Chương 27: Lần đầu tiên vào rừng
Gọi mọi người lại dặn dò, hôm nay tăng lượng thức ăn cho mọi người ăn uống thoải mái.
Liên hoan mừng công trình đầu tiên mang tính bước ngoặt được hoàn thành.
Sau này, mỗi khi bộ lạc hoàn thành một công trình lớn đều sẽ tổ chức ăn mừng như thế.
Vào ngày này, tất cả mọi người sẽ được ăn uống đến khi no mới dừng lại.
Quyết định của hắn khiến mọi người lại bắt đầu ầm ĩ vui mừng.
Mặc dù là liên hoan, nhưng món chính vẫn là cá và rau quả.
Khá tiếc nuối vì buổi tiệc khánh thành một kì quan đầu tiên lại không được hoành tá tràng.
Hắn cố gắng vớt vát bằng cách chế cháo cá thành vài món nhìn cho sang choảnh hơn chút đỉnh.
Cá luộc, cá nướng, cá rán. Rau cũng có rau xào, rau luộc rồi canh cá rau.
Kèm với hoa quả nữa, cũng coi như là tiệc 7 món rồi.
Tiếc nuối hơn cả là tất tần tật các món đều nhạt.
Dù cố gắng thôi miên bản thân, nhưng ngoài món thịt rừng nướng với canh xương hầm ra.
Các món còn lại đều khiến hắn không được hài lòng.
Cá ngon là thế mà chẳng có tí gia vị nào kèm theo cả, ăn đến bữa thứ 3 là hắn đã cảm thấy ngán ngẩm rồi.
Vị tanh của cá rất khó khiến nó trở thành món chính lâu dài được.
Nhìn toàn bộ lạc hí hửng ăn hết món này đến món kia, gương mặt toát lên vẻ hạnh phúc mĩ mãn.
Hắn lại phải chặc lưỡi công nhận, hạnh phúc của những người đơn thuần đôi khi thật giản đơn.
Ngày hôm nay hắn cũng quyết định để cho mọi người đều được cho nghỉ ngơi sớm.
Coi như để hồi phục lại sức khỏe cho cả bộ lạc sau vài ngày lao động cường độ cao.
Tinh thần mọi người vẫn tốt, nhưng cơ thể sẽ có người không chịu đựng được.
Hiện giờ, ai bị ốm coi như quay vào ô mất lượt, sự lựa chọn được chuyển sang cho tử thần chứ không còn nắm trong tay mình nữa.
Vì có thêm một lối lên xuống bằng đường bộ, một đống lửa nữa cần phải được duy trì.
Hắn bổ nhiệm thêm hai người gầy ốm thêm vào nhóm giữ lửa để thay phiên trực ban cả ngày lẫn đêm.
Nhóm này chỉ cần chịu trách nhiệm giữ lửa cháy liên tục cho các bếp lò.
Tăng số thành viên của nhóm này lên thành 6 người, trước đó là 4 người tàn tật chịu trách nhiệm chính về việc chế tạo đồ sứ cho bộ lạc.
Đồng thời kiêm luôn nhiệm vụ giữ lửa vì mấy bếp lò ở rất gần nhau.
Sau này nhu cầu sử dụng sứ sẽ bão hòa dần nên không cần phải duy trì quá nhiều người cho công việc này.
Điều hắn hứa về việc chế tạo một chiếc bàn xoay cho nhóm nặn đồ sứ cũng chưa thực hiện được.
Không phải vì hắn không nghĩ ra cách làm, mà vì hắn quá bận rộn để chỉ từng bước một cho họ.
Nhưng hiện tại, kĩ thuật nặn tay không của mọi người đã khá ngon lành rồi.
Không biết có nên tốn thời gian tạo ra một cái bàn quay hay không. Tạm hoãn lại đã.
Xấu mà kết cấu vẫn ổn thì vẫn dùng được, chưa cần thiết tốn thời gian cho việc này.
Hôm nay bữa ăn kết thúc muộn hơn, buổi họp bàn công việc cũng diễn ra chóng vánh.
Ngày mai, bộ lạc sẽ quay trở lại quỹ đạo lao động gần giống với ngày trước.
Vì sao nói là gần giống. Vì tất cả các quy trình lao động đều sẽ giống nhau.
Khác nhau duy nhất ở điểm nếu gặp con mồi có thể xử lý nhanh và cử người mang về hang để chế biến luôn.
