Chương 19: Tập trung làm cầu.
Sau khi ăn tối xong, mọi người lại tập trung lại nghe phổ biến công việc cho ngày hôm sau. Đây là thói quen mới hắn muốn rèn luyện cho bộ lạc.
Ba bô lão chuyên mổ thịt động vật được chia cho một con dao bầu, một con dao chặt, và một con dao thái thịt. Hai người còn lại cũng được bàn giao cho 2 con dao nhỏ để cắt dây rừng vì có nhiều hứng thú với kĩ thuật đan sọt cũng như nặn đồ gốm.
Còn vài món đồ chuyên dùng cho xử lí đồ gỗ hắn chưa nặn được mô hình để mọi người chế tạo cũng là thứ cần thiết trong thời gian tới.
Một vài vật dụng tiện lợi bằng gỗ hiện đang là nhu cầu cấp bách của bộ lạc. Như vài cái phản để nằm, cái giá gỗ để đặt đồ lên cao.
Nhìn các bô lão ôm khư khư con dao như muốn ngủ cùng nó hắn cũng thấy rờn rợn. Mấy người này mặc dù chưa được tính là cụ già nhưng cũng thuộc dạng có tuổi rồi. Không may đêm nằm trằn trọc lăn qua lăn lại một cái vào lưỡi dao thì toi mạng.
Để tránh thảm kịch phát sinh, hắn muốn có ngay một cái giá để vũ khí, về đến hang động mọi người đều phải cất vũ khí lên cao, ngoài tầm tay trẻ em.
Đúng rồi, vấn đề này cũng phải đề cập luôn để ngày mai là có đồ dùng. Hiện tại bộ lạc chưa có mấy vũ khí nên mọi người còn giành giật và thèm thuồng. Sau này mỗi người một cái mà lúc nào cũng đeo kè kè bên người là không ổn.
Bất kể là công việc gì, lên kế hoạch và thảo luận các giải pháp trước khi thực thi cũng sẽ tiết kiệm nhiều thời gian và công sức.
Hắn luôn tôn trọng ý kiến trong các cuộc thảo luận, đây cũng là thói quen của hắn khi làm việc ở kiếp trước. Rất nhiều những ý tưởng hay đều xuất phát từ vài câu tưởng chừng như góp ý vu vơ trong buổi họp.
Gọi mọi người tập trung vào mình, hắn bắt đầu phổ biến những công việc cần làm.
Thứ nhất, ưu tiên số một đêm nay ngoài việc mài và tôi lưỡi cho một cây đao và một cái rìu. Thợ rèn cần tập trung làm hai cái rìu cỡ lớn hơn cho riêng thủ lĩnh.
Hắn phát hiện ra với sức lực của thủ lĩnh cha hắn, có tăng sức nặng lên gấp đôi cũng chẳng hề hấn gì, nếu cầm cái nhỏ lại có vẻ không được tiện tay.
Các đời thủ lĩnh đều có sức mạnh khá tương đồng nên có lẽ đây là nền tảng sức mạnh chung của người thế giới này.
Cũng đúng thôi, mấy con côn trùng còn to tổ chảng thì chẳng lí do gì con người có thể tồn tại nếu không tiến hóa để thích nghi được với môi trường sống này.
Trước hết, số vũ khí này sẽ được phát cho những người ngày mai tham gia chặt gỗ. Hắn cũng đưa ra cho mọi người xem mô hình về cái cầu mà hắn định làm.
Ý tưởng của hắn là ghép hai cây gỗ lớn lại với nhau tạo thành một cái cầu bắc từ chân cánh rừng nơi đám chim ưng không nhìn thấy lên đến cửa hang.
Ý tưởng vô cùng đơn giản dễ hiểu. Để dự phòng việc đặt chéo cây gỗ quá dài dẫn đến bị võng hoặc gẫy ở giữa. Hắn còn thiết kế hai chân chống dạng chữ V ngược.
