Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính

Chương 42: Chung cư Hạnh Phúc




Ngày hôm sau là ngày ghi hình chính thức cho tập thứ hai của chương trình Mật Thất Vô Hạn.

Trong rắc rối tình cảm, người khó xử nhất thường là người ngoài cuộc bị cuốn vào một cách vô tội. Ví dụ như Chu Minh Lãng.

Hai tiếng trước giờ xuất phát, có tiếng gõ cửa phòng Tịch Lãnh. Khuôn mặt tròn trịa, hớn hở của Chu Minh Lãng xuất hiện ngoài cửa, nhưng vẻ mặt lại có chút phức tạp, ngập ngừng hỏi cậu có muốn cùng xuống ăn trưa không.

"Không cần đâu, mọi người cứ ăn đi." Tịch Lãnh lịch sự từ chối, "Tôi còn phải dọn dẹp..."

Ai ngờ, đúng lúc cậu đang tập trung vào Chu Minh Lãng, một bóng người cao ráo men theo tường bước ra, xuất hiện sau lưng Chu Minh Lãng, cao hơn anh ta gần nửa cái đầu.

Là Mẫn Trí.

Anh tỏ vẻ đương nhiên, còn ân cần tiếp lời Tịch Lãnh: "Vậy thì đừng xuống nữa, gọi dịch vụ phòng lên đây rồi ăn cùng nhau."

Tịch Lãnh: "..."

Nửa tiếng sau, ba người cùng dùng bữa trưa trong phòng của Tịch Lãnh.

Chu Minh Lãng không hiểu rõ Tịch Lãnh bằng Mẫn Trí. Mấy lần trước gặp mặt bên ngoài, Tịch Lãnh đều ăn mặc chỉnh tề, trên cổ có đồ trang sức cũng không có gì lạ. Nhưng hôm nay, sáng sớm mặc đồ ở nhà, sao Tịch Lãnh lại quàng khăn lụa?

Một chiếc khăn màu trắng sữa khá rộng, quàng lỏng lẻo, nút thắt lệch sang một bên, toát lên vẻ lười biếng và tùy ý.

Phải nói là, trông cũng khá đẹp mắt.

Chu Minh Lãng nghĩ gì nói nấy, liền hỏi: "Êy, sao cậu ở trong phòng cũng quàng khăn lụa vậy?"

Tịch Lãnh khựng lại.

Vẫn là Mẫn Trí lên tiếng, lạnh lùng đáp: "Chuyện không nên hỏi thì anh đừng hỏi lung tung."

"Ồ... Ồ ~ Hiểu rồi." Chu Minh Lãng lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cười đầy ẩn ý, "Hề hề, ăn nhiều vào nhé."

Tịch Lãnh: "..."

Chu Minh Lãng chắc chắn đã hiểu lầm chuyện gì đó.

Nhưng cậu cũng không tiện giải thích.

Chu Minh Lãng tính tình thoải mái, nói nhiều, trên bàn ăn không lúc nào im lặng, đã chuyển sang chủ đề con gái sắp vào học trường quốc tế.

"Từ tiểu học lên thẳng đến trung học phổ thông, anh không cần phải lo lắng, con bé cũng thoải mái. Giáo viên giỏi, dạy song ngữ, còn có các hoạt động ngoại khóa, thi hùng biện, sau này ra xã hội cũng không sợ khó thích nghi." Chu Minh Lãng cảm thán, "Trừ việc học phí đắt đỏ khiến ví tiền của anh tan nát, thì không có gì để chê."

Mẫn Trí biết rõ những lời vòng vo tam quốc này là đang ám chỉ mình tăng thêm tiền lương.

Anh quá hiểu, nhướng mày, rồi lại hạ xuống, coi như không nghe thấy.

Chu Minh Lãng cắn răng cắn lợi trong lòng, chuyển mục tiêu sang Tịch Lãnh.

Còn Tịch Lãnh vốn ít nói, lại bất ngờ tỏ ra tò mò với chủ đề gia đình này: "Anh Chu, con gái anh đã học tiểu học rồi sao?"