Không cần phải bỏ qua hoặc theo dõi đến tối muộn mới bắt đầu xuống tay như trước nữa.
Nhưng những con mồi lớn vẫn chưa nên đụng vào.
Lực lượng vũ trang của bộ lạc vẫn quá mỏng manh so với hình thể khổng lồ của đám săn mồi hung hãn kia.
Thờn bơn thì phải chọn phù du, khi nào tiến hóa lên cá chuối thì sẽ suy nghĩ tiếp đến việc thay đổi con mồi.
Chục cây thương mũi gốm sứ vẫn chưa được khai phong lần nào.
Vẫn nguyên zin, nên chưa kiểm tra được mức sát thương của chúng.
Lần nung gốm vừa rồi, các bô lão cũng hồ hởi nhét kha khá lượng mũi thương vào theo.
Dù hắn nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của mũi tên, nhưng chưa thấy uy lực của thứ vũ khí này.
Nên lượng mũi tên cũng không được nhiều.
Đấy là còn do uy vọng cũng như độ tin cậy của lời hắn nói là khá cao nên các bô lão mới miễn cưỡng làm theo.
Trong đầu mấy ông bà già này chắc vẫn còn đang chắc mẩm với lí thuyết vũ khí càng lớn thì sát thương mới càng lớn.
Về cơ bản thì điều đấy cũng không sai.
Nhưng nó phải được xét trên cùng một hệ quy chiếu mới có giá trị so sánh.
Ví dụ, cùng một cách thức cầm tay ném ra. Thì uy lực của cây thương chắc chắn sẽ lớn hơn của mũi tên.
Nhưng nếu mũi tên được bắn ra bởi một cây cung thì sẽ rất là khác bọt.
Vấn đề khiến hắn đau đầu là dây cung, kiếm đâu ra dây cung phù hợp mới là cái khó lúc này.
Ngày mai, ngày mai hắn sẽ yêu cầu được xuống nhìn trực tiếp cánh rừng già.
Dù cánh rừng cũng chỉ cách cửa hang 50 mét. Nhưng ngoài mấy thân cây bự chảng ra hắn chẳng thể nhìn thấy một cái gì khác trong đó.
Sau khi phân công nhóm giữ lửa chia làm hai tổ, một tổ 2 người phụ trách khu vực hang và cửa hang.
Nhóm còn lại 4 người phụ trách đống lửa phía đầu kia của cây cầu.
Nhóm này luôn luôn cần 2 người thức cùng lúc để đảm bảo không xảy ra trường hợp ngủ quên khiến lửa tắt.
Phải biết, ban đêm trong rừng nguy hiểm hơn rất nhiều lần so với ban ngày.
Chỉ cần đống lửa dập tắt, không ai có thể biết con gì sẽ lập tức mò lên.
Thế rồi, bộ lạc cũng chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở đều, tiếng ngáy, tiếng gãi ngứa sột soạt trong đêm.
Khi hắn mở mắt ra, trời đã sáng rõ. Bộ lạc đã ra ngoài kiếm ăn như thường lệ.
Dù đu dây hay đi cầu, thói quen đi mần ăn sớm vẫn là rất tốt.
Sau khi hắn hoàn thành hết tổ hợp phức tạp các công việc cá nhân buổi sáng.
Lớp học đã đâu vào đấy tự động ôn luyện dưới sự quản lí của hai bô lão.
Hắn cảm thấy rất hài lòng với tinh thần tự giác này.
Sau bảng chữ cái là các dấu trong tiếng việt. Tiếp đến mới là đánh vần chữ cái.
Bắt đầu lên bục giảng dạy. Cầm cái roi tre quen thuộc, hắn hắng giọng để tạo thêm sự chú ý.
Một hành động khá cồng kềnh khi mà hắn vừa tới nơi tất cả mọi người đã dừng lại và tập trung vào hắn.
Rồi hắn bắt đầu giảng dạy. Thứ tiếng chúng ta đang học gọi là tiếng Việt.
Được phát minh và hoàn thiện bởi người ngoài hành tinh.
Tin tưởng mọi người sẽ làm quen nhanh vì âm ngữ có nhiều nét tương đồng.
Để có thể ghép chữ cái thành một từ cụ thể, chúng ta cần thêm một vài con dấu.
Trong tiếng Việt có 4 dấu, lần lượt là dấu sắc, dấu huyền, dấu ngã, và dấu nặng.