Điểm khó khăn duy nhất lúc thi công là làm sao đưa hai cây gỗ đến điểm chỉ định cũng như bắc nó lên cửa hang.
Phải đề phòng động tĩnh quá lớn kéo đám thú săn mồi tiến đến thăm dò nữa, kéo vài con gà ác đến nhìn thì việc vui lớn lắm.
Hắn hỏi mọi người có ý tưởng gì về việc làm mái che cho cây cầu này không? Đến hiện tại hắn cũng chưa nghĩ ra cách gì hay để làm mái che cho nó.
Một người đàn ông của đội săn có vẻ như nhấp nhổm muốn nói, nhưng lại chưa dám hoặc chưa biết nói lên ý tưởng của mình thế nào. Hắn thấy thế mạnh dạn gọi người này đứng dậy.
Cứ nói ra suy nghĩ, bất kể đúng sai đều là có đóng góp cho bộ lạc. Ấp úng một lúc người này cũng nói ra được ý của mình. Hóa ra, đây chính là một trong những người đi đào thiên thạch hôm trước.
Ngày hôm đấy mọi người vác theo một cành cây lớn nhiều lá rồi lúc rúc bên trong, vừa tránh được đám chim soi mói lại vừa có bóng mát.
Ý tưởng này có vẻ không ổn, nhưng hắn cũng ghi nhận. Thấy người này phát biếu ý kiến được nghiêm túc ghi nhận, một vài người cũng bắt đầu rục rịch trình bày ý tưởng của mình.
Nào là lấy lá to che lên trên, nào là đan một cái lưới dài rồi phủ lá lên trên. Mà cái ý tưởng này phải nói cũng rất khả thi. Chí ít tốt hơn cái mà hắn đang nghĩ trong đầu.
Hắn đang nghĩ sẽ tạo ra một cái cưa loại lớn để xẻ một cây gỗ thành nhiều miếng mỏng. Sau đó đóng lại với nhau thành hình chữ V rồi chống ngược lên thành một mái vòm, vừa kín lại bền chắc.
Nhưng hắn đang suy nghĩ lại về lượng sắt cần làm để tạo ra đinh cùng với số sức lao động cần thiết để xẻ đủ số gỗ. Có vẻ nó cũng chưa phải ra một giải pháp tối ưu.
Thế rồi hắn nghe được một ý tưởng của một người phụ nữ. Người này đề xuất việc bóc tách vỏ cây để dùng, Vỏ cây cũng rất cứng và dầy.
Nghe đến đây mắt hắn sáng lên, đúng rồi, sao mình không nghĩ đến vỏ cây nhỉ. Tiện nữa là nếu khéo léo bóc vỏ cây thành 2 phần không đều nhau, một phần lớn chiếm 2/3 thì chỉ cần chụp lên rồi cố định lại là có luôn một đường hầm kín mít khỏi cần lắp ghép gì nữa.
Đúng là một cái đầu làm sao nghĩ được nhiều bằng nhiều cái đầu mỗi người một ý. Tuyệt vời.
Chốt giải pháp của người phụ nữ, hắn chỉ cách mọi người tách phần vỏ cây sao cho toàn vẹn nhất có thể. Để miêu ra rõ ràng, hắn còn cầm một khúc củi còn vỏ và chỉ rõ bóc tách như thế nào là phù hợp.
Xong phần mái che cho cây cầu gỗ. Hắn nói lại loại cây tre mà bộ lạc cần chặt ngày hôm sau. Nhắc nhở mọi người chú ý an toàn khi làm việc vẫn là ưu tiên số một.
Còn sống mới còn cống hiến cho bộ lạc được. Mải làm mà để mất mạng thì chẳng còn gì. Kiểu nhắc nhở kiểu ông cụ non của hắn cũng khiến mọi người cười vang.
Sống trong rừng ai mà chẳng biết việc đầu tiên là phải giữ toàn mạng. Còn phải đến lượt đứa trẻ con nói chưa sõi nhắc nhở việc này thì bộ lạc đã sớm tuyệt chủng từ lâu.
