẩn."
Mẫn Trí vừa cong môi lên, lại nghe người vừa giải được câu đố thốt ra câu hỏi đầy ngây ngô về đáp án này: "...Camera ẩn là cái gì?"
Mẫn Trí: "............"
Tịch Lãnh coi đu idol là công việc suốt ba năm, vẫn mù mờ về các phương thức làm việc trong giới idol, là một fan giả siêng năng nhưng lại không để tâm về thuật ngữ chuyên môn của giới giải trí.
Sau khi tạm biệt Mẫn Trí, cậu lặng lẽ leo cầu thang về phòng. Mười giờ tối, Thịnh Tiêu đích thân đến gõ cửa phòng cậu."
"Chúc mừng cậu giải được câu đố, nhận được nhiệm vụ camera ẩn." Thịnh Tiêu cười nói, "Hãy chọn một khách mời, để người đó giúp cậu hoàn thành một việc phải sử dụng máy ảnh, và không được để bị phát hiện, thời hạn đến 0 giờ đêm nay. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu có thể xuất phát thuận lợi hơn trong màn giải mã mật thất ngày mai, nhận được nhiều manh mối hơn."
Im lặng vài giây.
"...Đây là phần thưởng ạ?"
Tịch Lãnh vô cùng nghi ngờ.
Đây rõ ràng là tăng ca mà.
—
Tác giả:
Tiểu Lãnh: Anh nghĩ tôi ít đi làm thêm lắm hả?