Cho mọi người đọc nhẩm và ghi nhớ vài lần, hắn bắt đầu điểm danh nhắc lại.
Một lúc sau, kết thúc việc kiểm tra này, mọi người đều đạt tiêu chuẩn.
Cơ bản là nội dung ngắn và không khó, thời gian tiêu tốn chủ yếu vào việc giải thích dấu là cái gì.
Còn lại đều đã có hình vẽ trên vách đá miêu tả. Ghi nhớ cách đọc là được rồi.
Tiếp đến hắn bắt đầu dạy cách đánh vần các từ mà bộ lạc đã được làm quen.
Cây, cầu, gỗ, bát, đũa, nồi, chảo, gốm, sứ, đá, cá, thịt, rau, quả ….
 Y ÂY, Cờ ây cây. Nó được ghép lại từ 3 chữ trong bảng chữ cái.
Đánh vần sao thì viết như vậy. Tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể được miêu tả bằng 29 chữ cái và bốn loại dấu mọi người mới được học.
Chỉ cần biết cách đánh vần chữ cái từ cách phát âm, là mọi người sẽ biết viết.
Thú thực, hắn không biết phải dạy thế nào cho đúng. Vì tiếng Việt nó đã thành như một bản năng.
Hắn biết nó như vậy, nhưng không biết cách dạy lại như thế nào là phù hợp nhất.
Cứ dựa theo số lượng trí nhớ ít ỏi còn lại, hắn mòm mẫm dạy tiếng Việt cho đám trẻ con trong lớp
Lúc này, lợi thế việc ngôn ngữ của bộ lạc chưa phát triển lại được phát huy.
Người ta có thể dễ dàng ghi nhớ cái người ta nghe thấy lần đầu tiên.
Nếu phải học một thứ như một ngôn ngữ thứ 2, bộ não sẽ cần thời gian chuyển đổi qua một bước dịch sang ngôn ngữ thứ nhất để có thể hiểu được.
Mọi người học khá nhanh chóng. Nhất là những từ mới được hắn du nhập trong thời gian gần đây.
Những thứ chưa được định nghĩa bao giờ.
Sau một khoảng thời gian dạy học, hắn cũng choáng đầu hoa mắt.
Để các bô lão giám sát cho cả lớp tự ôn luyện, hắn vội vã ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái đầu óc.
Đi ra cây cầu, gọi một người gác cửa động và hai bô lão khác đi theo. Hắn bắt đầu leo lên bậc thang đi vào trong vòm cầu.
Vòm cầu không hun hút tối đen như hắn tưởng.
Có nhiều lỗ thủng xuyên thấu để ánh nắng chiếu vào bên trong.
Một đường hầm dài dằng dặc. Có lẽ địa điểm tập thể dục buổi sáng nên được chuyển vào đây thay vì cái dốc ngắn ngủn ở cửa hang.
Hầm hút gió khá thoáng chứ không hề có cảm giác bí bách gì cả.
Đường đi càng xuống dưới càng rộng, trần vòm lại càng cao. Hắn hí hửng vừa đi vừa nhảy dảy dậm dậm.
Dù tối qua đã lên một lần, nhưng tối om nên chẳng có mấy cảm giác.
Hôm nay hắn phải thử cho đã.
Cây cầu thực sự rất chắc chắn, hắn thầm nghĩ. Thực sự mà nói, cơ thể của hắn so với cây cầu này rất đúng với câu kiến càng lay cây.
Chẳng đủ để đánh giá cái gì cả. Nhưng mặc kệ, hắn cứ tự cảm thấy thoải mái với công trình được hắn chỉ đạo từ a đến z là ok rồi.
Một lúc sau hắn đã có mặt dưới sân phần đế cầu.
Cao hơn so với mặt đất rừng tầm 3 mét. Sân đá được mở rộng ra từ cửa hầm ra bên ngoài tầm 5 mét. Rộng vượt bên ngoài hai mép của cây gỗ tầm 1 mét.
Bốn phía đều có lối lên xuống bằng bậc đá, hơi lởm khởm nhưng có thể nhận được đây là bậc đá.
Hỏi ra hắn mới biết, mọi người thấy phần bậc gỗ phía trên đầu cầu hắn làm rất tiện cho việc đi lại nên bắt chước làm theo
Ok, học tập nhanh, rất tuyệt vời, ứng dụng ngay vào thực tế khi nhìn thấy cái mới. Ve ri gút!
