Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 2: Exception? (Ngoại lệ?)




Suy nghĩ cuối cùng trong đầu của hắn là hối hận, đúng vậy, nhưng không phải hối hận vì đã tham gia hành trình này, mà là hối hận vì không mạnh dạn ngỏ lời và chấm dứt đời trai tân của mình với em.
Sau cơn đau điếng linh hồn, tín hiệu cuối cùng mà cơ thể gửi lại cho ý thức khiến hắn đứng máy trong 1 milisecond, hắn lại tiếp tục suy nghĩ có lẽ như thế cũng tốt, mối quan hệ chưa được xác định, chưa có gì vượt quá giới hạn sẽ khiến em dễ vượt qua cơn sốc này hơn. Hắn biết em có tình cảm với hắn và hắn cũng vậy. Nhưng thôi, mọi chuyện đã rồi, sẽ chẳng có cách nào thay đổi được.
Suy nghĩ tiếp theo mọi chuyện sẽ thế nào là việc của người sống. Còn hắn chết thì đã chết rồi, suy nghĩ lắm làm gì cho nó mệt đầu. Cứ thế, ý thức của hắn giằng xé giữa những mâu thuẫn, xung đột không cách nào giải quyết giữa hối hận, tiếc nuối với sự nhẹ lòng vì mọi việc vẫn chưa đi đến đâu, nói tóm tắt là mâu thuẫn giữa “chưa ĂN được” và “không nên ĂN”.
Ơ, mà khoan đã. Suy nghĩ là việc của người sống, vậy thì hắn đang làm cái quái gì thế nhỉ? Chẳng nhẽ hắn cũng vẫn còn sống? Cũng không đúng, giây phút cuối cùng hắn nhớ là hắn đã tiếp xúc thân mật với đáy vực rồi, cảm giác thân thể tan nát trong giây phút cuối cùng hắn cũng vẫn nhớ như in.
Nhưng hiện tại, hắn chẳng có cảm giác gì chỉ còn suy nghĩ tồn tại, đúng, không có cảm giác, không điều khiển được cơ thể, không nhìn thấy gì, nhưng hắn vẫn có thể suy nghĩ.
Có vẻ như hắn đã bị “kẹt máy” rồi. Cơ thể bị làm lạnh nhanh vì rơi banh bét. Nhiệt độ thấp, áp suất lớn dưới tầng băng sâu kèm thêm sự hối hận, sự không cam lòng với cơ thể zai tân của hắn trước khi chết khiến ý thức của hắn không thể rời khỏi cơ thể đã tan nát của mình.
Một sự tổ hợp của rất nhiều điều kiện phức tạp xảy ra khiến cho hắn bị mắc kẹt. Hắn nghĩ tới một báo cáo khoa học đã từng đọc qua, nếu con người có để cấp đông trong chưa đầy một giây và giã đông trong thời gian tương tự, các tế bào sẽ không bị phá vỡ cấu trúc, theo lí thuyết là con người có thể sống lại.
Trong lúc tư tưởng của hắn đang loạn một mớ bòng bong. Một cơn chấn động vô hình đã quét qua toàn bộ vũ trụ với tốc độ không tưởng theo một tần suất không đổi đang diễn ra không ai biết, cơn chấn động quét qua một ý thức vừa rời khỏi cơ thể đã hoàn toàn nguội lạnh, quét đi toàn bộ kí ức, tư duy hoàn trả nó về trạng thái ban đầu một cách hoàn hảo, trắng xóa và ngơ ngác giống như cách chúng ta format lại ổ cứng vậy.
Ngay tiếp sau đó là một cơn chấn động với năng lượng lớn hơn quét qua toàn vũ trụ cuốn đi những ý thức mà cơ thể được xác định là đã nguội hẳn, xáo trộn chúng đẩy chúng vào những cơ thể mới được tạo ra.
Để cho dễ bề tưởng tượng, giống như chúng ta nhét một cái ổ cứng trắng tinh vào một máy tính mới. Quá trình chúng ta lớn dần lên, các dữ liệu chúng ta tiếp thu dần sẽ tương tự như cách chúng ta cài đặt hệ điều hành cho máy tính, sau khi có đầy đủ điều kiện về phần cứng và phần mềm thì máy tính sẽ hoạt động một cách bình thường, dữ liệu sẽ ngày càng đầy lên, chiếc máy ngày càng rệu rã và cuối cùng là ngừng hoạt động, một vòng tuần hoàn mới lại bắt đầu.
Có lẽ, đây cũng là lí do tại sao người ta có thể cứu lại những cơ thể vừa mới ngừng hoạt động.
Nhưng suy cho cùng, định luật bảo toàn năng lượng là luôn đúng, một ý thức không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ được format đi format lại mà thôi!!
Quay lại trường hợp của Phạm Đại Nam, nhân vật chính của chúng ta, khi tất cả các ý thức mới rời bỏ cơ thể tiếp nhận “bát canh Mạnh Bà” bắt buộc và trở lại trạng thái “em về tinh khôi” như thuở ban đầu thì hắn lại được bỏ qua, hắn đã rơi vào một exception mà đến cơ chế làm mới của mẹ thiên nhiên cũng chào thua. Kết quả tất nhiên, hắn Phạm Đại Nam đã nằm thắng trong ván này, chính hắn cũng không ý thức được điều gì đã xảy ra, hắn đã lọt khe lưới trời.
Cơ chế bảo hộ cân bằng của mẹ thiên nhiên đã để lọt lưới một con sâu mọt, à không, một kĩ sư công nghệ thông tin, một lập trình viên hàng đầu, không phải là con sâu mọt.
Ý thức của hắn vẫn còn kẹt lại trong cơ thể nên bỏ lỡ bát canh ngon tuyệt mà không hề hay biết. Nó vẫn chứa đầy những dữ liệu và đang hoạt động cao tần, những thread hoạt động backgound đã ngừng lại vì không còn phần cứng, nhưng tư duy thì được mở rộng vì nó đang một mình một ngựa không cần chia sẻ bất cứ một chút băng thông nào cho các tiến trình xử lý ngầm.
1 – 0 cho Phạm Đại Nam, bravo, dành 1 tràng vỗ tay nhiệt liệt và chúc hắn thắng nốt hiệp 2 nào. Mà không được, nếu hắn thắng cả hai hiệp thì vấn đề gì sẽ xảy ra? Đơn giản vô cùng, ý thức của hắn sẽ bị kẹt mãi mãi trong cơ thể bị băng cứng dưới đáy vực sâu, đấy sẽ là một thảm họa cần phải chia buồn, nếu hắn biết ai vỗ tay hắn sẽ cho người đó biết thế nào là cương thi sống lại.
Lỗi có thể có, nhưng bản vá lỗi cũng sẽ đến ngay sau đó, lỗ hổng không thể tồn tại mãi. Thế nên cơn chấn động thứ hai đã đến quét văng ý thức của hắn ra khỏi cơ thể đã đóng đá, đảo lộn nó giữa các chiều không gian khác nhau. Điểm đến là không gian nào thì không ai biết, một bí ẩn không có lời giải.
Không biết trong bao lâu, khi ý thức của Phạm Đại Nam còn đang mơ mơ hồ hồ nghĩ xem mình đã chết thật chưa, có khi nào có kì tích hiện ra, có tiên nhân nào sống trong hang động ở đáy vực nhìn thấy mình rơi xuống động lòng trắc ẩn ra tay cứu giúp, hay thấy tư chất của mình nghịch thiên nên ra tay cứu chữa. Hắn tự tin hắn là một người rất thông minh, nên khả năng tư chất tu tiên nếu có chắc là sẽ rất tốt.
Còn đang ảo tưởng sống lại tu tiên, trường sinh bất tử, ngao du bay lượn tự do trên trời, hô phong hoán vũ, đi đến đâu là bá vương khí tỏa ra đến đấy, các cô gái xinh đẹp tìm mọi cách làm quen, hằng đêm sênh ca, tiền tiêu không hết, gái đuổi không đi, hạnh phúc mĩ mãn.
Bất chợt, hắn lại phát hiện, mình thế mà lại có cảm giác rồi. Thật không thể tin nổi, mình thế mà có thể không chết, chắc chắn là có tiên nhân ra tay cứu giúp, cơ thể mình đang hồi phục rồi.
Bằng chứng rành rành là mình đã lại bắt đầu có cảm giác, cảm nhận đầu tiên là tiếng tim đập. Đúng, tiếng tim đập, rất hữu lực, trong bất giác, trong ý thức hắn đang cười như điên. Hahahhahaha, thế mà thật còn sống, thế mà có thể không chết, ta cuối cùng cũng thành nhân vật chính rồi.
Thu Thủy, anh tới đây. Bố mẹ ơi, con lại sắp về với bố mẹ rồi. Hắn đang tưởng tượng ra khuôn mặt mọi người khi hắn cải tử hoàn sinh trở về, nghĩ xem có ai có thể làm nhân vật phụ não tàn cho hắn kiếm cớ trang bức vả mặt giống như các bộ tu tiên đô thị mà hắn hay nghe audio mỗi khi tập GYM một mình, xém thì quên mất, hắn có sở thích nghe audio truyện mỗi khi rảnh rỗi, nên cũng ước ao có một cơ hội để trở thành nhân vật chính, quấy động phong vân, hô mưa gọi gió. Một lời quyết định vận mệnh thế gian.
Hắn tin chắc rằng chỉ có thần tiên mới cứu được hắn trong tình trạng hắn đã rơi xuống đáy vực. Cơ thể toàn bộ hủy hoại rồi. Chìm đắm trong ý dâm không biết bao lâu, lúc này hắn lại cảm giác không đúng cho lắm.
Tình trạng hiện tại của hắn rất quái lạ, hắn cảm nhận mình có nhịp tim đập, nhưng lại không cảm nhận được mình có hô hấp, không thể mở được mắt, nhưng cảm nhận mình đang ngâm hoàn toàn trong một bồn nước ấm, đúng, nước ấm rất thoải mái.
Hiện tại, chỉ có duy nhất cảm giác là hoạt động, còn lại hắn vẫn như một người vừa mù vừa câm vừa điếc. Thật là chíu khọ.
Chẳng nhẽ thần tiên có tiên pháp gì giúp mình không cần hô hấp cũng có thể sống được, giống như trong các câu chuyện nhân vật chính bị thương nặng, sư phụ hoặc người đỡ đầu thường cho vào trong lò luyện cung cấp đầy các dược vật trân quý để nhân vật chính đúc nặn lại cơ thể. Sau khi tỉnh lại, tư chất tu luyện lại được đề cao, cơ thể lại càng thêm hoàn mĩ. Đúng, chính là như vậy. Chắc chắn là như vậy, không thể nào sai được.
Không biết trong bao lâu, khi các ý dâm trong đầu dần dần lắng lại, hắn bắt đầu lên các kế hoạch cho tương lai, một ngày dành bao nhiêu thời gian cho việc tu luyện, bao nhiêu thời gian đi trang bức đánh mặt, bao nhiêu thời gian đi vẩy muội, đi cứu nét, à không phải, đi cứu giúp những nữ chính đang bị bọn xấu hãm hại chờ hắn đến anh hùng cứu mĩ nhân.
Hắn còn nghĩ tới phải đi học đua xe, mà học xong đua ở đâu thì hắn chưa nghĩ ra, vì đường ở các thành phố chính luôn trong tình trạng quá tải. Đúng, suýt quên, sao suy nghĩ của hắn lại hạn hẹp như vậy được, hắn phải giương cao ngọn cờ đất nước, nói cho mọi người trên thế giới dân tộc Việt đã sản sinh ra những vĩ nhân như thế nào, làm tăng vị thế quốc gia trên thế giới, dân tộc Việt có thể ngẩng cao đầu mỗi khi xuất ngoại và tự hào khi nói tôi là người Việt Nam.
Mà từ từ đã, sườn núi bên này thuộc về Napal, thần tiên có thể là người Napal, vậy thì lại phải lên kế hoạch học tiếng Napal cấp tốc.