Chợt nhớ đến nguyên liệu làm mũi tên, nếu có loại cây nào vừa thẳng lại tròn mà to như ngón tay cũng chặt về cho hắn kiểm tra. Còn không có thì đành vót tên từ tre vậy.
Nhắc nhở mọi người ai ngày mai cần phải tập trung đi kiếm ăn cho bộ lạc nên nghỉ ngơi sớm. Những người còn lại có thể góp tí sức nào vào việc rèn sắt thì ra.
Không nên đông quá, hấp dẫn đám săn mồi ban đêm bất chấp đống lửa lao đến thì không ổn.
Mẫu mã của cây rìu đã có sẵn. Sau hai ngày gõ gõ đập đập mấy người thợ rèn không chuyên cũng đã tích cóp được ít kinh nghiệm.
Bây giờ nhịp gõ của lò rèn đã đều nhịp hơn, những chỗ cần tỉ mỉ thì dùng búa nhỏ. Cái búa lớn hiện tại chỉ dùng khi tạo hình phôi sắt bước đầu.
Phải công nhận, khả năng học tập, tiếp nhận tri thức mới của người bộ lạc là khá nhanh. Không biết có phải lượng oxi trong không khí cao cũng làm cho đầu óc con người hoạt động nhanh nhạy hơn không nữa.
Đến nửa đêm, hai cái phôi của loại rìu lớn đã được thành hình. Mỗi chiếc có lẽ phải 10kg hoặc hơn một chút. Đây là một cục thiên thạch loại 20kg được chia đôi chỉ để làm hai cái rìu.
Hắn đã nặn ra mẫu rìu mới bằng đất sét để mọi người nhìn vào tham khảo. Hắn muốn cái rìu này phía sau gáy phải có một cái cục u như một cái đinh tù để chuyển đổi làm búa lúc cần thiết.
Phần lưỡi không dài nhưng lại có bản rộng để tối ưu cho việc chặt chém. Khả năng cao là sẽ dùng vào việc chặt gỗ là chính.
Với vũ khí, hắn nghĩ thương sẽ là loại thích hợp hơn với tình hình bộ lạc hiện tại. Hầu hết những con thú săn mồi đều quá to lớn so với hình thể của con người.
Việc đánh giáp lá cà với lũ to xác ấy thực sự không phải là một việc làm khôn ngoan. Vũ khí tầm xa mới là giải pháp tối ưu để hạ gục những loài săn mồi khổng lồ.
Đám chim ưng thì có lẽ cũng không hẳn. Chờ hắn tìm được phân dơi và lưu huỳnh, hắn sẽ cho đám to xác biết thế nào là vũ khí nóng.
Ấp ủ ý tưởng về việc tạo ra súng máy hạng nặng, hắn bắt đầu chìm sâu vào giấc ngủ. Trong khi đó tiếng rèn sắt vẫn leng keng, tiếng xì xào chia sẻ kinh nghiệm nặn đất sét vẫn tiếp diễn. Tiếng đập dập dây rừng vẫn kì cạch.
Trong mơ, hắn lại nhớ lại thời gian sống vô tư lự. Ngày đi làm, chiều về tập gym nghe truyện tu tiên huyền huyễn. Mong ước đến một ngày xuyên việt trở thành nhân vật chính.
Một đêm yên bình với hắn cứ thế qua đi. Khi hắn dậy, mọi người đều đã ai vào việc nấy.
Bắt đầu một ngày mới bằng việc rửa mặt, súc miệng, tập thể dục. Có lẽ hắn sắp được 9 tháng tuổi rồi, răng cũng đã mọc được 8 cái, bốn cái hàm trên, bốn cái hàm dưới.
Răng hàm thì chưa thấy có dấu hiệu gì. Vì dinh dưỡng khá tốt, nên trông hắn cũng phốp pháp chứ không đến mức như những em bé dân tị nạn.
