Khi Phượng Hoàng Lạc Đàn

Chương 148:




"Không phải việc của cậu.Lo uống rượu đi!"
Anh cầm chai rượu, tự rót cho mình một ly nữa, uống đi phân nửa.
Cả đám nhìn anh, âm thầm trao đổi qua ánh mắt.
Vậy là rõ rồi! Xác định Phó cục trưởng của bọn họ đã chiến tranh với bạn gái.
Có câu: Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết! Nếu không muốn tìm phiền toái, tốt nhất không nên đụng vào Thủ trưởng lúc này.
Nên lặng lẽ uống rượu của mình thôi.
"Đình Thiên.Anh cũng ở đây à?"
Chợt một giọng nữ quyến rũ êm tai, mang giọng điệu ngạc nhiên, phá tan không khí ngột ngạt nơi này.
Đám Thiệu Huy ngoảnh lại, nhìn thấy người vừa lên tiếng là ai, mặt mày thi nhau tươi sáng.
"Kiều Giang.Các cô cũng tới à?"
Nguyễn Chính Liêm là người lên tiếng trước.
May quá.
Đến thật đúng lúc.
Không, bọn họ không biết mình còn chịu đựng được không khí ngộp thở như cực hình này tới bao giờ nữa.
"Vâng.Bọn em mới tới.Đang tìm bàn ngôi ghép cho vui đây."
Phương Ái Nhi nửa đùa nửa thật đáp thay.
"Vậy ngồi đây luôn đi.
Chúng tôi chỉ có mấy thằng đàn ông, chán muốn chết"
Vừa nói, La Thể Đăng dịch sang bên cạnh Nguyễn Chính Liêm, nhường ghế cho mấy cô gái.
"Vậy bọn em không khách sáo đâu"
Lục Diệu Huyền cười xinh.
Bọn họ vốn chẳng còn xa lạ gì.
Được mời, Phương Ái Nhi và Lục Diệu Huyền dĩ nhiên sẽ không làm vẻ, kéo nhau ngồi xuống luôn.
Huống hồ, các cô là cố ý qua đây! Còn dư một chiếc ghế, nhưng Kiều Giang bỏ qua.
Cô đi đến bên chiếc ghế trống cạnh Đình Thiên, dịu dàng hỏi.
"Em ngồi đây được không?"
"Ngồi đi!"
Đình Thiên không để ý, tuỳ tiện gật đầu.
Kiêu Giang vui vẻ ra mặt, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Đã tốn bao nhiêu công sức mới gặp được anh.
Cô có ngu đâu mà ngôi vị trí xa lắc xa lơ đó.
Thật ra, Kiều Giang không hề biết Đình Thiên ở đây.
Cô ngạc nhiên là thật.
Ban đầu, cô tính dùng số điện thoại lạ gửi những tấm hình kia cho anh.
Rồi sẽ tới tìm bà Ngân Châu, thông qua bà gọi anh về nhà.
Nhưng, anh lại tắt điện thoại.
Không liên lạc được.
Làm cô buồn bực, mới rủ hai đứa bạn thân đi bar uống rượu.
Không nghĩ, lại thấy anh đang ở đây.
Đúng là, trời đang giúp cô! "Em không biết anh cũng ở đây đấy.
Em tưởng dạo này anh vẫn bận quân vụ."
Kiều Giang tự nhiên bắt chuyện. Truyện Cung Đấu
"Không bận lắm.Nghe nói em vừa lập chiến công mới"
Đôi mắt Kiều Giang sáng rỡ lên: "Anh cũng biết chuyện đó à? "Ừ.Hôm nay có việc qua Bộ tư lệnh, tình cờ nghe được"
Tình cờ nghe được? Nụ cười của Kiều Giang thoáng cứng đờ.
Sự hăng hái giảm đi vài phần.
Cô còn tưởng anh quan tâm cô nên để ý.
Hoá ra chỉ là tình cờ.
Nhưng không sao.
Cô sẽ khiến anh toàn tâm toàn ý quan tâm tới mình.
Cô nhìn qua Diệu Huyền, âm thầm ra hiệu.
Diệu Huyền hiểu ý, nhìn qua bàn một lượt, ra vẻ bâng quơ.
"Ngồi uống rượu thế này thôi chán nhỉ.Hay là chúng ta chơi oẳn tù tì đi.Ai thua phạt rượu"
"Nghe hay đấy!"
La Thế Đăng hào hứng.
Vừa chơi trò chơi vừa uống rượu nó mới hưng phấn.
Quả nhiên có con gái ngồi chung, không khí nó khác hẳn.
"Đình Thiên, chơi không?"
Thiệu Huy hỏi.
"Chơi"
Nụ cười trên môi Kiều Giang hé mở.
Luật chơi rất đơn giản.
Người nào oän tù tì thắng, sẽ tiếp tục chơi với người kế tiếp cho tới khi thua sẽ dừng lại.
Người thua phải uống hết một ly rượu.
Người mở đầu cuộc chơi là Thế Đăng và Phương Ái Nhi.
Anh chàng thua ngay khi vừa ra trận.
Tiếp đến, Phương Ái Nhi đấu với Kiều Giang.
Vẫn là Phương Ái Nhi thắng.
Kiều Giang phải uống rượu phạt.
Có vẻ hôm nay Thượng tá Kiêu Giang ra ngoài không xem giờ.
Chơi ván nào cũng thua, uống nãy giờ chắc cũng đến chục ly rồi.
Mặt cô đỏ như gấc, người nghiêng nghiêng ngả ngả mà vẫn hãng chiến, tiếp tục chơi.
Trái lại, Đình Thiên lần nào cũng thẳng.