Giữa sân, một đống lửa đang cháy, hai người đang ngủ và hai người đang gác. Nghiêm túc thi hành đúng mệnh lệnh được giao.
Nếu mấy người này khỏe mạnh hoàn chỉnh thì tốt biết mấy. Họ có phẩm chất tuyệt vời của một người lính.
Tình hình xung quanh, phải miêu tả thế nào nhỉ. Hắn không biết phải nói sao để miêu tả cái mà hắn đang nhìn thấy ở đây được.
Ngoài một vài con đường bị bổ ra để kéo hai cây gỗ bự chảng này về, thì chính là cánh rừng dầy chịt.
Dây leo tung hoành ngang dọc, tầm nhìn xa cực kì hạn chế, chẳng có gì để nhận xét cả.
Không muốn mạo hiểm tiến vào cánh rừng lúc này.
Ý định của hắn là xuống dưới để quan sát cấu trúc khu rừng và xem có gì hay ho có thể tận dụng được hay không.
Nhưng với điều kiện tầm nhìn này thì không được thành công lắm.
Bảo sao mấy hôm trước thủ lĩnh nói chuyện về việc kéo cây gỗ về lại bảo rất khó khăn.
Mọi người di chuyển vào rừng theo những lối mòn, ở xa hơn thì không rõ thế nào.
Lũ động vật ăn lá di chuyển kiểu gì với một tường dầy những loài dây leo như này hắn cũng không rõ.
Khá là thất vọng, quay ra hỏi thăm các bô lão xem toàn bộ khu rừng đều dầy đặc như thế này à?
Lắc đầu, một bô lão phổ cập tri thức cho hắn, chỉ có khu vực gần đây mới dày đặc như này thôi.
Một lúc sau hắn cũng mới vỡ lẽ. Tất cả cũng do còn người mà ra.
Phía sâu trong cánh rừng, các loài ăn cỏ liên tục di chuyển và xử lý phần lớn lượng dây leo, thực vật ở tầm thấp.
Nhưng gần khu cửa ra của bộ lạc luôn luôn bị xua đuổi đi mỗi sáng, nên gần như không có đàn thú nào lảng vảng kiếm ăn quanh khu vực này.
Chúng mặc định đây là địa bàn của loài hai chân nhỏ mà hung hãn này.
Ngày qua này, năm qua năm, không có thiên địch nên đám dây leo phát triển ngày một dày đặc.
Kết quả thì như hắn nhìn thấy hiện tại.
Không những thế, bộ lạc còn gieo hạt cây xạ hương khắp các khu vực xung quanh khiến lũ côn trùng cũng bỏ xứ mà đi.
Cái giá của an toàn chính là chơi một mình như này.
Lần đầu tiên nhìn thấy cây xạ hương còn sống, cây thân thảo dạng lùm chứ cũng không phải đám dây leo.
Mọc dọc khắp những chỗ có nắng bên dưới. Ai bảo bộ lạc chưa biết trồng trọt.
Chỉ là không trồng loại cây lương thực mà thôi.
Hằng năm mùa hạt cây chín, bộ lạc vẫn cử người vặt và rắc ra khắp nơi xung quanh.
Rất đáng tiếc loại cây này lá cứng không làm rau ăn được.
Hắn còn đang lo lắng cây này có độc không nữa. Tất cả người trong bộ lạc trước khi vào rừng đều vò nát lá bôi lên mặt.
Trong hang thì liên tục đốt hun khói, có lẽ không có độc, hoặc có cũng không ảnh hưởng đến con người.
Còn đám côn trùng thì kệ. Theo hắn biết, đám rắn rết và các loài thú to không có loài nào có vẻ sợ mùi lá cây này.
Chỉ có đám động vật nhỏ, đặc biệt mấy loại kí sinh hoặc hút máu mới kị.
Đôi khi mình cứ dùng thôi, không cần thiết phải phân tích quá nhiều làm gì cho mệt mỏi.
Sau này đào tạo được đội ngũ khoa học gia cho từng chuyên ngành, rồi chỉ tay năm ngón chẳng phải sướng hơn sao.
Từ chối việc bô lão đề nghị cho người cõng hắn đi sâu hơn, hắn nên quay trở lại hang để nghĩ những việc kế tiếp bộ lạc cần làm.
Đùa gì thế, nhỡ đâu trong đám bụi rậm kia phi ra một con rắn, chẳng phải hắn uổng mạng vô ích rồi?
Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại