Khu Bảo Tồn Loài Người

Chương 4: Lần đầu tiên




Thời gian lặng lẽ trôi, ngoài việc ăn ị ngủ ra, hắn còn đang cố gắng tiếp thu ngôn ngữ mới. Ngôn ngữ ở đây có vẻ chưa đầy đủ, nhưng đủ để mọi người giao tiếp với nhau bình thường.
Dù có nét tương đồng với tiếng Việt, nhưng cũng không giống hoàn toàn, về cơ bản cách phát âm là tương tự. Có một điều kì lạ là người ở đây có vẻ như rất hạn chế giao tiếp bằng ngôn ngữ, lượng ngôn ngữ hắn nghe được hầu như đều đến từ những người phụ nữ đang nuôi con nhỏ xung quanh. Hắn cũng chưa bao giờ thấy người trong bộ lạc ồn ào nói chuyện trong suốt thời gian qua. Chỉ có tiếng xoèn xoẹt của cái gì đó đang mài là vọng lại liên tục, trừ buổi tổi.
3 tháng sau, hắn đã cơ bản điều khiển được cơ thể của mình. Có thể lồm cồm bò giống như đứa trẻ 7 8 tháng rồi. Đó là thành quả của quá trình tập luyện không mệt mỏi mỗi khi hắn thức dậy. Vừa luyện tập vừa phát triển nên năng lượng tiêu hao nhiều là dĩ nhiên, kế đó là màn rút ruột công trình để bổ xung năng lượng và phát triển cơ thể khiến cho mẹ hắn cũng gầy đi thấy rõ, làm hắn khá là đau lòng. Nhưng không có cách nào, hắn muốn phát triển nhanh hơn, muốn làm thần đồng thì mẹ hắn phải là người trả giá.
Trong khu vực hắn ở, hiện tại có 15 đứa trẻ có lẽ tầm dưới 2 tuổi, đám trẻ con bị giới hạn hoạt động ở 1 khu biệt lập trong hang động. Đây là khu vực dành cho những đứa trẻ con chưa biết đi lại chạy nhảy, đứa lớn cũng chỉ đang chập chững, đứa nhỏ thì vừa mới sinh. Bộ lạc đã biết chia khu dành riêng cho trẻ sơ sinh và mẹ của chúng chứng tỏ trình độ văn minh cũng không phải quá lạc hậu. Ít nhất đã ý thức được các vấn đề về vệ sinh và tránh nhiễm bệnh cho trẻ nhỏ.
khu vực này giống như một nhà trẻ tập thể vậy, có lẽ điều hắn cảm thấy an ủi nhất đó là ngày nào cũng có người vệ sinh, thay lá cây, dọn phân rất sạch sẽ. không có vẻ gì giống như những người thổ dân ăn lông ở lỗ như trên những phóng sự hắn đã từng xem.
Nước uống được mọi người lấy ra từ phía trong hang động, hắn không rõ hang động sâu bao nhiêu, nhưng chắc trong đó có mạch nước ngầm. Người trong bộ lạc vẫn đựng nước bằng một loại lá cây rất to, giống loại lá được trải trong khu trẻ con vậy. Hắn chưa từng thấy loại tương tự trước đây nhưng diện tích có lẽ như lá sen. nhìn cách họ xách đùm nước có thể thấy lá cây khá dầy và dai, không dễ bị rách.
Chỉ một số người cụ thể được phép vào động để lấy nước, chứng tỏ rằng bộ lạc đã biết phân chia công việc rõ ràng, tránh mọi người cùng aloso vào làm bẩn nguồn nước, một kinh nghiệm chắc cũng đã được đúc rút từ nhiều bài học đắt giá về những lần dịch bệnh bởi uống nguồn nước không sạch sẽ.
Thức ăn chủ yếu vẫn là trái cây và thịt, bộ lạc đã biết dùng lửa nướng chín thịt để ăn, biết lột da phơi khô để mặc, vũ khí hắn cũng đã nhìn qua, rìu đá, xiên đá, rất thô sơ, còn chưa thấy ai cầm cung nỏ hoặc vũ khí tầm xa nào. Thật kì lạ, kể cả ở những nơi hoang vu, đáng lẽ ra cũng nên phát triển được những vũ khí như vậy rồi mới đúng. Hắn không dám khẳng định, vì hắn chỉ nhìn được một số nhỏ người qua lối ra nho nhỏ. Có lẽ có mà hắn chưa nhìn thấy nữa.
Mẹ hắn, kể từ khi hắn thể hiện khả năng điều khiển cơ thể trước tuổi đã được tăng lượng đồ ăn và được đặc cách không phải ra ngoài làm việc, đúng là thần đồng thì ở đâu cũng được chú ý, nhất là với những bộ lạc chưa có nền văn minh đầy đủ, mọi việc đều phải dựa vào sức mạnh cơ bắp để giải quyết công việc thì việc hắn thể hiện ra thiên phú kinh người rất dễ dàng để thủ lĩnh bộ lạc chú ý đến, hắn đoán, thủ lĩnh bộ lạc chính là cha hắn, còn hắn cũng không dám chắc chắn, vì mối quan hệ trong bộ lạc cũng khá loạn, thêm nữa là hắn cũng chưa nắm rõ ngôn ngữ của bộ lạc này.
6 tháng sau:
Được sự tăng cường đến từ nguồn năng lượng sữa mẹ, hắn đã có thể đi lại một cách bình thường, không cần phải bám để giữ thăng bằng nữa, việc hắn có thể đi lại sớm thể hiện tiềm năng một chiến sĩ ưu tú cũng giúp ích cho mẹ hắn khá nhiều. Hắn từ chối sự dụ dỗ của mẹ hắn về việc đút thức ăn ngoài nhìn những miếng thịt nướng bị xé ra bằng tay hắn không sao có thể mở miệng ra nuốt nổi,
Chỉ thi thoảng ăn một số loại rau quả để tập cho dạ dày làm quen với chất xơ, trung thành tuyệt đối với sữa mẹ cũng khiến mẹ hắn được bổ xung thêm phần thức ăn nên lượng sữa cung cấp cho hắn cũng tăng nhiều. Hắn quyết tâm phải uống sữa mẹ đến khi đủ một tuổi mới dừng, để cho cơ thể có thể có một căn cơ sức khỏe tốt. Sau khi lớn lên, hắn sẽ đưa toàn bộ bộ lạc đến với thế giới văn minh, hưởng mọi tiện nghi trong cuộc sống để trả ơn cho sự ưu đãi này.
Dù có thể đi lại nhưng hắn cũng chưa được ra khỏi khu vực giới hạn cho trẻ con để đi khám phá, tăng thêm sự hiểu biết về bộ lạc. Có vẻ như bộ lạc rất quan tâm để ý đến việc bảo vệ trẻ con, đây cũng là biểu hiện của văn minh đang dần được phát triển.
Một thành tựu nữa trong 6 tháng này của hắn là ngôn ngữ, hắn đã có thể nghe hiểu cơ bản khi mọi người nói chuyện với nhau. Hắn cũng đã gọi được “mẹ mẹ” “bú bú” đó là hai khẩu lệnh cơ bản nhất khi hắn yêu cầu nạp năng lượng.
Hiện tại, hắn chưa hề nghĩ đến việc mình phải phát triển cái gì cho bộ lạc, mà chỉ nghĩ đến làm sao để bộ lạc đồng ý di chuyển đến với thế giới văn minh, với khoa học kĩ thuật phát triển, hắn muốn lại được ngồi vào ghế văn phòng, lại được gõ cái bàn phím cơ và nghe tiếng tanh tách vui tai, muốn được lên mạng đọc thông tin hằng ngày, được trao đổi kiến thức với các đồng nghiệp trong và ngoài nước.
Nghĩ đến đó, tâm hồn của hắn lại bay xa, bay xa. Nếu có thể, hắn muốn lại quay trở lại thăm gia đình hắn, chắc hẳn mọi người rất thương tâm về tai nạn và sự ra đi đột ngột của hắn. Dù kinh thế hãi tục, hắn cũng muốn trở lại quê hương, nhận lại bố mẹ, họ hàng.
Một điều khá thú vị mà hắn mới để ý đến. Trong hang động hắn ở hoàn toàn không có muỗi hay côn trùng. Người bộ lạc đốt một loại cây cỏ nào đó trong hang động khiến trong hang động hoàn toàn không có bóng dáng một con côn trùng nào cả, có lẽ vì hoàn toàn ở trong hang động kể từ khi vừa sinh ra nên hắn không phân biệt nổi nó có mùi vị gì, chỉ biết mỗi khi sắp tối sẽ có người đốt 1 ít cây cỏ xen lẫn trong đám củi để xua đuổi côn trùng mà thôi.
Những cáu bẩn trên cơ thể mọi người cũng chính là do loại cây này giã ra để bôi vào người. Có lẽ để tránh muỗi khi đi ra ngoài kiếm ăn.
Khu vực trẻ con, chiếm hết một khoảng góc động đá khá lớn, khá bằng phẳng với nền đá và được trải cỏ và lá cây, được quây quanh bằng một hàng đá to cao cỡ 2m, hắn ước lượng như vậy. Chiều rộng tầm 4 đến 5 mét và dài khoảng 10 mét hoặc hơn, rất rộng rãi. Giống như một cái chuồng thú nhỏ. Lối vào luôn có hai người thay phiên trông giữ, chỉ có mẹ của đám trẻ mới được ra vào khu vực này, có lẽ để tránh dịch bệnh hoặc nguyên nhân nào đó khác. Hắn cũng không có ý định tìm hiểu rõ nguyên do làm gì.
Hai người già được cắt cử để dọn dẹp vệ sinh và trông đám trẻ con không cho bò ra ngoài. Đám trẻ con không được rời khỏi khu vực trông giữ trước khi chúng có thể chạy nhảy nhanh nhẹn, tháng trước, lại có thêm 1 đứa trẻ mới sinh, và một đứa bị chết đi, hắn không rõ nguyên nhân, chỉ biết hôm trước vẫn ọ ẹ đòi bú, sáng hôm sau hắn dậy đã thấy mẹ đứa trẻ ôm con khóc lóc, sau đó hắn mới biết, nó đã chết trong đêm. Nhân mạng thật mỏng manh.
Tháng thứ 8:
Hắn đã có thể chạy nhảy nhanh nhẹn như những đứa trẻ 3 tuổi, thậm chí còn làm được những động tác độ khó cao như cầm nhánh cỏ nhỏ viết chữ.
Thời gian 8 tháng là do hắn ước lượng chứ chưa chắc đã chính xác, nên bây giờ hắn muốn đánh dấu lại số ngày để biết chính xác số tuổi của mình, thêm nữa là lên kế hoạch rèn luyện cơ thể sao cho không ảnh hưởng đến sự phát triển sau này.
Phải biết lịch và ngày tháng đối với bất cứ một nền văn minh nào đều rất quan trọng.
Hôm nay, hắn quyết định ra khỏi khu vực chuồng trẻ con để khám phá thêm về bộ lạc mình đang ở hiện tại. Hắn muốn nhìn xem bầu trời bên ngoài ra sao, ước đoán xem mình có thể đang ở khu vực nào, mục đích sao cho có thể tìm về nền văn minh nhân loại một cách nhanh nhất. Hắn muốn tỏa sáng tài năng, muốn làm nhân vật chính của thế giới, ko phải của bộ lạc nhỏ bé nơi rừng thiêng nước độc này.
Sau khi nạp năng lượng chính bằng món sữa mẹ nguyên chất, chờ mẹ hắn rời đi lấy nước cho bộ lạc hắn đã lò dò ra khỏi căn phòng không nóc mình đã ở trong suốt 8 tháng qua. Hắn muốn nhìn thấy bầu trời.
Ông già trông cửa thấy hắn lò dò đi ra ngoài nhắc nhở hắn không được chạy loạn không được đi vào sâu trong động, càng không được ra ngoài động, rồi thả hắn đi. Không biết có phải thấy hắn trưởng thành nhanh bất thường hay không, mọi người cũng mặc định hắn sẽ nghe hiểu những gì được nhắc mà quên mất rằng hắn mới 8 tháng tuổi.
Và đây là lần đầu tiên mắt thấy tai nghe toàn cảnh hang động mình đã sống trong gần 1 năm qua. Hang động rất rộng, rộng hơn nhiều so với những gì hắn tưởng tượng. chiều rộng phải cỡ mười năm mét, động hình bầu dục, không cao lắm. chỗ cao nhất cũng chỉ khoảng 4 đến 5 mét, có dấu vết đã được đập phá mở rộng. Cửa hang hẹp chỉ khoảng 3 mét rộng và cao cũng cỡ 3 mét thoải dần lên, giống như hình giọt nước vậy.
Hang động rất sâu, hơi dốc đi lên chứ không phải dốc xuống như hắn vẫn nghĩ, hắn không hiểu sao nếu dốc đi lên thì tại sao lại không có nước chảy từ trong hang ra ngoài. Trái lại, hang động rất khô ráo, có lẽ vì có một đống lửa đang cháy không bao giờ nghỉ ở trong 1 góc động, đống lửa ở gần phía cửa ra, nhưng có 1 chỗ hõm vào, giống như có người chuyên đào ra 1 cái góc đó để đốt lửa vậy.
Hắn ngơ ngác ở đó quay trước ngó sau để quan sát hang động 1 lần. Ông già trông cửa cười ha ha giơ chân đẩy vào mông hắn 1 cái ra hiệu hắn có thể đi vui chơi trong động.
Thời gian này, trong động chỉ có một số người già, 1 số người có vẻ như bị tàn tật trong lúc đi săn bắn và đám nhóc con 2-3 tuổi đang lăng quăng. Một vài người phụ nữ đang nuôi con mới sinh thì vẫn luôn quanh quẩn trong khu vườn trẻ. Hai người trưởng thành khỏe mạnh duy nhất đang đứng canh ở rìa cửa động. Thi thoảng ngó đầu ra nhìn rồi lại lùi vào, nhưng mặt lúc nào cũng hướng ra phía ngoài cửa.
Ở vị trí của hắn hiện tại, nhìn ra cửa hang chỉ thấy rừng cây rậm rạp, không phải thấy ngọn cây, mà chỉ thấy ngang thân, không có bầu trời cũng chẳng có mặt đất, một cảm giác rất khó chịu, nó khiến hắn tò mò muốn ra quan sát xem mặt đất có gì và bầu trời lại ra sao.
Hắn đoán đây là một hang động nằm phía trên một sườn núi đá, có thể là núi đá rất dốc hoặc thẳng đứng, vì cánh rừng có vẻ như nằm rất gần cửa hang.
Sau vài lần định tiếp cận cửa hang không thành công, hắn đã chuyển hướng chạy sang khu bếp lửa.
Gần cạnh bếp lửa là một chỗ hõm được gia công thêm để đựng nước, nhưng rất nông, có lẽ chỗ sâu nhất cũng tầm 20 cm, rộng khoảng 1 mét, dài 2 mét, hắn ước lượng vậy. chắc đây là chỗ tập trung ăn uống của bộ lạc, mẹ hắn vẫn đang cặm cụi lấy lá đựng nước đổ vào cho đầy cái chỗ này, có lẽ mỗi lần cả bộ lạc ăn uống đều sẽ uống sạch sẽ, nên cần có người lấy nước đổ vào liên tục.
Điểm hắn thích nhất là khi mẹ hắn được xếp nhiệm vụ lấy nước thì phải tắm rửa sạch sẽ, từ khi ấy hắn cũng yên tâm tì tụp mà không sợ bị tiêu chảy hay giun sán, với điều kiện y tế hiện tại, tỉ lệ sống sót khi nhiễm khuẩn đường ruột là không cao.
Bếp lửa được quây xung quanh bằng vài tảng đá bất quy tắc cũng có hai người túc trực, một người đàn ông cụt mất 1 tay và một người phụ nữ có vẻ như bị thọt, cả hai đều còn khá trẻ. Thấy hắn lò dò lại gần, người phụ nữ cười đứng dậy và bế hắn lên, cả hai đều khá sạch sẽ, chỉ có điều tóc tai rối bời quăn tít, có lẽ bị ảnh hưởng bởi tiếp xúc với bếp lửa cả ngày lẫn đêm.
Xa hơn phía sâu là chỗ của các bô lão, vài người già đang ngồi mài đồ đá, chỗ đó bụi bặm và cũng chẳng có gì hay ho nên hắn không quan tâm nữa, khu vực sân chơi của đám trẻ con chính là phần trung tâm hang động, cũng là chỗ cho người lớn ngủ về đêm.
Mọi người trong động đều rất thích hắn, có vẻ như họ đã nhìn thấy một thủ lĩnh tiềm năng trong tương lai. Một đứa trẻ con 8 tháng tuổi có thể chạy nhảy, sao có thể tầm thường được. Hắn được thả lại mặt đất sau một hồi rùng rằng đòi xuống.
Lần này hắn học ngoan, không để mọi người thấy thái độ chăm chăm muốn lao ra cửa, hắn nghĩ chắc mọi người sợ hắn lao ra và rơi khỏi cửa hang mà thôi. Đúng, hắn mới 8 tháng tuổi, nhưng hắn có đầu óc, ý thức của một người 30 tuổi, sao có thể sảy chân rơi ra khỏi hang động được. Chờ mọi người không chú ý vào mình nữa, hắn sẽ lò dò ra cửa hang hắn muốn nhìn thấy bầu trời, quá lâu rồi hắn không được nhìn thấy trời xanh mây trắng, ai bị nhốt trong phòng tối 2 năm có lẽ mới hiểu được cảm giác của hắn lúc này.

Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.