Thật là nhiều việc phải làm. Nhân lúc chưa tỉnh lại phải dự trù sẵn mọi kế hoạch để tránh lãng phí thời gian mới được, hắn lẩm nhẩm trong lòng.
Thời gian lại trôi đi, khi hắn tin chắc mình đã chuẩn bị sẵn mọi kịch bản, mọi kế hoạch để ứng đối sau khi tỉnh lại. Dạo gần đây hắn bắt đầu loáng thoáng nghe thấy tiếng có ai đó nói. Là tiếng Việt, hắn không chắc chắn. Cùng với đó là cảm giác về sự chấn động. Giống như ai đó bê cái dược đỉnh chứa hắn đi lại vậy.
Hôm nay, tiếng động đã rõ hơn, có tiếng hò hét, hắn nghe được loáng thoáng vài từ rời rạc. Hắn nghe thấy “chạy” sau đó là cảm giác chấn động rõ ràng, hắn lại nghe thấy “chạy” tiếng hò hét mỗi lúc một to và gấp rút hơn, một lúc sau thì mọi thứ lại trở về sự ổn định ban đầu.
Cảm giác rung lắc chập trùng vẫn tồn tại, nhưng không còn tiếng kêu la ban đầu nữa. Một cảm giác khó hiểu xông lên đầu. Sao thần tiên lại phải bê mình chạy. Sao thần tiên lại nói thứ tiếng na ná tiếng Việt?
Chẳng nhẽ thần tiên biết mình là người Việt nên học tiếng Việt trước để dạy mình dễ hơn? Hắn tự YY trong đầu.
Từ khi bắt đầu nghe thấy tiếng nói và tiếng động loáng thoáng, hắn lại bắt đầu suy nghĩ về tình trạng hiện tại của hắn, hắn còn nghĩ đến cả trường hợp hắn được người ngoài hành tinh cứu và bắt đi, vì trong một vài bộ phim hắn từng xem, người ngoài hành tinh có công nghệ giúp người hồi phục khi ngâm trong bồn nước. Nó phù hợp hơn vì nếu là thần tiên thì không cần phải chạy.
Thời gian lại trôi qua, càng ngày hắn càng thiên hướng về suy nghĩ người ngoài hành tinh đã cứu hắn. Vì hắn ngày càng nghe thấy âm thanh của nhiều người lộn xộn, phần lớn là gào thét vô nghĩa, chỉ một vài câu có ngữ âm quen thuộc.
Hắn luôn nghĩ rằng mình còn sống, vì ý thức của hắn vẫn luôn tồn tại, tư duy cũng chưa hề bị dừng lại. Mọi thứ đều hoàn hảo chỉ có điều cơ thể của hắn hồi phục rất chậm, hắn dần cảm thấy mình có thể điều khiển lại tay chân, nhưng vẫn rất suy yếu, hắn tự hạn chế hành động vì sợ ảnh hưởng đến quá trình hồi phục cơ thể của mình.
Đồng thời cũng lên kế hoạch làm sao mới giữ được mạng cũng như không bị làm vật thí nghiệm khi mình phục hồi. Từng kế hoạch chi tiết được hắn phác thảo ra trong đầu cho từng trường hợp cụ thể, cách ứng đối với từng yêu cầu của người ngoài hành tinh cũng như phải học được ngôn ngữ của họ. Biết địch biết ta mới trăm trận trăm thắng được.
Nhưng hắn cũng bỏ sót một trường hợp, hoặc hắn cố tình lờ đi, tại sao người ngoài hành tinh phải cứu hắn cho tốn công, trong khi có cả đống người khỏe mạnh ngoài kia xếp hàng chờ được “sủng hạnh”. Trong thâm tâm hắn biết rõ, nhưng vẫn tự nhủ, mình là người đặc biệt.
Đúng chính là lí do đó, mình là người đặc biệt. Còn đặc biệt chỗ nào thì phải hỏi người ngoài hành tinh chứ, yên tâm, chờ hắn tỉnh hắn sẽ tìm cách dò hỏi đám người ngoài hành tinh này.

Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.