"Đúng vậy, không nhận ra luôn nhỉ." Chu Minh Lãng đắc ý cười hề hề, "Không giống sếp, haiz..."

Ý còn lại, ai hiểu thì hiểu!

Lần này Mẫn Trí không nổi đóa, anh không giỏi làm nhiều việc cùng lúc, hiện tại chỉ tập trung vào Tịch Lãnh, tinh ý nhận ra sự khác thường của cậu, liền hỏi: "Sao vậy? Em hứng thú với trường học đó à?"

Chu Minh Lãng nhanh nhạy nắm bắt được điểm mấu chốt để tăng lương, vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, nhà cậu cũng có con nhỏ đến tuổi đi học sao?"

Tịch Lãnh: "Ừm... Tôi có một đứa em trai, nó rất có chính kiến, không thích học hành cho lắm. Tôi muốn chuyển nó đến một trường có giáo viên giỏi, nhưng chương trình học nhẹ nhàng hơn. Năm tới nó lên lớp 9, tốt nhất là có thể học từ cấp 2 lên thẳng cấp 3."

Tất nhiên, điều cậu cần nhất là một môi trường học đường an toàn, không thể để Dung Hải Cao tìm đến trường quấy rối Dung Tinh Diệp. Nhưng những lời này không cần phải nói ra, với tầng lớp xã hội của Mẫn Trí và quản lý, những ngôi trường mà họ tiếp xúc chắc chắn có thể bảo vệ sự an toàn và riêng tư của đứa trẻ.

"Trường Quốc tế Hải Ninh rất tốt, đáp ứng được yêu cầu của cậu, đó là trường mà vợ anh đã cẩn thận lựa chọn đấy." Chu Minh Lãng cười nói, "Anh thấy nói là cấp 2, cấp 3 còn có vài người là con của các ngôi sao, sau này cũng sẽ làm nghệ sĩ. Anh thấy mấy đứa vừa chạy show vừa đi học, cũng không ảnh hưởng gì đến việc học."

Tịch Lãnh suy nghĩ, ánh mắt lóe lên.

"Cậu đi theo sếp, học phí sẽ không thành vấn đề." Chu Minh Lãng hào phóng thay anh quyết định, "Vậy chúng ta liên lạc sau, nói chuyện kỹ hơn okay? Sắp khai giảng rồi, muốn chuyển trường thì bây giờ phải nhanh lên đấy."

Tịch Lãnh gật đầu: "Ừm, được."

Chu Minh Lãng vui vẻ rời đi dưới ánh mắt tán thưởng của Mẫn Trí.

Sau đó, hai người đi tập hợp với đoàn phim. Lần này cũng cần đi xe buýt đến địa điểm quay.

Xe buýt đi vào một đoạn đường bằng phẳng, Thịnh Tiêu đột nhiên đứng dậy, đi đến đầu xe đối diện với năm vị khách mời, chống tay vào lưng ghế lên tiếng: "Bây giờ tôi sẽ giới thiệu luật chơi của tập thứ hai chương trình Mật Thất Vô Hạn..."

"Hôm nay, mọi người sẽ đến một khu chung cư cũ kỹ để thám hiểm. Trong quá trình này, mong mọi người cố gắng thể hiện sức hút, trí tuệ, hoặc bất kỳ ưu điểm nào khác của mình, nỗ lực chinh phục NPC, thông qua việc tìm kiếm và giao tiếp để có được manh mối liên quan, từ đó làm sáng tỏ sự thật của khu chung cư."

Cả năm người đều vô cùng ngạc nhiên.

Lần trước chỉ có một buổi hỏi bệnh mập mờ, để mọi người đại khái hiểu sơ qua về bệnh viện, lần này đạo diễn lại trực tiếp nói cho họ biết địa điểm, cũng như nhiệm vụ cần phải "công lược" NPC.

Tổ chương trình tất nhiên không phải đột nhiên động lòng trắc ẩn, như vậy chỉ có một nguyên nhân — đó chính là độ khó của mật thất lần này cao hơn, không thể để họ mò mẫm xông vào.

"Thời gian ghi hình lần này là từ hai giờ chiều đến bảy giờ chiều, mọi người cần phải thoát khỏi khu chung cư trong vòng năm tiếng, khách mời nào không kịp thời thoát ra, coi như thám hiểm thất bại." Thịnh Tiêu chậm rãi nói, "Ngoài ra, kết thúc câu chuyện sau khi thoát ra được chia làm ba loại, đó là bad ending, happy ending và perfect ending."

Anh ta dừng lại giữa chừng, Lạc Gia Ngôn giơ tay hỏi: "Vậy kết cục này là tính riêng từng người sao?"

"Chính xác." Thịnh Tiêu cười đến mức người không ra người ngợm không ra ngợm, "Hôm nay, các bạn sẽ tự chiến đấu."

"Cuối cùng là phần thưởng—" Thịnh Tiêu lại tung ra miếng mồi nhử, "Chúng tôi sẽ thay mặt khách mời đạt được perfect ending quyên góp mười vạn tệ cho quỹ từ thiện. Nếu không ai đạt được, phần thưởng này sẽ bị hủy bỏ."

"..."

Tuy phần thưởng trông rất hậu hĩnh, nhưng họ vất vả cả buổi, kết quả tốt nhất cũng chỉ là dùng danh nghĩa cá nhân để quyên góp cho quỹ từ thiện?

Mẫn Trí và Tưởng Tụng Nam vốn không thiếu tiền, ngay cả Tịch Lãnh cũng mất hứng thú với phần thưởng này.

"Hôm nay chúng ta vẫn nên cố gắng hợp tác chứ? Cùng nhau giải mã, cùng nhau thoát ra." Lạc Gia Ngôn đề nghị, "Giữa chúng ta không có quan hệ cạnh tranh, dù dùng danh nghĩa của mấy người để quyên góp, kết quả đều như nhau."

Ai ngờ Thịnh Tiêu lại nói: "Sau khi tiến hành tính điểm, chúng tôi sẽ chọn ra một MVP trong số các bạn, và trao tặng phần thưởng tiền mặt mười vạn tệ."

(MVP- Most Valuable Player: người chơi có giá trị nhất)

Trên đường đến đây, Tịch Lãnh đã tra rồi, học phí một năm ở trường quốc tế Hải Ninh là mười mấy vạn, vừa đúng lúc có mười vạn tiền thưởng đưa đến trước mặt cậu.

Cậu cần số tiền này.

Ngoài Mẫn Trí không thiếu tiền, không ai lại từ chối miếng bánh từ trên trời rơi xuống này.

Kiều Kiều liền lẩm bẩm: "Oa, mười vạn ư? Thật hay giả vậy?"

"Đúng vậy, mười vạn." Thịnh Tiêu gật đầu chắc nịch, "Được rồi, bây giờ mời mọi người đeo khẩu trang vào."

Xe buýt cứ chạy vòng vòng trong phim trường, không biết ở đây có "căn hộ" gì.

Xe dừng lại bên đường, năm vị khách mời vẫn bịt mắt, được nhân viên dẫn vào mật thất hôm nay.

Trong bóng tối, vang lên giọng nói của Thịnh Tiêu: "Mời mọi người giữ im lặng, đừng nói chuyện, đợi đến khi chuông báo thức reo rồi hãy tháo khẩu trang xuống..."

Giọng nói của Thịnh Tiêu biến mất, các nhân viên khác cũng lặng lẽ rời đi. Dưới lớp khẩu trang là một sự yên tĩnh, tối tăm và kéo dài như đáy hồ sâu.

Đinh linh! Đinh linh linh!

Chuông báo thức reo lên.

Năm người vội vàng tháo khẩu trang xuống, việc đầu tiên là quan sát xung quanh.

Tuy nhiên, vẫn là một mảnh tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

"Có... có ai không?" Giọng nói run rẩy của Kiều Kiều vang lên trước.

"Có người!" Lạc Gia Ngôn nói.

Những người khác cũng lần lượt đáp lại.

Lần này năm người họ lại ở cùng một không gian.

Nhưng không gian này lại vô cùng chật hẹp.

"Đây là chỗ nào vậy..."

Người ở trong góc, chỉ cần xoay người hoặc hơi di chuyển một chút, là có thể chạm vào vách kim loại hai bên.

Tịch Lãnh vừa đúng lúc ở trong góc, cậu sờ so.ạng vách kim loại, phát hiện nút bấm tầng, lập tức xác nhận.

Đây là thang máy.

Cho dù trong bóng tối, cậu cũng theo bản năng cúi đầu, che giấu biểu cảm thay đổi của mình.

Từ bên trái truyền đến giọng nói không mấy chắc chắn của Mẫn Trí: "Là thang máy sao?"

Kiều Kiều do dự đáp: "Hình như là vậy..."

Im lặng một lát, đột nhiên, từ ngón út của Tịch Lãnh truyền đến cảm giác như một sợi dây mềm mại, có chút đàn hồi.

Cậu giật mình, theo bản năng tự vệ, cũng với phản xạ có điều kiện muốn rút tay lại để tránh né.

Mẫn Trí xác nhận mục tiêu, thu lại sợi dây buộc tóc, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu, nói một câu không có chủ ngữ: "Không có điện, sẽ không mở cửa."

... Mẫn Trí vậy mà lại mang dây buộc tóc của cậu đến quay phim.

Tịch Lãnh thật sự không ngờ tới, trong bóng tối mà tất cả mọi người đều không lường trước được, lại còn dùng dây buộc tóc để thăm dò vị trí của cậu.

Đã debut bảy năm rồi, không biết máy quay bây giờ đều có chức năng nhìn đêm sao?

Cậu cong ngón tay lại, muốn xác nhận xem Mẫn Trí có đeo dây buộc tóc trên cổ tay hay không, cậu thật sự sợ scandal sẽ thiêu rụi mình.

Mẫn Trí lại thuận thế móc lấy ngón tay cậu, nắm chặt cả bốn ngón.

Tịch Lãnh: "..."

Kiều Kiều ở bên kia giọng nói run rẩy, trải qua tình huống hoàn toàn khác với họ.

"Sao giờ, em hơi sợ bóng tối..."

Bốn vách kim loại của thang máy đều nhẵn bóng, không thấy cơ quan khả nghi nào, thứ duy nhất họ có thể nhìn thấy trong bóng tối, chính là nút bấm phát ra ánh sáng đỏ yếu ớt phía sau Tịch Lãnh.

"Để tôi thử ấn nút này xem." Tịch Lãnh ở gần nút bấm tầng nhất, vừa đúng lúc có lý do để thoát khỏi sự kiềm chế của Mẫn Trí.

Một, hai, ba... nhấn giữ liên tục ba giây.

Sau tiếng động nhẹ, nguồn điện được khôi phục.

Đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu lắc lư sáng lên, mấy người đã quen với bóng tối đều nheo mắt lại, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng mạnh, rồi nhìn những người đồng hành gần trong gang tấc, đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ còn mình Tịch Lãnh cúi đầu, xác nhận hai cổ tay của Mẫn Trí đều sạch sẽ, không bị đeo bừa dây buộc tóc của cậu.

Còn kẻ vừa nãy làm loạn trong bóng tối, giờ lại như không có chuyện gì xảy ra, thong thả tìm kiếm manh mối.

Hai bên tường thang máy treo poster quảng cáo, phía Mẫn Trí là một tấm biển báo màu xanh lá cây đặt dọc.

Mẫn Trí đọc chữ trên đó: "Biển báo an toàn chung cư Hạnh Phúc."

Lạc Gia Ngôn lẩm bẩm nhắc lại: "Chung cư Hạnh Phúc?"

"Dựa theo kinh nghiệm ở bệnh viện tâm thần Nhân Ái..." Kiều Kiều mặt mày phẫn nộ, nói thẳng vào vấn đề, "Chung cư này tuyệt đối không liên quan gì đến 'hạnh phúc' luôn á!"

"Những lưu ý khi sử dụng thang máy: Một, vui lòng sử dụng thang máy có 'Biểu tượng sử dụng thang máy' và chưa quá 'Thời gian kiểm tra tiếp theo'..." Mẫn Trí đọc to nội dung trên biển báo an toàn.

Tịch Lãnh đứng cạnh thời gian kiểm tra bảo trì thang máy, liền nói tiếp: "Lần kiểm tra gần nhất là năm 2014, đã mười năm rồi. Tờ giấy này trông cũng rất cũ."

Cho dù không có mốc thời gian này, chỉ cần nhìn cảm giác cũ kỹ trong thang máy, đèn trần nhấp nháy liên tục, cũng có thể phán đoán được chiếc thang máy này đã có từ rất lâu.

Lạc Gia Ngôn phụ họa một câu: "Quảng cáo trên tường cũng là của năm 2014."

"Còn có phương pháp ứng phó chính xác khi thang máy mất điện hoặc gặp sự cố. Thứ nhất, hãy giữ bình tĩnh, bên trong bảng điện không đúc kín, không có nguy cơ ngạt thở." Mẫn Trí tiếp tục đọc các lưu ý, "Thứ hai, hãy liên hệ cứu hộ, liên hệ qua nút gọi khẩn cấp trong thang máy..."

Nút gọi khẩn cấp màu đỏ nằm ngay bên cạnh Tịch Lãnh, cậu nhẹ nhàng nhấn một cái, chỉ nghe thấy một tiếng "tách", đèn trên đỉnh đầu lại tắt.

Chưa kịp hoảng sợ, thang máy lại bắt đầu rơi xuống, vang lên một loạt tiếng hét.

Trong bóng tối, Tịch Lãnh chỉ cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay mình, không kéo cũng không giật.

Đồng thời, một bàn tay khác đưa tới.

Che lên mắt cậu, mang theo hơi ấm của cơ thể.

Còn chưa xong nữa à.

Tịch Lãnh vừa bó tay vừa không làm gì được với "chính chủ" của mình, đang định gạt bàn tay trên mắt ra, thì nghe thấy một tiếng rất thấp rất nhẹ——

"Đừng nhìn."

Tịch Lãnh còn chưa kịp làm gì, thang máy đã dừng lại.

"A, cửa thang máy mở rồi!" Kiều Kiều mang niềm vui sướng tột độ sau khi thoát nạn, không khỏi kêu lên.

Cửa thang máy... mở rồi?

Bàn tay trên mắt Tịch Lãnh rời đi, tầm nhìn khôi phục lại ánh sáng.

Bên ngoài cửa thang máy không một bóng người.

Bên ngoài cửa thang máy, không có bất cứ thứ gì có thể đe dọa đến cậu, nơi đó không có ai hung dữ cùng với sức mạnh áp đảo cậu, không có ai có lợi dụng được vị trí ngay đó. Còn cậu, nhỏ bé trong thang máy, không đường trốn, không chỗ chạy.

Cậu còn chưa kịp rơi vào ảo giác tự mình tạo ra, đám mây đen của cơn ác mộng vừa mới ló dạng, đã bị một bàn tay vung lên xua tan trong tích tắc.

Còn chủ nhân của bàn tay đó, giờ lại như không có chuyện gì xảy ra, nhếch mép cười với cậu.

Tịch Lãnh quay mặt đi, khẽ mím môi.

Thang máy hoạt động bình thường trở lại, hiển thị tầng cũng xuất hiện, họ đang ở tầng một, bên ngoài chính là mặt đất.

Tuy nhiên, giữa thang máy và bên ngoài có một lớp hàng rào sắt khóa chặt, khóa bằng ổ khóa bạc rất chắc chắn.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Tịch Lãnh thẳng thắn nói: "Loại này tôi không cạy được."

Nghĩ lại thì chương trình cũng sẽ không mắc phải một sai lầm đến hai lần.

"Không phải có ba kết cục sao?" Kiều Kiều nói, "Kết cục hẳn là liên quan đến độ hoàn chỉnh của cốt truyện mà chúng ta có được. Chỉ là không biết có nhiều lối ra hay không? Nếu không có nhiều lối ra, vậy chúng ta cần phải mở khóa ở đây, rồi chạy ra ngoài từ tầng một."

Qua cửa hàng rào có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài, bên cạnh có một hành lang che mưa che nắng kéo dài ra, bên trong có mấy cánh cửa phòng ngay hàng thẳng lối.

Kiều Kiều hai tay nắm chặt hàng rào, nhìn ra ngoài, đột nhiên kinh ngạc "A!" lên một tiếng.

Tưởng Tụng Nam đi tới xem, lại thấy bình thường: "Đây là trường quay."

Lạc Gia Ngôn thò đầu ra từ phía sau hai người, phong cảnh bên ngoài cửa nhìn một cái là thấy hết - một tấm màn lớn màu xanh nhạt.

Chung cư này, giống như một hòn đảo bị tách biệt khỏi thành phố bê tông cốt thép.

Nhưng tất cả các chi tiết đều vô cùng chân thực. Bụi bặm, dấu vết cũ kỹ, poster quảng cáo mang đầy hơi thở cuộc sống... khắp nơi đều là dấu vết con người để lại.

Một lúc không ai nói gì, sự yên tĩnh này càng khiến người ta nổi da gà.

Cho đến khi không có ai chạm vào, cửa thang máy tự động đóng lại.

Lạc Gia Ngôn đề nghị: "Chúng ta lên lầu xem trước nhé?"

Tuy nhiên, cậu ta nhấn nút tầng, sáng lên một giây rồi lại tối, thang máy không nhúc nhích.

Tịch Lãnh cau mày bước lên trước: "Từ từ."

"Thử gọi điện thoại xem, hướng dẫn an toàn này bảo chúng ta gọi điện thoại khi gặp sự cố."

Tịch Lãnh nhấn nút gọi khẩn cấp, sau tiếng rè rè, một giọng nam xa lạ vang lên trong thang máy: "Ai đấy? Có chuyện gì vậy?"

Tịch Lãnh nói: "Đây là chung cư Hạnh Phúc, thang máy bị hỏng."

"Ây, cái thang máy này sao lại hỏng nữa rồi..." Khác với người phụ nữ trước đó, người đàn ông rất kiên nhẫn, nhưng cũng khá phiền muộn, "Mọi người thử xem, có thể tự ra ngoài được không? Thử nhấn tầng hai, không được thì nhấn nhiều lần. Bên tôi thực sự không qua được."

Kiều Kiều vội vàng nói: "Cái đó, anh là nhân viên quản lý của chung cư Hạnh Phúc phải không?"

"Đúng vậy, tôi bên công ty quản lý Bình An." Người đàn ông nói, "Không chỉ chung cư Hạnh Phúc, cả khu vực lân cận này đều do chúng tôi quản lý. Thực sự quá bận, không xoay sở được. Chỉ kiếm được chút ít phí quản lý..."

Tịch Lãnh cắt ngang lời hắn: "Chờ chút, tôi muốn hỏi một câu."

Người đàn ông vẫn giữ thái độ khá tốt: "Được, nói nhanh lên, tôi còn bận."

"Hôm nay là, ngày tháng năm nào?"

"Hả?" Người đàn ông dường như cảm thấy câu hỏi này kỳ quặc, nhưng vẫn trả lời cậu, giọng điệu đương nhiên, "Hôm nay là ngày 25 tháng 3 năm 2014 chứ gì nữa!"

Tác giả:

Nội dung show giải trí kỳ này khá đơn giản cũng không dài lắm ha, một nửa cốt truyện là cặp đôi nhỏ công khai thể hiện tình cảm haha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.