Mọi người muốn phạt anh một ly cũng khó.
Càng về khuya, bar càng đông khách.
Đám Hồng Lạc, Gia Tôn cũng đến.
"Có ai gọi cho Hạ Lâm chưa?"
Viết Duy căm chai rượu bôi bàn vừa đưa tới, mở nắp.
"Gọi nhưng không nghe máy"
Hồng Lạc bó tay.
Cả Minh Tường cũng gọi không được, chả biết lại đang bận cái gì.
"Chắc lại bận quấn quýt bên cái tên họ Dương kia rôi"
Viết Duy chẹp miệng.
Vô tư một cách tàn nhẫn.
Hồng Lạc liếc cậu bạn mồm miệng nhanh hơn não một cái, lại lo lắng nhìn Gia Tôn.
Thấy mặt anh chàng không biến säc, càng thấy lo hơn.
"Không phải vậy đâu"
Nam Phú xoa cằm.
"Sao cậu biết?"
Hồng Lạc tròn mắt.
"Nhìn kìa"
Nam Phú hất mặt về phía bàn đối diện.
Nơi tụ tập toàn trai xinh, gái đẹp.
Nhân viên cao cấp của bộ quốc phòng.
"Dương Đình Thiên?"
Hồng Lạc trợn mắt.
Gia Tôn, Viết Duy cũng lập tức dồn hết sự chú ý qua bên đó.
"Hắn ở đây.
Vậy Hạ Lâm đâu? Cô gái bên cạnh hắn là ai thế? Trông thân thiết nhỉ!"
Nam Phú nghiến răng.
Người bên cạnh có thể nghe rõ mồn một! Nhìn xem, bà chị xinh đẹp đó dựa hẳn vào hẳn luôn rồi.
Mặt còn áp vào ngực nữa kìa.
Thế mà Dương Đình Thiên chẳng thèm đấy ra, còn đỡ lấy cô ta.
Nếu không phải có tình ý, sao có thể thân thiết như thế Máu nóng trong người Gia Tôn sôi lên, tay phải cuộn lại thành nắm đấm, mấy đường gân xanh nổi hết cả lên.
Khi nghe cô kể về Dương Đình Thiên bằng vẻ mặt hạnh phúc.
Anh cứ nghĩ Dương Đình Thiên đối tốt với cô, thật sự yêu thương cô.
Nhưng xem ra, anh lâm rồi! Bỏ mặc cô rồi đi bar cùng với gái.
Còn tiếp xúc thân mật thế kia, thì tốt đẹp được bao nhiêu.
Râm!! Gia Tôn đấm mạnh xuống mặt bàn.
Cả đám Hồng Lạc giật mình.
Chưa ai kịp mở miệng, Gia Tôn đã đứng dậy, lạnh tanh đi về phía trước...
Bốp!!! Một cú đấm bất ngờ bay tới...
Tay Đình Thiên! Đám Thiệu Huy bất ngờ.
Đồng loạt nhìn về phía Đình Thiên.
Anh là mãnh tướng của Cục an ninh nội địa, nếu không phát hiện ra có kẻ đang tấn công mình thì anh vứt quân hàm Thiếu tướng đi được rồi.
Anh lạnh lùng nhìn kẻ vừa tấn công mình.
Vốn đang dồn lực muốn bóp nát nắm đấm kia, lại chợt thu lực vẽ.
Cậu ta là bạn của cô.
Anh không thể ra nặng tay! Nhưng đấy chưa phải là kết thúc! Ngay khi Đình Thiên bắt được nắm đấm kia, Gia Tôn vung tay còn lại, đấm thêm cú nữa.
Bốp!!! Đình Thiên một tay bận nắm giữ tay Gia Tôn, một tay bận đỡ Kiều Giang đã say rượu ngồi không vững.
Nên không thể tiếp tục tránh được cú đây.
Cú đấm chuẩn xác trúng ngay mặt phải Đình Thiên! Máu từ khoé miệng rỉ ra.
Đám Thiệu Huy lập tức bật dậy.
Chút men trong người tiêu tan đâu hết.
Kiêu Giang đang rũ rượi mềm oặt như người không xương cũng giật mình, tỉnh rượu.
"Này cậu kia! Cậu đang làm gì đấy hả? Có biết cậu vừa đánh ai không?"
Thiệu Huy đanh mặt, quát lớn.
Mọi người trong hội trường lập tức đổ đôn ánh mắt về phía này.
Gia Tôn đang mất bình tĩnh, nào có rảnh để ý tới xung quanh.
Anh toan xông tới, đánh thêm cú nữa.
Lại bị đám Hồng Lạc giữ lại.
"Gia Tôn.
Cậu bình tĩnh lại đi!"
Anh chàng bị đám bạn giữ chặt, không thể nhúc nhích được.
Chỉ có thể ném ánh mắt giận dữ về phía Đình Thiên.
"Dương Đình Thiên.
Tên khốn nhà anh nghe cho rõ đây.
Cú đấm vừa rồi là tôi trút giận thay Hạ Lâm"
"Uống công Hạ Lâm tin tưởng, yêu anh nhiều như thế.
Vậy mà anh lại ngôi ở đây thân mật với cô gái khác.
Anh không xứng với tình yêu của cô ấy.
Anh là đồ tồi, khốn khiếp."
"Mau buông tớ ra.
Tớ phải tẩn hắn cho sáng mắt ra!"
Gia Tôn vùng mạnh mà không thoát nổi ba đứa bạn thân.
Hồng Lạc bực quá, quát lớn: "Cậu thôi đi.
Đừng điên nữa có được không.
Nếu Hạ Lâm biết cậu đánh hắn, cậu ấy sẽ cảm ơn cậu sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.