Khi Nam Phụ Si Tình Đè Luôn Công Chính

Chương 66: Yêu ai yêu cả đường đi




Chính chủ: 【Không được chuyển nhà】

Sáng sớm thức dậy, Tịch Lãnh phát hiện trong điện thoại có thêm một tin nhắn.

"Chủ nhà" của cậu đã gỡ bỏ lớp ngụy trang "A1", trực tiếp dùng tài khoản chính gửi thông báo, giọng điệu cứng rắn không cho phép thương lượng.

Ngày mai họ còn phải gặp lại nhau, tiến hành ghi hình tập cuối cùng của "Mật Thất Vô Hạn", ngay ở ngoại ô Bắc Kinh.

Tịch Lãnh trả lời "Dạ".

Sáng sớm, Chu Minh Lãng đã đến gõ cửa, gọi cậu cùng ngồi xe xuất phát.

Xuống lầu lên xe, Mẫn Trí đã ở đó, mặt mày hằm hằm ngồi ở hàng ghế sau cùng, trong cùng của chiếc xe bảo mẫu.

Chu Minh Lãng hất hàm, ra hiệu cậu cũng đi về phía hàng ghế sau. Phía sau còn có hai trợ lý, đợi cậu lên xe trước, mới ngồi vào ghế đơn ở giữa.

Tịch Lãnh đành phải đi đến hàng ghế cuối cùng, cùng Mẫn Trí ngồi trên cùng một chiếc ghế dài, nhưng ở đầu bên kia.

Chủ đề bắt đầu từ cái "vỗ nhẹ" của Tịch Lãnh.

Nhưng không phải là "vỗ nhẹ" của Wechat, Mẫn Trí cúi đầu nhìn bàn tay đang vỗ lên mu bàn tay mình.

Tịch Lãnh thấy anh có phản ứng, tiếp tục nỗ lực, từ trong túi quần lấy ra thứ gì đó, nắm tay lại đưa qua, chạm vào ngón tay anh.

Mẫn Trí nhíu mày, từng nét trên ngũ quan đều lộ rõ vẻ cáu kỉnh. Nhưng lòng bàn tay lại không nghe anh sai khiến, phối hợp mở ra.

Tiếp theo, Tịch Lãnh đặt món đồ nhỏ bí ẩn kia vào lòng bàn tay anh.

Đó là một sợi dây buộc tóc màu đen.

Mẫn Trí: "..."

Có ý gì, là muốn dùng món đồ nhỏ không đáng tiền này trói chặt anh cả đời sao?

Mẫn Trí thực sự tức giận.

Nhưng không ngăn được anh cảm thấy dáng vẻ vụng về lấy lòng của Tịch Lãnh đáng yêu muốn chết. Chỉ riêng việc mím môi mà đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của anh.

Tinh thần đều dồn vào khóe miệng, vì vậy đôi mắt đen vốn đã không cảm xúc kia lại càng có vẻ hơi hung dữ.

Tịch Lãnh cho rằng mình biết cách xin lỗi, nhưng câu 'em xin lỗi' kia rõ ràng phản tác dụng, dẫn đến sự việc đi ngược lại với mong muốn.

Nếu không thể nói xin lỗi, vậy cậu dường như không biết gì cả, biến thành đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời, biến thành động vật hoang dã lần đầu tiên gặp con người.

Tất cả kinh nghiệm sống, suy nghĩ lý trí đều tan thành mây khói.

Lúc này, Mẫn Trí trả lời cậu cũng là: "Tôi không thích thứ này."

Được rồi.

Tịch Lãnh rũ mắt, may mà câu trả lời này cậu đã sớm dự đoán được, trái tim thấp thỏm cũng coi như đã hạ cánh an toàn.

Ai ngờ Mẫn Trí lại nói: "Chỉ là yêu ai yêu cả đường đi."

Tịch Lãnh nín thinh, bàn tay chuẩn bị lấy lại dây buộc tóc, tiến không được, lùi cũng không xong.

Cậu do dự mấy giây, Mẫn Trí đã nhanh chóng khép năm ngón tay lại, cổ tay lật một cái, đem "thứ này" mà anh ghét bỏ cất vào trong túi.

Hai người, mỗi người ngồi một bên ghế dài, nhìn nhau không nói gì.

Mãi đến khi Mẫn Trí quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới ném lại phía sau một câu: "Tóc lại dài rồi."

Tịch Lãnh đưa tay sờ đuôi tóc xoăn của mình, "ừm" một tiếng, không phủ nhận.

Sống hai kiếp, lần đầu tiên cậu để tóc dài quá xương quai xanh năm, sáu phân, có thể buộc thành đuôi ngựa. Những lọn tóc xoăn nhỏ vốn lộn xộn trở nên gọn gàng hơn không ít, ngày càng giống như sóng lớn được chăm sóc cẩn thận.

Lúc này điện thoại rung lên.

Có lẽ là cân nhắc trong xe còn có mấy nhân viên, Mẫn Trí đổi sang gửi tin nhắn cho cậu.

Chính chủ: 【Lạc Gia Ngôn có gì tốt?】

Nhìn thấy tin nhắn này, Tịch Lãnh lập tức liếc nhìn Mẫn Trí đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng.

Chính chủ: 【Bởi vì cậu ta khác em à?】

Chính chủ: 【Vậy hình như tình cảm của tôi rất rẻ mạt :)】

Tịch Lãnh mím môi, gõ rồi lại xóa, cho dù thông qua gõ chữ, cũng khó mà cứu vãn khả năng ngôn ngữ nghèo nàn của cậu.

Mẫn Trí nhìn cậu mấy lần, nghi hoặc nhíu mày, có lẽ là kỳ quái không hiểu cậu đang làm gì mà điện thoại của mình nửa ngày rồi chẳng có tin nhắn mới.

Mẫn Trí dứt khoát tiếp tục gõ chữ.

Chính chủ: 【Lạc Gia Ngôn quả thực không giống những người tôi từng gặp trước đây, nhưng em cũng vậy, em càng đặc biệt hơn, bản thân em không nhận ra sao?】

Chính chủ: 【Nhưng Lạc Gia Ngôn quả thực dễ mến hơn em】

Chính chủ: 【Chỉ có tôi là người ngoài :)】

Chính chủ: 【Mỗi lần tôi bảo Jackson đi theo đuổi cậu ta, liền sẽ bị đau đầu, bởi vì Jackson là anh em của tôi, cho nên không thể thích cậu ta đúng không?】

Chính chủ: 【Em nói tôi là nhân vật chính, chẳng lẽ cậu ta cũng là nhân vật chính?】

Choang, điện thoại của Tịch Lãnh rơi xuống.

Cậu lập tức cúi người cúi đầu nhặt, ngón tay khó khăn luồn vào khe hở dưới ghế, lúc này màn hình lại sáng lên.

Chính chủ: 【Em biết tôi chống lại vận mệnh khó khăn đến mức nào không, em còn lừa tôi】

Rõ ràng đang tức giận, nhưng lại toát ra chút tủi thân từ giọng điệu gõ chữ.

Tịch Lãnh vội vàng nhặt điện thoại lên, lại thử gõ chữ.

Mẫn Trí lại nhanh hơn cậu một bước.

Chính chủ: 【Không được nói xin lỗi】

Tịch Lãnh xóa nội dung vừa gõ được một nửa.

Bạn đã vỗ nhẹ vào "Chính chủ".

Mẫn Trí quay đầu sang.

Tịch Lãnh không dám đối diện với anh, càng che đậy càng lộ, quay sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Dừng xe."

Giọng nói của Mẫn Trí vang lên.

Mấy người trong xe đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trợ lý phía trước còn hoang mang hơn cả Tịch Lãnh.

Mọi người hoang mang thì hoang mang, nhưng không ai dám có ý kiến. Xe bảo mẫu tạm thời dừng lại theo yêu cầu của Mẫn Trí, Mẫn Trí kéo cửa xe ra, đột nhiên nhảy xuống.

Ánh mắt Tịch Lãnh dán chặt theo bóng lưng anh. Ngoài cửa là khung cảnh đầu đông tiêu điều ở ngoại ô Bắc Kinh, cây ven đường đã rụng hết lá. Mà ở nơi vắng vẻ này, vị trí có ánh sáng tốt nhất ven đường, mấy cây mai đang đứng đó, điểm xuyết mấy đóa hoa nhỏ màu trắng.

Tịch Lãnh ngây ra, không chắc chắn bây giờ Mẫn Trí có tâm trạng thưởng thức hoa dại hay không.

Một phút sau, Mẫn Trí lên xe lại, đối với đám đông đang hoang mang, chỉ ra lệnh: "Lái xe."

Chu Minh Lãng, trợ lý và tài xế mang theo một bụng nghi hoặc quay lại, tự giác không hỏi nhiều.

Tịch Lãnh và Mẫn Trí ở gần nhau nhất, cậu ngửi thấy một mùi hương hoa mai nhàn nhạt, chợt nhớ ra, trong dầu gội đầu có mùi hương phức tạp của Mẫn Trí, chắc cũng có thành phần tương tự.

"Lại đây, quay đầu."

Mẫn Trí đặt bông mai trắng vừa hái được lên đùi, ra lệnh cho Tịch Lãnh.

Tịch Lãnh ngoan ngoãn tiến lại gần, không chỉ làm theo yêu cầu, còn thành thạo rũ cổ xuống, đoán mục tiêu của Mẫn Trí là tóc mình.

Mẫn Trí vừa bực mình vừa buồn cười, "hừ" một tiếng, hai tay vẫn sờ lên sau đầu cậu, đầu tiên tháo đuôi ngựa đã buộc ra.

Tịch Lãnh bị tóc mình chọc vào má, cảm nhận rõ ràng có người sau đầu đang lóng ngóng thao tác với tóc mình, từ động tác của anh, cậu không khỏi hỏi: "Lại tết tóc đuôi sam à?"

"Em không cần quan tâm." Mẫn Trí không khách khí đáp.

Tịch Lãnh im lặng.

Trước đây, cậu vừa uống rượu vừa xem thế giới động vật đến khi ngủ say, có người nghịch tóc mình cả đêm cũng không phát hiện ra, sáng hôm sau tỉnh dậy mới bị Dung Tinh Diệp ngạc nhiên chỉ ra mấy cái bím tóc nhỏ trên đầu.

Tóc cậu có dài hơn nữa cũng không bằng tóc dài của con gái, lần này Mẫn Trí cũng chỉ có thể tết được mấy cái bím tóc nhỏ xíu.

Loay hoay một lúc lâu, Mẫn Trí gom phần tóc còn lại của cậu lên, cùng với mấy cái bím tóc nhỏ buộc vào dây buộc tóc, nhưng không kéo đuôi tóc ra, để lại một búi tóc tùy ý, lộn xộn.

Tịch Lãnh đợi anh làm xong, theo bản năng đưa tay lên xác nhận kiểu tóc của mình.

Không ngờ bị Mẫn Trí nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay, đ.è xu.ống, giọng nói trầm thấp phả vào tai cậu: "Đừng động."

Tịch Lãnh không động đậy nữa.

Hương hoa thanh nhã, nhàn nhạt lướt qua, Mẫn Trí dùng lòng bàn tay nâng niu bông mai trắng tươi mới, cẩn thận cài vào trong tóc đã buộc của cậu.

Tịch Lãnh không nhìn thấy, chỉ có thể do dự hỏi: "...Hoa sao?"

Mẫn Trí lại nắm lấy cổ tay cậu, ngăn không cho cậu phá hỏng kiệt tác của mình, vẫn là giọng điệu cứng rắn kia: "Không được tháo ra."

Tịch Lãnh: "..."

Anh vui là được.

Nghĩ như vậy, Tịch Lãnh không quan tâm đến kiểu tóc của mình nữa, đến nơi liền chuẩn bị xuống xe.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán, tin tức ghi hình chương trình lần này không cẩn thận bị lộ ra ngoài, gần địa điểm quay phim đông nghịt người, chật kín fan hâm mộ của chương trình và mấy vị khách mời.

Phải nhờ nhân viên tổ chương trình đến mở đường, xe bảo mẫu của Mẫn Trí mới lái đến nơi thành công. Có fan hâm mộ nhận ra chiếc xe này, bùng nổ tiếng thét chói tai như sóng thần, xuyên qua cửa sổ xe, xộc thẳng đến màng nhĩ.

Tịch Lãnh vừa định kiểm tra kiểu tóc, lại bị Mẫn Trí túm lấy cổ tay, cậu bất đắc dĩ, sau đó trơ mắt nhìn đối phương lại đeo dây buộc tóc của cậu lên cổ tay, chính là cái cậu vừa lên xe đã đưa ra.

Tịch Lãnh không khỏi nhắc nhở anh: "Bên ngoài đều là fan."

"Vậy cũng không được tháo ra." Mẫn Trí chỉ bông hoa trên tóc cậu.

Ông nói gà bà nói vịt.

Hai người cứ rêu rao như vậy xuống xe.

"A a a a a a a a!!!!!"

Tịch Lãnh lần đầu tiên là trung tâm của đám đông, đói diện với cảnh tượng cuồng nhiệt của fan, cậu không quen, cúi đầu.

"CP Điều Hoà a a a a a——"

"Em biết ngay mà Lãnh bảo sẽ cùng Mẫn Tử ca đến!!"

"Không uổng công mị đứng trong gió lạnh ba tiếng đồng hồ hu hu hu hu..."

"Lãnh Lãnh! Nhìn bên này! A a a a a anh ấy nhìn tui rồi!!!"

"Mẫn Tử ca, anh trên Weibo ra vẻ bí ẩn rốt cuộc là có ý gì, anh nói đi!"

Mãi đến hôm nay, Tịch Lãnh cuối cùng cũng đồng cảm với hành vi bỏ chạy ở sân bay của Mẫn Trí.

Mẫn Trí đã sớm quen với cảnh tượng được fan vây quanh, so với việc anh đón máy bay, tiễn máy bay thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Anh ung dung, thậm chí chủ động đi về phía fan hâm mộ hai bước, trong tiếng thét chói tai càng lớn trả lời vấn đề họ tò mò nhất.

"Bí ẩn? Không có gì bí ẩn hết, chính là ý trên mặt chữ."

"Anh chia sẻ nhiều như vậy chẳng lẽ đều là giả sao? Vậy là có ý gì? Là vẫn luôn yêu đương, tình cảm cũng không có vấn đề gì sao?"

Mẫn Trí không những hàn huyên với fan, lại còn cười, cưng fan đến nỗi không tin được.

"Ừm, tự mình ngẫm đi."

"Đm lại là dây buộc tóc, mấy chế mau nhìn!!"

"Của bạn gái thật hả a a a a a!"

Theo dòng người đổ về phía Mẫn Trí ngày càng đông, tiếng thét như sóng biển, đợt sau cao hơn đợt trước.

Mẫn Trí quay người định đi, đột nhiên từ phía sau truyền đến——

"Mẫn Tử ca! Sợi dây buộc tóc kia chắc chắn là của Lãnh Lãnh đúng không, đúng không??"

"Ê fan CP có thể đừng có nhảy nhót trước mặt chính chủ không!!"

Mẫn Trí bước chân khựng lại, quay lại.

Lại là một nụ cười quỷ dị, cộng thêm một câu nhắc nhở có ý tốt: "Đừng cãi nhau, mọi người đến một chuyến đều không dễ dàng."

"A a a a a!"

"Được rồi anh trai, em biết rồi hu hu hu..."

"Mau đi thôi." Chu Minh Lãng không thể nhịn được nữa, qua đó kéo Mẫn Trí đi.

Nhờ có Mẫn Trí thích thể hiện, Tịch Lãnh cũng bị liên lụy, nhận được sự quan tâm lớn.

"Lãnh Lãnh, kiểu tóc hôm nay của anh là cố ý theo phong cách lộn xộn sao?"

Tịch Lãnh: "..."

"Còn có bím tóc nhỏ ha ha ha ha ha!"

"Mọi người mau nhìn! Trên đầu Lãnh Lãnh có phải có hai đóa hoa nhỏ không?"

"Thật kìa, thật kìa! Là hoa mai phải không!!"

"A a a a a vừa đẹp trai vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cục cưng của em..."

"Đây không lẽ là Mẫn Tử ca cài hoa cho anh ấy chứ?"

"Không lẽ tóc cũng là anh ấy tết ha ha ha ha, nhìn tay nghề thì khả năng rất lớn đấy."

"A a a a a a chèo thuyền chết mất thôi!"

"Này! Mấy fan CP này..."

"Bình tĩnh, bình tĩnh, vừa nãy anh Mẫn Tử nói đừng cãi nhau!!"

Tịch Lãnh: "..."

Tạm biệt fan quá khích, lại nghênh đón đồng nghiệp của Mật Thất Vô Hạn, từng người một phản ứng, lại không khác gì fan hâm mộ ồn ào.

"A Chiêu, tóc của cậu...?" Lạc Gia Ngôn là người đầu tiên lên tiếng, cậu ấy ngây ra mấy giây, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, khen ngợi, "Cũng khá đẹp đấy."

Thấy dáng vẻ lúng túng, không biết làm sao của Tịch Lãnh, tâm trạng Mẫn Trí tốt hơn, thay cậu trả lời: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Tịch Lãnh: "..."

Kiều Kiều qua phụ họa, khen ngợi thật lòng: "Thật đấy, phong cách không giống bình thường, có cảm giác thoải mái, tùy ý. Kiểu tóc lộn xộn này rất kén người, nhưng rất hợp với khí chất của anh!"

Tịch Lãnh: "...Vậy sao?"

Người đến xem náo nhiệt ngày càng đông, đạo diễn Thịnh Tiêu cũng nói: "Vậy cậu cứ đeo hoa nhỏ mà quay đi, ha ha ha ha, fan sẽ rất thích."

Tịch Lãnh bất đắc dĩ, may mà cậu không phải là người để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, nếu để ý chuyện đàn ông cài hoa, cậu đã không để tóc dài, gật đầu: "Được thôi."

Đến bây giờ, Mẫn Trí đã khôi phục lại dáng vẻ lười biếng trước đây, tất cả mâu thuẫn, khó chịu đều quét sạch.

Tâm trạng Tịch Lãnh cũng tốt hơn không ít, khóe môi hơi cong lên.

Mẫn Trí phía trước nhạy bén quay đầu lại, đuôi mắt cong xuống: "Lần nào cũng phải lén lút cười sau lưng anh thế nhỉ?"

Tịch Lãnh thu lại nụ cười, theo bản năng mím môi: "...Không có ạ."

Mẫn Trí nhìn nụ cười biến mất của cậu: "Còn nói không có."

"Này, này, này, hai người đủ rồi đấy?"

Tưởng Tụng Nam đột nhiên chen vào, tức giận quát, ngắn hai người nói qua nói lại.

Bộ phim trước của hắn ta đã quay xong rồi, sau khi đóng máy lại đi nhuộm tóc màu đỏ rượu.

Hắn là người trong cuộc duy nhất ở đây biết rõ quan hệ thực sự của hai người này, từ trong miệng Mẫn Trí moi ra câu "Tao muốn kết hôn với em ấy", thà không biết còn hơn.

Bây giờ lại tận mắt chứng kiến hai người này liếc mắt đưa tình, đúng là nghẹn không chịu nổi.

Anh Tưởng: liếc mắt đưa tình,

Chính chủ: 【Không được chuyển nhà】

Sáng sớm thức dậy, Tịch Lãnh phát hiện trong điện thoại có thêm một tin nhắn.

"Chủ nhà" của cậu đã gỡ bỏ lớp ngụy trang "A1", trực tiếp dùng tài khoản chính gửi thông báo, giọng điệu cứng rắn không cho phép thương lượng.

Ngày mai họ còn phải gặp lại nhau, tiến hành ghi hình tập cuối cùng của "Mật Thất Vô Hạn", ngay ở ngoại ô Bắc Kinh.

Tịch Lãnh trả lời "Dạ".

Sáng sớm, Chu Minh Lãng đã đến gõ cửa, gọi cậu cùng ngồi xe xuất phát.

Xuống lầu lên xe, Mẫn Trí đã ở đó, mặt mày hằm hằm ngồi ở hàng ghế sau cùng, trong cùng của chiếc xe bảo mẫu.

Chu Minh Lãng hất hàm, ra hiệu cậu cũng đi về phía hàng ghế sau. Phía sau còn có hai trợ lý, đợi cậu lên xe trước, mới ngồi vào ghế đơn ở giữa.

Tịch Lãnh đành phải đi đến hàng ghế cuối cùng, cùng Mẫn Trí ngồi trên cùng một chiếc ghế dài, nhưng ở đầu bên kia.

Chủ đề bắt đầu từ cái "vỗ nhẹ" của Tịch Lãnh.

Nhưng không phải là "vỗ nhẹ" của Wechat, Mẫn Trí cúi đầu nhìn bàn tay đang vỗ lên mu bàn tay mình.

Tịch Lãnh thấy anh có phản ứng, tiếp tục nỗ lực, từ trong túi quần lấy ra thứ gì đó, nắm tay lại đưa qua, chạm vào ngón tay anh.

Mẫn Trí nhíu mày, từng nét trên ngũ quan đều lộ rõ vẻ cáu kỉnh. Nhưng lòng bàn tay lại không nghe anh sai khiến, phối hợp mở ra.

Tiếp theo, Tịch Lãnh đặt món đồ nhỏ bí ẩn kia vào lòng bàn tay anh.

Đó là một sợi dây buộc tóc màu đen.

Mẫn Trí: "..."

Có ý gì, là muốn dùng món đồ nhỏ không đáng tiền này trói chặt anh cả đời sao?

Mẫn Trí thực sự tức giận.

Nhưng không ngăn được anh cảm thấy dáng vẻ vụng về lấy lòng của Tịch Lãnh đáng yêu muốn chết. Chỉ riêng việc mím môi mà đã tiêu hao hết toàn bộ sức lực của anh.

Tinh thần đều dồn vào khóe miệng, vì vậy đôi mắt đen vốn đã không cảm xúc kia lại càng có vẻ hơi hung dữ.

Tịch Lãnh cho rằng mình biết cách xin lỗi, nhưng câu 'em xin lỗi' kia rõ ràng phản tác dụng, dẫn đến sự việc đi ngược lại với mong muốn.

Nếu không thể nói xin lỗi, vậy cậu dường như không biết gì cả, biến thành đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời, biến thành động vật hoang dã lần đầu tiên gặp con người.

Tất cả kinh nghiệm sống, suy nghĩ lý trí đều tan thành mây khói.

Lúc này, Mẫn Trí trả lời cậu cũng là: "Tôi không thích thứ này."

Được rồi.

Tịch Lãnh rũ mắt, may mà câu trả lời này cậu đã sớm dự đoán được, trái tim thấp thỏm cũng coi như đã hạ cánh an toàn.

Ai ngờ Mẫn Trí lại nói: "Chỉ là yêu ai yêu cả đường đi."

Tịch Lãnh nín thinh, bàn tay chuẩn bị lấy lại dây buộc tóc, tiến không được, lùi cũng không xong.

Cậu do dự mấy giây, Mẫn Trí đã nhanh chóng khép năm ngón tay lại, cổ tay lật một cái, đem "thứ này" mà anh ghét bỏ cất vào trong túi.

Hai người, mỗi người ngồi một bên ghế dài, nhìn nhau không nói gì.

Mãi đến khi Mẫn Trí quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mới ném lại phía sau một câu: "Tóc lại dài rồi."

Tịch Lãnh đưa tay sờ đuôi tóc xoăn của mình, "ừm" một tiếng, không phủ nhận.

Sống hai kiếp, lần đầu tiên cậu để tóc dài quá xương quai xanh năm, sáu phân, có thể buộc thành đuôi ngựa. Những lọn tóc xoăn nhỏ vốn lộn xộn trở nên gọn gàng hơn không ít, ngày càng giống như sóng lớn được chăm sóc cẩn thận.

Lúc này điện thoại rung lên.

Có lẽ là cân nhắc trong xe còn có mấy nhân viên, Mẫn Trí đổi sang gửi tin nhắn cho cậu.

Chính chủ: 【Lạc Gia Ngôn có gì tốt?】

Nhìn thấy tin nhắn này, Tịch Lãnh lập tức liếc nhìn Mẫn Trí đang trưng ra bộ mặt lạnh lùng.

Chính chủ: 【Bởi vì cậu ta khác em à?】

Chính chủ: 【Vậy hình như tình cảm của tôi rất rẻ mạt :)】

Tịch Lãnh mím môi, gõ rồi lại xóa, cho dù thông qua gõ chữ, cũng khó mà cứu vãn khả năng ngôn ngữ nghèo nàn của cậu.

Mẫn Trí nhìn cậu mấy lần, nghi hoặc nhíu mày, có lẽ là kỳ quái không hiểu cậu đang làm gì mà điện thoại của mình nửa ngày rồi chẳng có tin nhắn mới.

Mẫn Trí dứt khoát tiếp tục gõ chữ.

Chính chủ: 【Lạc Gia Ngôn quả thực không giống những người tôi từng gặp trước đây, nhưng em cũng vậy, em càng đặc biệt hơn, bản thân em không nhận ra sao?】

Chính chủ: 【Nhưng Lạc Gia Ngôn quả thực dễ mến hơn em】

Chính chủ: 【Chỉ có tôi là người ngoài :)】

Chính chủ: 【Mỗi lần tôi bảo Jackson đi theo đuổi cậu ta, liền sẽ bị đau đầu, bởi vì Jackson là anh em của tôi, cho nên không thể thích cậu ta đúng không?】

Chính chủ: 【Em nói tôi là nhân vật chính, chẳng lẽ cậu ta cũng là nhân vật chính?】

Choang, điện thoại của Tịch Lãnh rơi xuống.

Cậu lập tức cúi người cúi đầu nhặt, ngón tay khó khăn luồn vào khe hở dưới ghế, lúc này màn hình lại sáng lên.

Chính chủ: 【Em biết tôi chống lại vận mệnh khó khăn đến mức nào không, em còn lừa tôi】

Rõ ràng đang tức giận, nhưng lại toát ra chút tủi thân từ giọng điệu gõ chữ.

Tịch Lãnh vội vàng nhặt điện thoại lên, lại thử gõ chữ.

Mẫn Trí lại nhanh hơn cậu một bước.

Chính chủ: 【Không được nói xin lỗi】

Tịch Lãnh xóa nội dung vừa gõ được một nửa.

Bạn đã vỗ nhẹ vào "Chính chủ".

Mẫn Trí quay đầu sang.

Tịch Lãnh không dám đối diện với anh, càng che đậy càng lộ, quay sang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Dừng xe."

Giọng nói của Mẫn Trí vang lên.

Mấy người trong xe đều không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trợ lý phía trước còn hoang mang hơn cả Tịch Lãnh.

Mọi người hoang mang thì hoang mang, nhưng không ai dám có ý kiến. Xe bảo mẫu tạm thời dừng lại theo yêu cầu của Mẫn Trí, Mẫn Trí kéo cửa xe ra, đột nhiên nhảy xuống.

Ánh mắt Tịch Lãnh dán chặt theo bóng lưng anh. Ngoài cửa là khung cảnh đầu đông tiêu điều ở ngoại ô Bắc Kinh, cây ven đường đã rụng hết lá. Mà ở nơi vắng vẻ này, vị trí có ánh sáng tốt nhất ven đường, mấy cây mai đang đứng đó, điểm xuyết mấy đóa hoa nhỏ màu trắng.

Tịch Lãnh ngây ra, không chắc chắn bây giờ Mẫn Trí có tâm trạng thưởng thức hoa dại hay không.

Một phút sau, Mẫn Trí lên xe lại, đối với đám đông đang hoang mang, chỉ ra lệnh: "Lái xe."

Chu Minh Lãng, trợ lý và tài xế mang theo một bụng nghi hoặc quay lại, tự giác không hỏi nhiều.

Tịch Lãnh và Mẫn Trí ở gần nhau nhất, cậu ngửi thấy một mùi hương hoa mai nhàn nhạt, chợt nhớ ra, trong dầu gội đầu có mùi hương phức tạp của Mẫn Trí, chắc cũng có thành phần tương tự.

"Lại đây, quay đầu."

Mẫn Trí đặt bông mai trắng vừa hái được lên đùi, ra lệnh cho Tịch Lãnh.

Tịch Lãnh ngoan ngoãn tiến lại gần, không chỉ làm theo yêu cầu, còn thành thạo rũ cổ xuống, đoán mục tiêu của Mẫn Trí là tóc mình.

Mẫn Trí vừa bực mình vừa buồn cười, "hừ" một tiếng, hai tay vẫn sờ lên sau đầu cậu, đầu tiên tháo đuôi ngựa đã buộc ra.

Tịch Lãnh bị tóc mình chọc vào má, cảm nhận rõ ràng có người sau đầu đang lóng ngóng thao tác với tóc mình, từ động tác của anh, cậu không khỏi hỏi: "Lại tết tóc đuôi sam à?"

"Em không cần quan tâm." Mẫn Trí không khách khí đáp.

Tịch Lãnh im lặng.

Trước đây, cậu vừa uống rượu vừa xem thế giới động vật đến khi ngủ say, có người nghịch tóc mình cả đêm cũng không phát hiện ra, sáng hôm sau tỉnh dậy mới bị Dung Tinh Diệp ngạc nhiên chỉ ra mấy cái bím tóc nhỏ trên đầu.

Tóc cậu có dài hơn nữa cũng không bằng tóc dài của con gái, lần này Mẫn Trí cũng chỉ có thể tết được mấy cái bím tóc nhỏ xíu.

Loay hoay một lúc lâu, Mẫn Trí gom phần tóc còn lại của cậu lên, cùng với mấy cái bím tóc nhỏ buộc vào dây buộc tóc, nhưng không kéo đuôi tóc ra, để lại một búi tóc tùy ý, lộn xộn.

Tịch Lãnh đợi anh làm xong, theo bản năng đưa tay lên xác nhận kiểu tóc của mình.

Không ngờ bị Mẫn Trí nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cổ tay, đ.è xu.ống, giọng nói trầm thấp phả vào tai cậu: "Đừng động."

Tịch Lãnh không động đậy nữa.

Hương hoa thanh nhã, nhàn nhạt lướt qua, Mẫn Trí dùng lòng bàn tay nâng niu bông mai trắng tươi mới, cẩn thận cài vào trong tóc đã buộc của cậu.

Tịch Lãnh không nhìn thấy, chỉ có thể do dự hỏi: "...Hoa sao?"

Mẫn Trí lại nắm lấy cổ tay cậu, ngăn không cho cậu phá hỏng kiệt tác của mình, vẫn là giọng điệu cứng rắn kia: "Không được tháo ra."

Tịch Lãnh: "..."

Anh vui là được.

Nghĩ như vậy, Tịch Lãnh không quan tâm đến kiểu tóc của mình nữa, đến nơi liền chuẩn bị xuống xe.

Tuy nhiên, ngoài dự đoán, tin tức ghi hình chương trình lần này không cẩn thận bị lộ ra ngoài, gần địa điểm quay phim đông nghịt người, chật kín fan hâm mộ của chương trình và mấy vị khách mời.

Phải nhờ nhân viên tổ chương trình đến mở đường, xe bảo mẫu của Mẫn Trí mới lái đến nơi thành công. Có fan hâm mộ nhận ra chiếc xe này, bùng nổ tiếng thét chói tai như sóng thần, xuyên qua cửa sổ xe, xộc thẳng đến màng nhĩ.

Tịch Lãnh vừa định kiểm tra kiểu tóc, lại bị Mẫn Trí túm lấy cổ tay, cậu bất đắc dĩ, sau đó trơ mắt nhìn đối phương lại đeo dây buộc tóc của cậu lên cổ tay, chính là cái cậu vừa lên xe đã đưa ra.

Tịch Lãnh không khỏi nhắc nhở anh: "Bên ngoài đều là fan."

"Vậy cũng không được tháo ra." Mẫn Trí chỉ bông hoa trên tóc cậu.

Ông nói gà bà nói vịt.

Hai người cứ rêu rao như vậy xuống xe.

"A a a a a a a a!!!!!"

Tịch Lãnh lần đầu tiên là trung tâm của đám đông, đói diện với cảnh tượng cuồng nhiệt của fan, cậu không quen, cúi đầu.

"CP Điều Hoà a a a a a——"

"Em biết ngay mà Lãnh bảo sẽ cùng Mẫn Tử ca đến!!"

"Không uổng công mị đứng trong gió lạnh ba tiếng đồng hồ hu hu hu hu..."

"Lãnh Lãnh! Nhìn bên này! A a a a a anh ấy nhìn tui rồi!!!"

"Mẫn Tử ca, anh trên Weibo ra vẻ bí ẩn rốt cuộc là có ý gì, anh nói đi!"

Mãi đến hôm nay, Tịch Lãnh cuối cùng cũng đồng cảm với hành vi bỏ chạy ở sân bay của Mẫn Trí.

Mẫn Trí đã sớm quen với cảnh tượng được fan vây quanh, so với việc anh đón máy bay, tiễn máy bay thì đây chỉ là chuyện nhỏ. Anh ung dung, thậm chí chủ động đi về phía fan hâm mộ hai bước, trong tiếng thét chói tai càng lớn trả lời vấn đề họ tò mò nhất.

"Bí ẩn? Không có gì bí ẩn hết, chính là ý trên mặt chữ."

"Anh chia sẻ nhiều như vậy chẳng lẽ đều là giả sao? Vậy là có ý gì? Là vẫn luôn yêu đương, tình cảm cũng không có vấn đề gì sao?"

Mẫn Trí không những hàn huyên với fan, lại còn cười, cưng fan đến nỗi không tin được.

"Ừm, tự mình ngẫm đi."

"Đm lại là dây buộc tóc, mấy chế mau nhìn!!"

"Của bạn gái thật hả a a a a a!"

Theo dòng người đổ về phía Mẫn Trí ngày càng đông, tiếng thét như sóng biển, đợt sau cao hơn đợt trước.

Mẫn Trí quay người định đi, đột nhiên từ phía sau truyền đến——

"Mẫn Tử ca! Sợi dây buộc tóc kia chắc chắn là của Lãnh Lãnh đúng không, đúng không??"

"Ê fan CP có thể đừng có nhảy nhót trước mặt chính chủ không!!"

Mẫn Trí bước chân khựng lại, quay lại.

Lại là một nụ cười quỷ dị, cộng thêm một câu nhắc nhở có ý tốt: "Đừng cãi nhau, mọi người đến một chuyến đều không dễ dàng."

"A a a a a!"

"Được rồi anh trai, em biết rồi hu hu hu..."

"Mau đi thôi." Chu Minh Lãng không thể nhịn được nữa, qua đó kéo Mẫn Trí đi.

Nhờ có Mẫn Trí thích thể hiện, Tịch Lãnh cũng bị liên lụy, nhận được sự quan tâm lớn.

"Lãnh Lãnh, kiểu tóc hôm nay của anh là cố ý theo phong cách lộn xộn sao?"

Tịch Lãnh: "..."

"Còn có bím tóc nhỏ ha ha ha ha ha!"

"Mọi người mau nhìn! Trên đầu Lãnh Lãnh có phải có hai đóa hoa nhỏ không?"

"Thật kìa, thật kìa! Là hoa mai phải không!!"

"A a a a a vừa đẹp trai vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cục cưng của em..."

"Đây không lẽ là Mẫn Tử ca cài hoa cho anh ấy chứ?"

"Không lẽ tóc cũng là anh ấy tết ha ha ha ha, nhìn tay nghề thì khả năng rất lớn đấy."

"A a a a a a chèo thuyền chết mất thôi!"

"Này! Mấy fan CP này..."

"Bình tĩnh, bình tĩnh, vừa nãy anh Mẫn Tử nói đừng cãi nhau!!"

Tịch Lãnh: "..."

Tạm biệt fan quá khích, lại nghênh đón đồng nghiệp của Mật Thất Vô Hạn, từng người một phản ứng, lại không khác gì fan hâm mộ ồn ào.

"A Chiêu, tóc của cậu...?" Lạc Gia Ngôn là người đầu tiên lên tiếng, cậu ấy ngây ra mấy giây, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, khen ngợi, "Cũng khá đẹp đấy."

Thấy dáng vẻ lúng túng, không biết làm sao của Tịch Lãnh, tâm trạng Mẫn Trí tốt hơn, thay cậu trả lời: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Tịch Lãnh: "..."

Kiều Kiều qua phụ họa, khen ngợi thật lòng: "Thật đấy, phong cách không giống bình thường, có cảm giác thoải mái, tùy ý. Kiểu tóc lộn xộn này rất kén người, nhưng rất hợp với khí chất của anh!"

Tịch Lãnh: "...Vậy sao?"

Người đến xem náo nhiệt ngày càng đông, đạo diễn Thịnh Tiêu cũng nói: "Vậy cậu cứ đeo hoa nhỏ mà quay đi, ha ha ha ha, fan sẽ rất thích."

Tịch Lãnh bất đắc dĩ, may mà cậu không phải là người để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, nếu để ý chuyện đàn ông cài hoa, cậu đã không để tóc dài, gật đầu: "Được thôi."

Đến bây giờ, Mẫn Trí đã khôi phục lại dáng vẻ lười biếng trước đây, tất cả mâu thuẫn, khó chịu đều quét sạch.

Tâm trạng Tịch Lãnh cũng tốt hơn không ít, khóe môi hơi cong lên.

Mẫn Trí phía trước nhạy bén quay đầu lại, đuôi mắt cong xuống: "Lần nào cũng phải lén lút cười sau lưng anh thế nhỉ?"

Tịch Lãnh thu lại nụ cười, theo bản năng mím môi: "...Không có ạ."

Mẫn Trí nhìn nụ cười biến mất của cậu: "Còn nói không có."

"Này, này, này, hai người đủ rồi đấy?"

Tưởng Tụng Nam đột nhiên chen vào, tức giận quát, ngắn hai người nói qua nói lại.

Bộ phim trước của hắn ta đã quay xong rồi, sau khi đóng máy lại đi nhuộm tóc màu đỏ rượu.

Hắn là người trong cuộc duy nhất ở đây biết rõ quan hệ thực sự của hai người này, từ trong miệng Mẫn Trí moi ra câu "Tao muốn kết hôn với em ấy", thà không biết còn hơn.

Bây giờ lại tận mắt chứng kiến hai người này liếc mắt đưa tình, đúng là nghẹn không chịu nổi.

Anh Tưởng: liếc mắt đưa tình, chịu không nổi rồi......

Tác giả:

Tiểu Lãnh (tự hoài nghi): anh ấy đã hết giận chưa? :(

Tập sau không viết về chương trình tạp kỹ nữa, tiếp theo đều là hai người yêu đương, dính nhau.

Đổi thành không giờ đăng nhé, buổi sáng đến sửa văn, vạch lá tìm sâu.

chịu không nổi rồi......

Tác giả:

Tiểu Lãnh (tự hoài nghi): anh ấy đã hết giận chưa? :(

Tập sau không viết về chương trình tạp kỹ nữa, tiếp theo đều là hai người yêu đương, dính nhau.

Đổi thành không giờ đăng nhé, buổi sáng đến sửa văn, vạch lá tìm sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.