Mỗi ngày hắn cũng vẫn dùng hơn nửa thời gian để ngủ. Đừng thấy hắn thể hiện quá bất bình thường mà quên, hắn thực chất mới chưa đầy 9 tháng tuổi.
Đi qua kiểm tra bảng chữ cái, bảng cửu chương, chạy lòng vòng quanh hang động giãn gân cốt. Chống đẩy, chạy lên dốc xuống dốc. Một loạt các bài thể dục làm cho mấy người lớn trong hang hoa cả mắt.
Thấy mọi người há hốc mồm nhìn hắn mới hài lòng ra rửa lại chân tay mặt mũi. Cầm một quả chuối làm bữa sáng, hắn vừa ăn vừa lững thững ra ngoài xem lò rèn và lò gốm.
Hôm nay đúng ra lò gốm phải dừng lửa, bịt lò để ủ rồi. Ra đến ngoài cửa hang hít thở vài ngụm không khí trong lành trước khi đi sang khu bếp lò.
Nhìn sơ bộ, công việc vẫn đâu vào đó. Lò rèn được thay thế bởi hai người què chân và một người què tay. Kể từ ngày đống lửa trong động được chuyển thành bếp lò, hai người canh lửa cũng chuyển địa bàn ra ngoài cửa hang hoạt động.
Có lẽ nhóm làm đêm đã đi ngủ vì dồn sức chế tạo đến tận sáng để cung cấp vũ khí cho nhóm đi săn. Hiện bên ngoài này chỉ có 4 người, các bô lão cũng đang ngủ bù chưa dậy.
Từ ngày biết đến nung gốm, biết đến rèn sắt, có vẻ như lịch sinh hoạt của bộ lạc đã bị xáo trộn rất nhiều. Hắn đang suy nghĩ về việc lên lịch làm việc cho mọi người sao cho hợp lý hơn.
Kéo dài tình trạng như này có vẻ như không được ổn. Ít nhất phải đảm bảo không ai bị đổ bệnh vì làm việc kiệt sức.
Thời gian này tinh thần của mọi người đang hăng hái nên chưa cảm nhận thấy. Nhưng nếu kéo dài, rất nhanh sẽ có người không chịu nổi. Nhất là mấy bô lão.
Mọi vấn đề đều xuất phát từ việc thiếu nguồn nhân lực, nhưng hiện tại hắn phải tìm giải pháp khắc phục chứ khó mà có cách nào gia tăng số lao động nhanh chóng.
Khệnh khạng đi ra xem xét lò nung, lại nhìn vào lò rèn. Do chỉ có một cái kẹp sắt, nên chỉ có một người thao tác với bếp lò. Gắp sắt được nung nóng ra, kéo phôi đã nguội vào, nhìn cũng khá nhịp nhàng. Một người đang ngồi nghỉ đồng thời sắp xếp chỗ củi cho gọn gàng.
Một bãi trống thênh thang nay đã chứa đầy ắp củi, đất đá, tả pí lù trông có vẻ chật chội. Sắp tới có lẽ hắn phải xây một cái lan can bên rìa. Nhìn vách đá hút hút bên ngoài hắn cứ cảm thấy rờn rợn.
Hỏi thăm xem đêm qua mọi người làm việc thế nào? Liếc mắt nhìn không thấy mấy món đồ sắt trên kệ hàng mẫu hắn cũng đoán được phần nào. Ít nhất hai cái rìu cỡ lớn đã hoàn thành và được đưa vào sử dụng.
Người què chân đang ngồi nghỉ nói với hắn. Đêm qua ngoài hai cái rìu lớn mọi người còn làm thêm được một cây đao và một cái rìu cỡ lớn khác.
Hai phó thủ lĩnh mỗi người đều yêu cầu có một vũ khí với kích thước tương tự như của thủ lĩnh, chỉ khác một người muốn rìu, một người muốn đao.
Rìu hắn còn hiểu được, loại lớn như của thủ lĩnh sẽ có bản lưỡi rộng hơn. Dùng làm máy chặt cây chạy bằng cơm tuyệt không gì bằng. Nhưng cây đao to thì là kiểu gì, ngoài tốn sắt và thêm nặng hắn không nghĩ ra tác dụng nào khác.
