Tịch Lãnh đưa Diệp Nam và Dung Tinh Diệp vào phòng bao đã đặt, vừa nói chuyện vừa cười đùa kể về những trải nghiệm gần đây, nhưng trong lòng lại không yên, cậu luôn nghi ngờ Mẫn Trí có thể sẽ đến.
May mà Dung Tinh Diệp líu ríu kể hết bảy tám phần mười những trải nghiệm thú vị của cậu và hàng xóm, nếu Mẫn Trí không mời mà đến, chắc cũng không đến mức dọa sợ Diệp Nam.
Diệp Nam có thói quen tiết kiệm, so với tình tiết tiểu thuyết cẩu huyết Mary Sue như "Hàng xóm của tôi lại là đại minh tinh", bà càng quan tâm đến vấn đề thực tế hơn.
"Lần trước mẹ đứng ở cổng nhìn một cái, liền cảm thấy khu đó rất cao cấp, sang trọng." Khóe mắt và khóe miệng Diệp Nam đều hơi rũ xuống, "Hàng xóm còn là người nổi tiếng? Nổi tiếng như vậy? Vậy... tiền thuê nhà này phải tốn bao nhiêu tiền? Tiểu Lãnh có kham nổi không?"
Dung Tinh Diệp đã quen với căn hộ thông tầng rộng lớn kia, không cảm thấy lạ, được mẹ nhắc nhở mới nhớ ra: "...Đúng rồi. Chúng ta ở đó hơn ba tháng rồi nhỉ? Tiền thuê nhà bao nhiêu tiền vậy anh?"
Tịch Lãnh qua loa nói: "Đây không phải chuyện em nên quan tâm, ăn cơm đi."
Lần đầu tiên đến Vân Đỉnh Nhất Hào, Dung Tinh Diệp nghi ngờ anh trai làm chuyện phi pháp kiếm tiền, mấy ngày sau thông qua Weibo phát hiện anh trai tham gia chương trình tạp kỹ, nghĩ đến nghệ sĩ kiếm tiền như nước chảy, liền không rối rắm chuyện này nữa.
Nhưng chớp mắt, mấy tháng trôi qua như cơn gió. Hai người vẫn là hàng xóm của Mẫn Trí, ngay cả nhà của nghệ sĩ hạng xoàng cũng không thể sánh được.
Tiễn Diệp Nam xong, hai anh em như thường lệ trở về Vân Đỉnh Nhất Hào.
"Anh." Dung Tinh Diệp lúc này mới lên tiếng, chỉ sau một đêm đã trưởng thành hơn không ít, "Em biết anh trả tiền thuê nhà mấy tháng chắc chắn không có vấn đề, nhưng cứ ở mãi như vậy có phải không hợp lý lắm không? Một tháng rồi lại một tháng, tiền thuê nhà cũng đủ mua căn nhà của mẹ em rồi?"
Tịch Lãnh cười nói: "Em còn đi tìm hiểu giá nhà rồi à?"
"Ừm." Dung Tinh Diệp dùng sức gật đầu, "Em sắp đi quay phim rồi, anh một mình ở căn nhà lớn như vậy, cũng sẽ buồn chán đúng không? Em phải đi ba tháng lận đấy!"
"Này..." Tịch Lãnh có chút cạn lời, khóe miệng lại mang theo ý cười nhàn nhạt, "Nghĩ anh bỏ tiền ở nhà lớn là vì em à? Anh một mình tùy tiện ở đâu chả được?"
Dung Tinh Diệp giả vờ ngáp một cái, cười hì hì với anh trai.
Xe taxi vừa hay đi qua một ngã tư, ánh đèn đỏ của biển quảng cáo bị khúc xạ kéo dài, vượt qua cửa sổ, lướt qua sống mũi cao thẳng tắp trắng nõn của Tịch Lãnh.
Cậu lấy điện thoại ra, đôi mắt màu nâu trà lại được ánh sáng lạnh của màn hình chiếu sáng thêm mấy phần.
Tin nhắn cuối cùng.
"Chính chủ" đã vỗ nhẹ vào bạn.
Mẫn Trí luôn vỗ nhẹ vào cậu sau khi cậu kết thúc cuộc trò chuyện, không để khung chat của cậu chìm xuống.
Chỉ là lần này cậu đã đoán sai tâm tư của Mẫn Trí, đối phương lại không tìm đến nhà hàng. Có lẽ giữa chừng gặp phải chuyện gấp? Đúng là dù có rảnh rỗi, Mẫn Trí cũng không cần phải dính lấy cậu.
Bữa cơm này vừa ăn vừa trò chuyện mất hai tiếng đồng hồ, cậu do dự không biết có nên gửi thêm tin nhắn báo cho Mẫn Trí không.
Nhưng chuyện gì cũng báo cáo, công khai hành tung, vậy thì kỳ quái quá.
"Em vẫn hy vọng có thể tiếp tục làm hàng xóm với anh Mẫn Trí." Bên cạnh Dung Tinh Diệp lại lên tiếng, "Tuy rằng bây giờ anh kiếm được tiền, nhưng giới giải trí mà, không ổn định chút nào, anh phải tiết kiệm tiền nhiều hơn... Chẳng lẽ sau này anh không mua nhà, không kết hôn sao? Được rồi không kết hôn cũng được, nuôi con tốn tiền lắm, chẳng bằng anh nuôi em... Anh đợi em ở <Thiếu Niên Tỏa Sáng> nổi tiếng trong một đêm nhé, sau này em chắc chắn nhận hợp đồng quảng cáo mỏi tay, báo đáp anh gấp bội."
Tịch Lãnh cạn lời, mấy lần không tìm được cơ hội chen vào, đợi em trai mơ mộng xong.
"Em không cần lo lắng, tiền thuê nhà rất rẻ." Tịch Lãnh nghĩ ngợi, nói thật với cậu, "Chủ nhà là người em cũng quen."
Dung Tinh Diệp nghiêng đầu.
Tịch Lãnh nói: "Đó là nhà của Mẫn Trí. Anh ấy thông qua bạn bè để cho chúng ta thuê giá rẻ. Anh ấy còn bịa ra thân phận chủ nhà, chắc là không muốn chúng ta khó xử."
"..."
Mặc dù đã quen biết Mẫn Trí một thời gian, cũng chung sống rất hòa thuận, Dung Tinh Diệp vẫn hoài nghi sâu sắc hành vi quá mức "sủng fan" này.
"Anh hai, nói thật đi." Dung Tinh Diệp nhìn chằm chằm Tịch Lãnh mặt mày thản nhiên, "Anh không phải thật sự đi bán sắc đấy chứ?"
"...Đừng nói bậy." Tịch Lãnh cố gắng phản bác, không nhận ra càng nói càng sai, "Mẫn Trí cần phải mua sắc đẹp của người khác sao?"
May mà Dung Tinh Diệp không phản ứng kịp, ngốc nghếch "Hả?" một tiếng.
Tịch Lãnh vội vàng bổ sung: "Ý anh là, bây giờ tụi anh coi như là bạn bè, anh ấy đối với bạn bè luôn rất hào phóng. Trước đó hợp đồng ký một năm, đợi đến kỳ hạn rồi tính tiếp. Nếu bây giờ chuyển ra ngoài sẽ khiến anh ấy không vui."
Dung Tinh Diệp lại càng không yên tâm, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc, còn cẩn thận hạ giọng: "Tuy rằng bây giờ hai người quan hệ tốt... nhưng, bởi vì anh là fan hâm mộ của anh ấy, anh ấy mới mời anh tham gia chương trình, hai người mới trở thành bạn bè, rồi trở thành hàng xóm, ngày càng thân thiết hơn, đúng không?"
Tim Tịch Lãnh khẽ đập thình thịch, nhận ra nỗi lo lắng của em trai.
Dung Tinh Diệp quả nhiên nói: "Nếu bị anh ấy phát hiện ra ban đầu anh đã lừa anh ấy... anh ấy sẽ đuổi chúng ta ra ngoài sao?"
Chuyển ra khỏi căn biệt thự không thuộc về họ, chuyện này cũng không có gì to tát. Chỉ là...
Dung Tinh Diệp nhíu mày, mím môi lại nói: "Em còn nghĩ tuy rằng phải ở trong trại huấn luyện ba tháng không thể ra ngoài, nhưng ít nhất có anh ấy ở đó làm huấn luyện viên thanh nhạc... đã lừa lâu như vậy rồi, gắng gượng thêm mấy tháng nữa chắc không có vấn đề gì chứ?"
Tim Tịch Lãnh đập ngày càng loạn, dứt khoát bịt miệng Dung Tinh Diệp lại: "Đừng suy nghĩ lung tung."
Trong thế giới tiểu thuyết, điều tối kỵ nhất chính là lập flag.
Trước khi lên lầu, Tịch Lãnh cố ý đi vòng nửa vòng, đến ngay dưới nhà Mẫn Trí, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện nhà anh không bật đèn.
Còn chưa về à, chắc là bận công việc rồi?
Tuần sau Dung Tinh Diệp phải đến Nam Đảo ghi hình cho chương trình, đi ba tháng, cần phải chuẩn bị không ít đồ đạc, còn phải xin nghỉ học ở trường, nhờ giáo viên giao cho cậu chút bài tập. Nghỉ học hai tháng cộng thêm kỳ nghỉ đông, không thể bỏ bê hoàn toàn việc học, nếu không đợi đến lúc quay về đầu óc sẽ rỉ sét mất.
Mấy ngày nay hai anh em đều rất bận, cũng không gặp người hàng xóm thần long thấy đầu không thấy đuôi của họ.
Mà ngày Tịch Lãnh ba người ra ngoài ăn cơm, Mẫn Trí trên đường về nhà, vì chờ đèn đỏ lướt xem tài khoản Weibo nhỏ của Tịch Lãnh, càng xem càng cảm thấy không đúng, tạm thời quay đầu xe, lái đến nhà Chu Minh Lãng.
Chu Minh Lãng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, đang chuẩn bị cùng vợ con ăn tối.
Mẫn Trí đứng ở cửa cũng không vào, chỉ hỏi: "Lão Chu, hôm tôi về nước ở sân bay nhận được thư, anh cất ở đâu rồi?"
Để tránh Chu Minh Lãng nhớ nhầm, anh cố ý nhấn mạnh: "Chính là tháng sáu, lần đầu tiên gặp Tịch Lãnh, tôi lên xe đưa cậu ấy cho anh lá thư."
Ngoài những buổi phát sóng trực tiếp như sinh nhật, Mẫn Trí thường sẽ không tháo xem thư fan hâm mộ gửi cho anh. Đây cũng là một điểm anh thường bị chê trách.
Tuy nhiên, mặc dù anh luôn qua loa giao việc nhận thư cho người đại diện và trợ lý, nhưng bảy năm nay đống thư chất đống như núi kia anh chưa từng vứt một lá nào, phần lớn được cất giữ trong một căn biệt thự ở ngoại ô.
Một lúc lâu sau, Chu Minh Lãng vẫn đang hồi tưởng: "Biệt thự Tây Sơn? ...À cậu đợi chút."
Thấy Mẫn Trí nghe được mới có bốn chữ liền muốn đi, anh ta vội vàng gọi lại.
"Tôi nhớ hôm đó không nhận được mấy lá thư, ai bảo cậu ve sầu thoát xác chứ." Chu Minh Lãng tạm thời đổi lời, "Tôi chắc là thấy số lượng không nhiều, liền để trong tủ sách của công ty rồi."
("Kim thiền thoát xác" hay "ve sầu thoát xác" để chỉ bản chất của hành vi đóng giả, tìm vỏ bọc thay thế để đánh lừa đối phương. Hôm đó Mẫn Trí nhờ thế thân ra sân bay.)
Mẫn Trí không nói hai lời lại quay đầu.
"Này..."
Lần này Chu Minh Lãng không gọi anh lại được, thấy bóng lưng anh vừa vội vàng vừa quả quyết, còn có mấy phần... sát khí?
Bước chân định đuổi theo cuối cùng vẫn thu lại, mang theo nghi hoặc, chờ ngày mai đi làm rồi tính.
Vừa tỉnh dậy, Chu Minh Lãng bừng tỉnh gì đó, "A!" một tiếng làm vợ con giật mình, không rảnh nói nhiều với họ, vội vàng xông ra khỏi cửa.
Trong phòng làm việc, Mẫn Trí đã ở đó. Ông tướng khó chiều này ngay cả phòng nghỉ bên trong cũng không vào, trực tiếp ngủ trên ghế sofa dành cho khách.
Chu Minh Lãng không quấy rầy anh, cẩn thận khép cửa lại, đi về phía bàn làm việc chất đống đầy thư từ giấy tờ lộn xộn.
Mẫn Trí đã tháo hết thư của fan hâm mộ gần đây trong tủ sách ra, ném lung tung khắp nơi. Anh nhớ hôm về nước Mẫn Trí tiện tay đưa cho anh ta lá thư màu hồng, Tịch Lãnh đưa, lá thư màu hồng?
Rất không hợp với khí chất của cậu.
Trực giác của người đại diện mách bảo anh ta ngửi thấy một mùi vị kỳ quái, nhìn Mẫn Trí đang ngủ say trên ghế sofa, lại nhìn lá thư trong tay.
Phong bì màu hồng và một tờ giấy viết thư có hoa văn giống nhau, có vẻ là một bộ, anh ta cầm lá thư kia lên.
Giống như phần lớn thư của fan hâm mộ, lá thư này dạt dào mấy trăm chữ, kiềm chế mà chân thành bày tỏ tình yêu của mình với thần tượng, chúc phúc cho anh.
Chữ ký trên thư: Tiểu Noãn.
Có một số fan hâm mộ xem "Mật Thất Vô Hạn" nói Tịch Lãnh ngoài lạnh trong nóng, cố ý đặt cho cậu biệt danh, Noãn Noãn (Ấm Áp).
Nếu nói Tịch Lãnh mấy tháng trước đã tự xưng là Tiểu Noãn, ngược lại cũng hợp lý?
Tuy nhiên nét chữ của lá thư này, từng chữ đều vuông vắn từng nét từng nét, khá non nớt, cảm giác không giống của Tịch Lãnh
Chu Minh Lãng xem kỹ nội dung.
Phần lớn nội dung đều rất bình thường, giống như khuôn mẫu, chỉ là cách xưng hô với Mẫn Trí... cục cưng yêu dấu của em?
Hửm?
Đúng lúc này, sống lưng lạnh toát.
Chu Minh Lãng từ từ quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo.
Chu Minh Lãng cầm lá thư trong tay, do dự mở miệng: "...Đây, đây là chữ của Tịch Lãnh sao?"
Mẫn Trí vừa tỉnh ngủ, trong mắt vẫn còn vằn tia máu, giọng nói hơi khàn: "Không phải."
"Vậy có thể là cậu ấy giúp người khác gửi thư, dù sao cũng có một số fan hâm mộ không tiện theo đuổi lịch trình." Chu Minh Lãng người ngoài cuộc tỉnh táo, giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Cậu ấy cũng rất tốt bụng, tiện tay giúp đỡ thôi mà."
"Vì thiếu tiền nhỉ?" Mẫn Trí khóe miệng động đậy, như cười như không, "Ví dụ giúp người khác gửi thư rồi lấy tiền công."
"Theo đuổi lịch trình tốn kém lắm, cậu cũng đâu phải không biết." Chu Minh Lãng thở dài, "Vì kiếm chút tiền phí gửi thư mà đợi cả ngày ở sân bay, còn không bằng ra ngoài làm thêm kiếm tiền nhanh hơn, cần gì phải làm thế? Chắc chỉ là tiện tay mà thôi."
Mẫn Trí hỏi: "Vậy anh cảm thấy, em ấy vì sao lại đến sân bay đợi tôi?"
Đây là vấn đề à? Chu Minh Lãng không suy nghĩ nhiều: "Bởi vì cậu ấy là fan của cậu chứ sao!"
Những lời lẽ điên cuồng như fan bạn gái trên tài khoản phụ của Tịch Lãnh, lúc đó đã khiến Mẫn Trí phấn khích biết bao nhiêu, thậm chí còn xông lên cưỡng hôn người ta, thì bây giờ anh lại im lặng bấy nhiêu.
Chu Minh Lãng nhận thấy không ổn, đang định tìm cớ chuồn ra ngoài.
"Đợi đã." Mẫn Trí gọi giật lại.
Chu Minh Lãng không tình nguyện quay lại, bày ra dáng vẻ người từng trải, khuyên nhủ: "Cậu đây là làm sao? Cãi nhau rồi à? Anh nói với cậu rồi, tình cảm chính là như vậy, sẽ khiến người ta trở nên đa nghi, thay đổi sạch sành sanh! Nhưng chuyện này cũng quá... cậu chẳng lẽ cảm thấy Tịch Lãnh không phải fan của cậu sao? Sao thế được? Chẳng lẽ cậu ấy sớm đoán được cậu muốn tham gia chương trình tạp kỹ để tẩy trắng, hơn nữa trước đây thái độ cậu ấy lạnh nhạt quá trời, ngay cả tin nhắn riêng của tôi cũng không thèm trả lời, cậu đừng có mà suy nghĩ lung tung nữa."
Im lặng sờ lên ngón tay, hồi lâu sau, Mẫn Trí cuối cùng mở miệng: "Lạc Gia Ngôn không phải cũng là fan hâm mộ của tôi sao? Lúc đầu anh còn tiến cử cậu ta cho tôi."
Chu Minh Lãng gật đầu: "Cho nên?"
"Tôi đã đi hỏi cậu ta." Mẫn Trí nói, "Cậu ta cũng thích tôi nhiều năm rồi, nhưng Tịch Lãnh bắt đầu cùng cậu ta theo đuổi thần tượng, là sau khi cậu ta ra mắt vào đầu năm nay."
"Cậu ta muốn tham gia PR event của tôi ở trung tâm thương mại, nhưng công ty quản lý không cho phép. Tịch Lãnh liền nói mình rảnh, còn có thể giúp cậu ta chụp ảnh lại. Tịch Lãnh gần như ngày nào cũng làm thêm, cũng không có nhiều tiền, đương nhiên Lạc Gia Ngôn không muốn làm phiền em ấy."
Chu Minh Lãng nghe xong, hai chân tự động đứng dậy một nửa, chỉ muốn lập tức rời khỏi văn phòng mưa gió sắp đến này.
Mẫn Trí đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta, trong đôi mắt đen kịt không nhìn ra cảm xúc, khuyên tai màu bạc lại rất chói mắt.
Hồi lâu sau, Mẫn Trí lại mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh.
"Chắc là để Lạc Gia Ngôn yên tâm, cho nên em ấy mới nói với Lạc Gia Ngôn, thật ra em ấy cũng là fan của tôi."
Chu Minh Lãng: "..."
Nếu cho anh ta một cơ hội quay ngược thời gian, anh ta nhất định sẽ không chủ động đưa mình đến đây, nghe câu chuyện tình tay ba đáng sợ này.
Mấy ngày tiếp theo Tịch Lãnh vẫn không gặp được bóng dáng hàng xóm Mẫn Trí.
Trước khi đi ngủ buổi tối, cậu vu.ốt ve mèo, lại khoác thêm áo khoác, xuống lầu, rồi ngẩng đầu tìm cửa sổ nhà hàng xóm.
Tối đen như mực.
Mẫn Trí chưa về sao?
Cậu nhíu mày, mở điện thoại ra cũng không thấy Mẫn Trí gửi tin nhắn mới cho mình, đại ca phiền phức đột nhiên thay đổi tính nết.
Còn có một chuyện kỳ lạ, tài khoản của chủ nhà "A1" trong danh sách bạn bè đã bị hủy, ảnh đại diện biến thành màu xám trắng.
Suy đi nghĩ lại, cậu dứt khoát chọt vào khung chat với "chính chủ", gửi đi một tin nhắn.
Leng: 【Gần đây anh rất bận nên không về nhà à?】
Vừa định cất điện thoại lên lầu, trong lòng bàn tay liền rung lên.
Mẫn Trí trả lời ngay lập tức.
Chính chủ: 【Ừm, ở công ty】
Chính chủ: 【Em muốn đưa Tiểu Diệp đến Nam Đảo phải không? Đặt khách sạn nào?】
Tịch Lãnh trả lời tên khách sạn và thời gian xuất phát.
Chính chủ: 【Đến lúc đó gặp】
Leng: 【Được】
Cuộc trò chuyện kết thúc, Tịch Lãnh cầm điện thoại đợi thêm một lúc, cũng không biết mình đang đợi cái gì.
Năm phút sau.
"Chính chủ" đã vỗ nhẹ vào bạn.
Hai ngày sau, Tịch Lãnh đích thân đưa Dung Tinh Diệp đến Nam Đảo, "Thiếu Niên Tỏa Sáng" sẽ ghi hình kín ba tháng trên hòn đảo nhiệt đới nhỏ này.
Tịch Lãnh lần đầu tiên đến khu vực nhiệt đới, trên đảo ấm áp như mùa xuân, ánh nắng tươi sáng. Nhìn ra xa là một màu biển trời, mặt biển điểm xuyết những cánh buồm lấp lánh, khiến cậu liên tưởng đến lần trước khi ngắm biển.
Ký ức lần trước về biển, cũng liên quan đến Mẫn Trí.
Không biết từ lúc nào, lời nói dối của cậu đã duy trì gần nửa năm. Cậu vẫn không thoải mái với lời nói dối đó, ngược lại giống như quả bom hẹn giờ luôn treo lơ lửng trên đầu, mỗi khi thả lỏng, sẽ dùng tiếng tích tắc tích tắc nhắc nhở cậu về sự tồn tại mãnh liệt của nó.
Hai người ở trong khách sạn Tịch Lãnh đặt một đêm, sáng sớm hôm sau, Tịch Lãnh đưa em trai 15 tuổi còn đang khóc lóc đến khách sạn do chương trình sắp xếp.
Trở lại khách sạn của mình, Tịch Lãnh lại như lúc sống một mình.
Không lâu sau Mẫn Trí gửi tin nhắn đến, hỏi: 【Em ở phòng nào?】
Mấy ngày không gặp, ngày mai Mẫn Trí sẽ đi ghi hình chương trình, ngoài tối nay ra thì cũng không có nhiều thời gian rảnh.
Cậu trả lời số phòng của mình, lại hỏi: 【Tối nay cùng ăn cơm không?】
Chính chủ: 【Được】
Chính chủ: 【Gọi phục vụ phòng đến phòng em đi】
Hôm nay Mẫn Trí không nói đùa lung tung, nói thẳng vào vấn đề, vẻ lạnh lùng cũng rất ra dáng.
Đợi người thật đến, Tịch Lãnh lại liếc mắt nhìn ra vẻ mệt mỏi của anh. Anh đã tạo kiểu tóc, rẽ ngôi lệch tinh xảo đẹp trai, trên mặt còn che khuyết điểm, nhưng tia máu trong mắt anh vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Tịch Lãnh.
Tịch Lãnh liền hỏi anh: "Gần đây anh rất bận sao?"
Im lặng đối diện một lúc, Mẫn Trí khép mắt, lúc này mới "ừm" một tiếng.
Tịch Lãnh cầm một cốc nước lên, Mẫn Trí lúc này đột nhiên lên tiếng, câu hỏi cay nghiệt mà trực tiếp, suýt chút nữa khiến cậu sặc nước ho khan.
"Em thích Lạc Gia Ngôn?"
"Khụ..." Tịch Lãnh lau miệng, không do dự nhiều liền nói, "Có chút thiện cảm, có lẽ không tính là thích..."
Cậu nhìn người ngồi bên cạnh mình lúc này, trước đây tình cảm không đủ chắc chắn, chỉ cần so sánh với hiện tại, liền rõ ràng ngay lập tức.
Vì vậy cậu lắc đầu, càng khẳng định nói lại một lần: "Không tính là thích. Chỉ là trên người cậu ấy có một số đặc điểm mà em không có, từng rất thu hút em."
"Bây giờ tụi em chỉ là bạn bè."
Câu trả lời này ngoài dự đoán, nhưng hợp tình hợp lý.
Tịch Lãnh bất giác nín thở. Một lúc lâu sau, sắc mặt Mẫn Trí hơi thả lỏng, giọng điệu cũng dịu đi: "Thành thật như vậy à, không sợ anh tức giận sao?"
Tịch Lãnh ngược lại không được tự nhiên xoa xoa ống quần, khẽ thở dài: "...Em không muốn lừa anh."
Không biết có bao nhiêu lời nói ẩn giấu trong hơi thở dài kia.
Mẫn Trí đột nhiên cười, giọng điệu nhẹ nhàng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, anh lại tìm thấy mấy bức ảnh chụp màn hình."
Tịch Lãnh trực giác không ổn, nhíu mày, nhưng thấy anh lại biến thành dáng vẻ mày chau mày chuốt ngày thường, bị anh lây nhiễm, cũng cười: "Ảnh chụp màn hình gì?"
"Em mới phát hiện ra em đã dọn sạch tài khoản phụ rồi." Mẫn Trí nói, "May mà anh đã chụp màn hình lưu lại tất cả bằng chứng, lại tìm thấy mấy bức trước đây chưa gửi cho em."
Tịch Lãnh: "..."
Cậu không kịp ngăn cản, Mẫn Trí đã giơ điện thoại lên đọc: "Anh trai Mẫn Trí thực sự rất lợi hại..."
Không thể nào.
Từ khóa "anh trai" là do cậu cố ý sàng lọc, ngay từ hôm nói cho đối phương biết về acc phụ, cậu đã thức cả đêm xóa sạch.
Vì vậy động tác của Tịch Lãnh hơi khựng lại, khẳng định nói: "Em thường không gọi anh như vậy."
"mzgg, không phải là anh trai Mẫn Trí sao." Mẫn Trí cong môi trêu chọc, "Bỏ sót khi xóa rồi?"
(mzgg - Min zhi ge ge - Mẫn Trí ca ca)
"..." Tịch Lãnh nuốt một ngụm nước bọt, chỉ có thể nhận lấy cái nồi đen do chính tài khoản mà mình mua này, "Đừng đọc nữa mà... Lúc nói cho anh biết về acc phụ, em cũng không ngờ anh sẽ đi xem những bài đăng nhảm nhí trước đây của em trên mạng."
"Vậy không được."
Mẫn Trí né người, không cho cậu xem điện thoại của mình.
Sau đó lên bổng xuống trầm, đầy cảm xúc tiếp tục đọc: "Làm em eo đau lưng mỏi, đau đớn quá, để không cho các gái cảm nhận nỗi đau này, hãy để một mình em chịu đựng tất cả."
"..."
Tịch Lãnh nhanh chóng xông tới, lúc phản ứng lại đã đưa ra một tay, định cướp điện thoại của Mẫn Trí.
Mẫn Trí đã sớm chuẩn bị, linh hoạt tránh khỏi đòn tấn công của cậu. Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt kéo đến cực gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt nhau.
Tịch Lãnh dừng lại.
Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu, khóe môi nở một nụ cười đầy ẩn ý, giọng Mẫn Trí hơi khàn, tiếp tục đọc: "Có lẽ là do anh quá gợi cảm, nhìn thấy anh Mẫn Trí liền không nhịn được mang thai..."
Mẫn Trí mặt không đổi sắc đọc ra những lời lẽ lả lơi trong điện thoại, là người nghe, sắc mặt Tịch Lãnh lại thay đổi kịch liệt.
"Bây giờ sao đây?" Mẫn Trí cười nhìn cậu, "Anh đã ở trong phòng em rồi này."
Cho dù là Tịch Lãnh quen sóng to gió lớn, trải qua sinh tử, cũng không khỏi lắp bắp: "Em... Mẫn Trí, anh nghe em nói..."
"Nghe em nói gì?"
"Những lời đó chỉ là nói nhảm trên mạng khi phấn khích... không phải thật."
"Phải không." Mẫn Trí cười cười, "Tất cả đều giả?"
Trong nụ cười đó ẩn chứa chút ý vị sâu xa, trong lòng Tịch Lãnh dâng lên dự cảm không lành.
Nhưng cậu không thể nắm bắt cơ hội cuối cùng này, im lặng, chờ đợi lời tiếp theo của Mẫn Trí, chuẩn bị đợi anh nói xong rồi mới nghĩ cách ứng phó.
Mẫn Trí lại cười.
"Nhưng mấy câu này..."
Mẫn Trí dừng một chút.
"Là do tôi bịa ra."
Đồng tử Tịch Lãnh đột nhiên co rút, mất kiểm soát biểu cảm.
Vẫn còn kịp. Cậu vẫn có thể giải thích không nhớ những bài đăng Weibo trước đây, Weibo của cậu quá nhiều, không nhớ rõ mình đã đăng cụ thể những gì, có thể châm chước.
"Em..."
Nhưng cậu như bị một khối băng chặn họng, vừa lạnh vừa chát, cậu lại không nói ra được một câu ngụy biện nào cả.
Nụ cười trên khóe môi Mẫn Trí thu lại, từng chữ từng câu, lại hỏi cậu: "Em muốn tôi nghe em nói gì?"
Anh lại cho cậu cơ hội, Tịch Lãnh vẫn không thể mở miệng, chỉ nhìn anh.
Ánh mắt đó, rối bời, hối hận, bi thương, phức tạp khó tả, khiến người ta cảm thấy như thể Tịch Lãnh mới là người bị hại, là bất đắc dĩ phải làm, lừa dối tình cảm của người khác cũng không phải cậu tự nguyện.
Mẫn Trí lại bật cười thành tiếng, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo.
Tịch Lãnh vẫn không nói gì, khả năng ngôn ngữ vốn đã nghèo nàn như bị phong ấn. Thời gian này sống cạnh nhau, Tịch Lãnh dần dần thổ lộ tâm sự với anh, ngày càng nói nhiều hơn. Họ giống như những người bạn quen biết nhiều năm, không chuyện gì không nói, rất thoải mái dễ chịu, sự im lặng thi thoảng cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng bây giờ, tất cả đều trở về điểm xuất phát.
"Ha, haha..."
Mẫn Trí chỉ có thể cười mãi.
Thật hoang đường.
Vậy nên đây chính là trò lừa gạt từ đầu đến cuối sao.
Tịch Lãnh ngược lại có mấy lần lương tâm trỗi dậy, cố ý vô tình tiết lộ với anh, cái gì mà "đừng tin em" các kiểu. Nhưng anh luôn một mực ôm đồm trách nhiệm, như một thằng ngu đeo bám, thấy được một nụ cười giả tạo không chút giá trị mà đã thấy thỏa mãn.
Anh thật rẻ mạt, thật nực cười.
Dần dần anh không cười nổi nữa, đáy mắt đỏ ngầu điên cuồng tràn lan.
Tịch Lãnh cổ họng trượt lên trượt xuống, cuối cùng thốt ra một tiếng: "Anh biết rồi?"
"Biết gì?" Mẫn Trí cười nhạo, "Biết cậu vì Lạc Gia Ngôn mà tham gia hoạt động offline của tôi, giúp người khác đưa thư cho tôi, dùng tài khoản phụ giả vờ thích tôi ba năm, cùng tôi tham gia chương trình kiếm tiền à."
"Hoặc còn có, lạt mềm buộc chặt, mập mờ với tôi, để được ở trong nhà của tôi, để tôi cam tâm tình nguyện tiêu tiền cho cậu, giúp cậu nuôi em trai, giải quyết đống chuyện phiền phức của cậu?"
Mẫn Trí dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người xa lạ.
Câu hỏi của anh nối tiếp nhau, sắc bén như dao cắt.
"Cậu cảm thấy mình hy sinh rất nhiều không phải à?"
"Cậu cảm thấy ghê tởm không? Phải bất đắc dĩ, bán đứng cơ thể để..."
"Không phải." Tịch Lãnh vội vàng ngắt lời, "Không phải mà."
Nhưng ngoài "không phải", cậu cũng không biết nên giải thích thế nào.
Mẫn Trí dừng lại, muốn xem cậu còn có thể nói gì nữa.
Tịch Lãnh lần đầu tiên căm hận khả năng ngôn ngữ nghèo nàn của mình,
"...Mẫn Trí."
Một lúc lâu sau, cậu chỉ thốt ra hai chữ này.
Mẫn Trí đành phải thúc giục: "Nói đi, Tịch Lãnh."
Tịch Lãnh dùng đôi mắt màu nâu trà xinh đẹp nhìn thẳng đối phương, trong trẻo sáng vời, không thấy nửa điểm chột dạ hối hận, ngược lại vô cùng nghiêm túc, thành khẩn.
"Em xin lỗi."
Em xin lỗi.
Trước đây Mẫn Trí xem phim xem kịch, rất kinh thường mấy lời thoại ấu trĩ của nhân vật trong kịch, ví dụ như, "Nếu xin lỗi có ích, còn cần cảnh sát làm gì?"
Lúc đó cười ha hả, nằm mơ cũng không ngờ tâm trạng đó có thể ứng nghiệm lên người mình.
Anh giận quá hóa cười, cười một lúc lâu, vừa lắc đầu, vừa hỏi: "Xin lỗi?"
Lông mi Tịch Lãnh run rẩy, khó khăn thốt ra một tiếng "Vâng.".
"Em xin lỗi, anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn."
—
Tác giả:
Tuy rằng có miệng, nhưng Tiểu Lãnh thật sự không giỏi ăn nói.
Không cần lo lắng, Mẫn tử ca siêu yêu cậu ~