Phải mất một lúc lâu hắn mới hiểu được. Phó thủ lĩnh thứ nhất chính là người yêu cầu cái đao sắt loại lớn, cán làm dài ra để cầm được hai tay, lưỡi cũng dầy và dài hơn bình thường. Về cơ bản, chính là bản kéo dài và nặng hơn của cái đao nhỏ.
Nghe xong hắn cảm thấy xót cả ruột, một cái đao sắt loại đó nặng bằng 3 cái rìu cùng cỡ. Mà sắt này là sắt thiên thạch, nguồn tài nguyên vô cùng hạn chế, dùng xong là hết.
Cái này cũng phải ghi lại, ai muốn tạo cái gì đều phải qua tay hắn duyệt mới được làm, không thì chẳng mấy chốc bộ lạc sẽ hết sạch sắt để chế tạo công cụ.
Qua một đêm phá của của nhóm thủ lĩnh bộ lạc, lượng sắt đã giảm mất 1/3 tổng số được mang về. Gần 2 tạ sắt mới chế tạo được mấy con dao, vài cái búa rìu đã gần hết.
Kế hoạch của hắn về nồi sắt, rồi thương sắt, rồi đinh tán các kiểu sẽ phá sản mất. Còn rất nhiều công cụ cần thiết mà bộ lạc đang cần gấp như đục sắt để đục mở rộng hang động, cưa sắt cỡ lớn để xẻ gỗ. Rồi các tiêu hao phẩm như mũi tên, mũi thương. Hắn muốn tạo nên một đội quân tầm xa nên những thứ này là không thể thiếu được.
Nếu tìm thấy mỏ quặng thì búa chim, cuốc xẻng cũng là thứ không thể thiếu với số lượng lớn.
Dù biết mọi người trong bộ lạc rất khỏe và ưa thích solo cận chiến bằng rìu, hắn cũng phải định hướng lại và cắt giảm trọng lượng của những vũ khí kiểu này.
Tổng số đồ sắt hiện tại của bộ lạc là bao nhiêu nhỉ? Hắn lẩm nhẩm đếm lại. 6 cái rìu, 3 cái loại lớn, 3 cây đao, 1 cái loại lớn. 2 cái búa, cũng một cái loại lớn. Số dao sắt thì không đáng kể mấy, chỉ có con dao bầu và dao chặt xương của bô lão là tốn thêm chút sắt, số còn lại được tạo ra từ đầu thừa đuôi thẹo của quá trình làm vũ khí.
Chính xác mà nói, đội săn mới được vũ trang một nửa, đấy là chưa tính hắn đã ưu tiên cho cha hắn một người hai cái rìu. Số còn lại vẫn cầm gậy gỗ vót nhọn, những người này khi gặp phải mấy loài cáo chồn vẫn là phải chạy trốn chết.
Kể cả có vũ khí hắn cũng không nghĩ để mọi người lao lên đánh chém hứng chịu rủi ro cao. Trong đầu hắn, rìu dùng để chặt cây là chủ yếu, ngoài ra có thể chém mấy loài như rắn rết hay côn trùng, những loài chỉ có cách tấn công đơn giản là nhào lên cắn bằng mồm.
Mấy thể loại có cả tay chân miệng thì tốt nhất tránh xa nó và tặng cho chúng vài mũi tên vào đầu.
Đang miên man suy nghĩ về những kế hoạch luyện quân và tính toán phân bổ vũ khí sao cho hợp lý. Vài tiếng răng rắc rầm rầm trong rừng vang lên.
Trong tầm mắt hắn, một trong 3 cây gỗ cao nổi trội trong tầm mắt đang từ từ đổ xuống.
Đúng rồi, hiện tại phải tập trung vào làm cái cầu gỗ trước, đây mới là cái quan trọng để bộ lạc có thể phát triển một cách nhanh chóng.
Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại